Xung quanh nhân viên qua lại tò mò vì sao thư ký Tổng giám đốc lại gấp rút chạy như bị ma đuổi thế kia.
Thâm Sâm ấn nút tầng văn phòng của Chủ tịch, tâm trạng rối nùi như tơ vò, cứ giậm nhẹ chân trong thang máy như lộ rõ sự hối hả trên mặt, trán cũng đổ mồ hôi.
Cánh cửa vừa mở ra, Thâm Sâm đã chạy thục mạng về cánh cửa phòng Chủ tịch, gõ hai nhịp lên cửa phòng, rồi sau đó mở cửa bước vào.
Phòng Chủ tịch và Tổng giám đốc đều có điểm chung là cứ gõ cửa, nếu không khoá chốt thì có thể vào, nếu đã khoá chốt từ bên trong có nghĩa đang bận và phải chờ.
Vuốt mồ hôi trán, Thâm Sâm bước đến bàn của Hàn Kiềm trong khi anh vẫn cúi đầu duyệt công văn, nuốt nước bọt mấy ngụm mới dám mở lời: “Chủ tịch.”
“Cậu nói đi.” Hàn Kiềm vừa nhìn thông số trên giấy liền cau mày lại, lật vài giấy tờ bên cạnh tay phải.
Thâm Sâm đặt bao tài liệu xuống bàn, “Của Lưu tiên sinh từ toà báo Kinh Đế gửi đến. Ngài ấy bảo tôi phải đưa cho Chủ tịch gấp.”
Lúc này, Hàn Kiềm mới ngẩng đầu nhìn Thâm Sâm hai giây, sau đó lấy phong bao to bằng bàn tay mình mở ra, đập vào mắt chính là hình ảnh của Hàn Mặc Niên cùng Thắng Nam bị chụp lén, phong cảnh thì anh ngờ ngợ là ở Bali, vì chính anh là người đề xuất đến Bali cho em trai mình mà.
Thâm Sâm cũng liếc nhìn thấy, sựng lại, chỉ loé một giây ngạc nhiên trong ánh mắt rồi mất. Cậu thông minh để hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
“Chủ tịch...”
Thâm Sâm đang muốn nói thì Hàn Kiềm đã ngắt lời cậu, giọng pha lẫn mệt mỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Im lặng, Thâm Sâm đang đấu tranh tư tưởng mấy giây.
Nói hay không nói? Đến nước này rồi, chắc chắn phải ra quyết định đúng đắn!
Cuối cùng, cậu nắm chặt hai tay thành nắm đấm, bảo: “Có ạ!”
“Nói đi.” Hàn Kiềm vẫn không thèm nhìn lấy Thâm Sâm một cái, đôi mắt chú tâm vào những bức ảnh, dù sao Thâm Sâm cũng không phải người ngoài, nên anh cũng để yên cho cậu ở đây, không đuổi khỏi phòng.
“Hôm qua tôi lướt weibo, có một trang tin tức mạng, họ đã đưa tin về vấn đề như... Chủ tịch đang cầm trên tay.” Thâm Sâm vẫn nhớ như in câu tựa đề bài báo, đến giờ vẫn còn tức run.
“Họ đã đồn rằng cô Thắng đang cặp kè với một vị đại gia nhưng không niêu tên cụ thể, nhưng hình ảnh chụp lén chính là ảnh Chủ tịch đang cầm trên tay. Hình cô Thắng thì rất rõ, duy chỉ Tổng giám đốc được làm mờ đi.”
Hàn Kiềm lại ngó xuống nhìn những hình ảnh từ Lục Dật gửi đến, chắc chắn là có người muốn hại Hàn Mặc Niên và Thắng Nam, may mắn là Lưu Dật biết trước lần nữa, cứu nguy trong phút chốc. Nhưng còn tin tức trên mạng đó, với sự nhanh nhạy của cư dân mạng, anh không thể không lo được!
Chuyến này to chuyện rồi.
“Cậu nói tiếp đi.” Anh nhẹ giọng xuống nói.
Thâm Sâm hít thở sâu, “Họ có viết vị đại gia đã có vợ sắp cưới, cô Thắng là kẻ thứ ba xen vào phá, khiến người vợ chưa cưới phải vào bệnh viện vì sốc không thể chịu nổi.” Ngập ngừng thêm mấy giây, cậu thở dài nói tiếp: “Sáng nay tôi có xem lại bài tin tức đó, số lượng người tiếp cận bình luận và chia sẻ trên mười ngàn lượt, càng lúc lượng người chỉ trích cô Thắng càng nhiều.”
“Chỉ là tin tức lá cải đúng không?” Hàn Kiềm hỏi lại.
Lắc đầu, Thâm Sâm khuôn mặt nghiêm trọng hẳn đi: “Trang tin tức đó chuyên đưa tin thực tế và số lượng người theo dõi rất lớn trên weibo, chắc chắn đã có nhiều trang tin tức lớn nhỏ copy lại bài viết và đăng lên, lần này lớn chuyện rồi.”
Cả phòng bỗng chốc im lặng đến cực độ, cả tiếng quạt gió quay giải nhiệt của laptop đang hoạt động phát ra âm thanh “rè rè” rất nhỏ bây giờ có thể nghe rõ.
“...”
Sắc mặt Hàn Kiềm không có gì là thay đổi, khiến Thâm Sâm thấp thỏm lo sợ, cậu muốn mở lời hỏi xem sao cô Thắng cũng là người mẫu đại diện hiện tại của công ty nhưng Chủ tịch lại không có ý kiến gì.
Trời ạ, sáng cậu có để lại dòng bình luận phản biện thì cũng bị nhấn chìm trong dàn bình luận ác ý khác, ai lại để tâm đến cái bình luận của kẻ qua đường đâu chứ! Chán nãn thật sự.
“Chủ tịch...”
“Việc này tôi sẽ lo liệu.” Cuối cùng, anh cầm bút làm việc tiếp, “Cậu đi làm việc của cậu đi.”
Dù biết năng lực của Chủ tịch, thế nhưng Thâm Sâm vẫn lo, vì đơn giản thôi, Thắng Nam là thần tượng của cậu mà.
Gật đầu thở dài, Thâm Sâm lặng lẽ rời khỏi phòng.
*
Thắng Nam dạo quanh bãi cát trắng về chiều, phía sau lưng cô là Hàn Mặc Niên, anh chầm chậm nhìn theo dấu chân cô, tấm lưng nhỏ bé của cô, không khỏi rung động.
Vài ngày nữa, anh và cô sẽ quay về Thành phố S sau gần mười ngày nghỉ dưỡng ở Bali. Anh không biết cô có chịu nỗi búa rìu dư luận đang nhắm thẳng đến mình hay không?
Người phụ nữ non nớt của anh, vẫn chưa hề biết sự việc gì đang xảy ra ở Thành phố S. Nhưng anh biết, và đã liên lạc cùng Hàn Kiềm bàn về vấn đề này qua điện thoại, cũng đã tịch thu di động của cô vì sợ cô sẽ biết với lí do đi chơi đừng sử dụng di động nhiều. Cô cũng ngây thơ đồng ý, vì cô nói với anh, cô cũng chẳng sử dụng di động nhiều.
Thắng Nam của anh, luôn tin tưởng anh trong mọi hoàn cảnh như thế.
Không sao, anh sẽ luôn ở bên cô, cùng cô vượt cơn những cơn giông bão, dù lớn dù nhỏ, cũng chắc chắn sẽ vượt qua.
Bước nhanh đôi chân dài chỉ vài bước, đã có thể sánh đôi với cô. Anh đưa tay mình nắm lấy đôi tay cô đang buông thõng, làm cô giật mình.
“Không đi theo sau lưng em nữa à?” Cô vội trêu khi nhận biết là Hàn Mặc Niên đang nắm tay mình.
Anh nhếch miệng cười, đôi mắt nhìn cô có tia giảo hoạt, “Không nữa. Sau này phải luôn sánh đôi cùng em.”
Như có dòng nước ấm chảy vào tim cô, khẽ ửng hồng đôi má, vờ hỏi lý do: “Sao vậy?”
Anh bỗng nghiên đầu, lẳng lặng thì thầm vào tai cô: “Nếu anh không bước lên sánh đôi, chắc chắn một số ít người đàn ông đang đi ngang chúng ta muốn trò chuyện làm quen cùng em.”
“Anh không thích như thế, vì em là người phụ nữ của anh.”
Nghe xong, cô đẩy vai anh khiến hai người cách nhau một bước chân, cô thì xấu hổ anh thì bật cười.
Bàn tay anh vẫn nắm lấy tay cô, anh kéo nhẹ tay, một giây sau cô loạn choạng, bước qua bên phải hai bước, chạm vào thân thể anh. Anh tiện thể buông tay nắm kia, lần này là choàng tay qua ôm eo cô.
Hai người cứ thế nhưng một cặp đôi yêu nhau say đắm không rời, bước trên bãi biển xinh đẹp, hai bóng trải dài thật xứng đôi làm sao.
Ngày cuối cùng ở Ubud.
*
Seminyak, Bali.
Khi đã sắp xếp hành lý ra xếp vào tủ khách sạn xong, Thắng Nam lật đật chạy đi vào phòng tắm, rột rửa những bụi bẩn và mồ hôi.
Hàn Mặc Niên anh cùng vừa lấy ra những vật dụng cần thiết khi ở Seminyak, bỗng nhiên nhìn bóng dáng Thắng Nam chạy vào phòng tắm, anh liền đứng dậy cũng bước vào theo.
Thắng Nam vừa cởi xong chiếc áo thun ngoài và treo lên móc, bỗng nghe tiếng lạch cạch của chốt cửa, chưa đầy hai giây, một bóng dáng anh tuấn bước vào còn không quên khoá chốt cửa lại nghe một tiếng “tạch”.
Cô hoảng hốt chưa kịp phản ứng gì, anh đã đưa hai bên tay đang cầm vật dụng vệ sinh răng miệng, sữa tắm và dầu gội đầu, anh đặt lên kệ lavabo.
Vớ lấy áo thun che cơ thể bên trên của mình, cô liền thở phào.
Cô đứng đợi mãi, vẫn chưa thấy anh chịu rời khỏi phòng tắm, bèn hỏi: “Sao anh còn chưa ra.”
Anh dường như không thèm nghe thấy, bước đến cánh cửa kính quan sát. “Nơi đây rất đẹp.” Anh bỗng cảm thán.
Thắng Nam lẳng lặng nhìn theo ánh mắt anh, cũng chợt phải tán thưởng.
Căn phòng đạt chất lượng 4 sao của vila Platinum ở Seminyak rất đẹp, có những vật trang trí đậm nét văn hoá Malaysia cổ điển, được điêu khắc tinh tế và sang trọng vô cùng. Thắng Nam có thể nhìn toàn cảnh bên ngoài qua tấm kính trong suốt đầy hơi sương do nước ấm bốc lên, điều đặc biệt là bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy một màu đen nhưng bên trong nhìn ra có thể thấy toàn cảnh bầu trời về đêm đẹp đến nhường nào. Cả bể bơi lớn nằm giữa vila trong xanh kia, êm đềm lại nổi bật giữa hàng vạn ánh đèn treo trên những cây cọ, hay được dăn lên giữa không trung. Đây là phía sau lưng khách sạn, nên nếu nhìn ra xa thêm một chút, có thể thấy biển đảo xa, tầm nhìn mờ mịt như tranh vẽ.
Ngày hôm sau, từ sáng hai người đã khắp nơi ở Seminyak để ngắm cảnh và mua quà lưu niệm. Đến trưa ra biển dạo quanh và ăn những món ăn hải sản, đến chiều dạo quanh khu chợ đêm rồi những nơi vui chơi giải trí, cuối cùng về đến phòng đã hơn mười giờ đêm, cô uể oải bước vào phòng tắm, tránh tầm mắt phóng điện của ai kia.
Từ hôm nghi vấn có thai nhưng cuối cùng lại chẳng có, cô vì cái trêu của anh vẫn thấy tâm tình phức tạp, nên không thèm cho anh đụng vào người mình. Cô luôn lãng tránh những lần anh phóng ánh mắt nóng bỏng đến mình, giả vờ như không thấy, cười nói chuyển chủ đề.
Nhưng nay... quả thực... cô thấy ánh mắt buồn bã lẫn ưu sầu của anh, thẳm như hồ nước đen không thể thấy được đáy, khiến cô chột dạ, xấu hổ lẫn đau lòng.
Đang cởi quần áo, cô chuẩn bị bước chân vào ngâm mình trong bồn nước lớn đầy mùi sữa và cánh hoa hồng tươi được khách sạn chuẩn bị trước, thì nghe được tiếng xoay chốt cửa.
Cô thở dài, kéo áo mình xuống, không quá hở hang nhìn người đàn ông như muốn ăn tươi nuốt sống mình trước mắt.
Cô cười khổ: “Thật là... khoá chốt cửa cũng không yên với anh mà.”
Anh không nói gì, chỉ bước đến gần cô hơn.
Đến bên cô, hôn cô, siết chặt lấy cô. Cô không giãy giụa, nhưng bàn tay đang lướt trên eo cô, khiến cô hoang mang, dùng tay mình nắm chặt tay anh, không cho anh tiếp tục.
Đến lượt anh thở dài, giọng anh mang theo chút mệt mỏi, mang theo chút buồn rầu: “Nam, em làm sao vậy?”
Cô liền lấp liếm: “Em đâu có sao...”
“Từ ngày thử thai đó, em không cho anh đụng vào người em nữa... Nam, tại sao vậy?”
Sao cô nghe có chút nũng nịu trong đây...
“Em mệt.” Cô giải thích ngắn gọn, rồi đẩy anh ra.
Thật sự, ngoài chuyện ân ái ra, còn lại, cô và anh vẫn như một đôi tình nhân mới yêu, quấn quít không rời.
“Không đúng... em không muốn có con với anh, em không muốn chúng ta có mối liên kết đúng không?” Đôi mắt anh chất chứa đầy tổn thương, đầy thống khổ, anh nhìn cô, đăm đăm nhìn cô.
Cô trợn mắt ngạc nhiên, luống cuống giải thích: “Không, Mặc Niên, em không có ý nghĩ như thế!”
Đôi mắt của Hàn Mặc Niên càng lúc càng tối dần, cô không đành lòng nhìn anh như thế, nhưng nổi khổ tâm của cô, anh có chịu thấu không?
Nhưng đến nước này, cô không thể làm ngơ nữa. Sống bên anh hạnh phúc quá, nên cô càng đâm ra lo lắng, lo thật sự! Từ khi anh nói yêu cô, ngoài hạnh phúc là sợ hãi, sợ như hai kiếp trước, cô và anh ly biệt khi nào chẳng hay.
Nhắm mắt, cô suy nghĩ năm giây...
Cô hít một hơi sâu, bỗng nhiên hỏi ngược lại anh: “Anh có tin vào kiếp trước không?”
Ánh mắt Hàn Mặc Niên loé qua một tia bất ngờ, sau đó là điềm tĩnh như hồ, gật đầu quả quyết, “Anh tin.”
Trái tim cô như đang lơ lững giữa không trung, cô cười thê lương, nói một câu không đầu chẳng đuôi.