Căng tin tập đoàn Hưng Thịnh rất lớn, phải dùng cả một tầng của toà nhà làm phòng ăn cho nhân viên.
Xung quanh bài trí rất đẹp mắt, mỗi bàn ăn chỉ đủ bốn người ngồi, được đặt trên ba mươi bàn ăn như thế, sạch sẽ, đẹp mắt, hơn hai mét được cất cửa kính trong suốt, có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh phía xa xa ở hướng Đông, nơi có con sông Tiền rộng lớn, cầu Vạn Trượng nhỏ bé như mô hình, dòng xe chạy như mắc cửi, xa xa là bạt ngàn các toà nhà lớn nhỏ thu vào tầm mắt chỉ bằng đầu ngón tay.
Thắng Nam chẳng có tâm tình đâu mà ngắm cảnh, khi cảm giác đầy áp lực vì đi chung với những người đàn ông hoàng kim bước vào căng tin thoáng mát dưới hàng ngàn ánh mắt nhìn không chớp mắt tia thẳng đến cô.
Hàn Kiềm và Lạc Thác Thiên Tường bỗng nhiên ở đâu xuất hiện đi trước, trò chuyện rất rôm rả. Cô bước đi chung với Hàn Mặc Niên, cố gắng xích xích ra xa anh một tí nhưng lại bị anh nắm chặt tay, năm ngón tay thuông gầy của anh đan chặt năm ngón tay cô, không cho cô một phút giây nào chữa ngượng.
Ý Hàn Mặc Niên là đã công khai tình cảm trực tiếp với mọi người, vấn đề là cô vẫn còn choáng ngợp, nên còn hơi rụt rè. Nhưng cái nắm tay của anh ấm quá, rất ấm!
“Đừng để ý đến họ.” Giọng anh trộn lẫn vào tiếng ồn ào nơi căng tin, dù giọng rất nhỏ nhưng kiên định bấy nhiêu.
Một từ “ừm” rất khẽ từ cổ họng cô phát ra, bàn tay cô cũng đã siết chặt như cách anh siết chặt tay cô. Giống như anh truyền sức mạnh cho cô vậy, từ cái gục đầu khi đi, cô đã ưỡng thẳng lưng, xích lại gần anh, nở nụ cười như hàm tiếu hé nở.
Chỉ có Thâm Sâm đi sau lưng là tâm tình phức tạp.
Họ công khai rồi, công khai thật sự rồi, không biết là điềm lành hay xấu đây...
...
Nơi căng tin cũng đang có vài vị giám đốc phòng bộ phận đang ngồi ăn ca đầu tiên đúng 12 giờ trưa, bỗng nhiên hai vị Hàn tổng bước vào thì liền đứng dậy, gật đầu chào, có người còn chưa kịp nhai cứ thế phồng má cả ra.
Bếp trưởng là người chạy ra tiếp theo, còn không quên lấy tay chùi mồ hôi đang đổ vì sức nóng, nở nụ cười niềm nở với Hàn Kiềm, “Chủ tịch và tổng giám đốc hôm nay ngồi ở đây ăn à?”
Hàn Kiềm gật đầu, có chút tôn kính vị bếp trưởng tuổi đã tứ tuần này, ông chính là người đã nấu ăn cho nhân viên Hưng Thịnh từ ngày Hưng Thịnh vừa bước vào ngành thời trang may mặc thôi. “Vâng, hôm nay có thêm vài người bạn, nên ngồi ăn ở đây thoáng đãng và vui hơn ở trong phòng bưng kính kia.”
Vị bếp trưởng cười, vỗ lưng Hàn Kiềm, dẫn anh đến một bàn trống, “Mọi người ngồi ở đây, để ông già này đãi vài món “tủ”, đảm bảo không chê được đâu khà khà.”
Mọi người đều gật đầu cảm ơn, vị bếp trưởng liền rời đi, lật đật chuẩn bị nấu ăn.
Một bàn bốn người ngồi, Thâm Sâm phải chạy đi kéo ghế ngồi vào, chưa kịp đặt mông xuống đã bị đuổi đi, mặt cậu méo xệt tìm một bàn khác ngồi, tủi thân cực kỳ.
Còn bốn người vừa nhìn vào đã thấy hào quang, khiến tốp đầu 12 giờ đến ăn cơm trưa phải ngoáy nhìn mấy phát sau vài phút lại thêm mấy phát, nhất là vài vị giám đốc bộ phận không hẹn đã bưng khay cơm chạy lại Thâm Sâm buông chuyện.
“Vậy tin đồn là có thật à?” Giám đốc Trương của phòng tài vụ vừa ăn vừa hỏi.
Thâm Sâm không thèm trả lời.
Giám đốc Liễu của phòng nhân sự chen vào: “Chắc chắn rồi! Xem kìa, úi chà... thấy gì không? Tổng giám đốc đang lau đũa và thìa giúp Thắng Nam kìa.”
“Hừ!” Tiếng hừ tủi thân từ Thâm Sâm.
Quản lý Châu phòng tài vụ cắn đũa, khuôn mặt sầu não, lầm bầm: “Tưởng anh chị nói buổi sáng là đùa, ai ngờ là thật!”
“Ơ cái con này, chị đây đã bao giờ đùa?” Giám đốc Trương còn gõ đầu quản lý Châu, hứ một tiếng khinh thường.
“Nhưng cái này khó nói à, thường thì người trong showbiz lại quen với đại gia thì không bền được lâu.” Chống cằm, giám đốc Trương lại lên tiếng.
Giám đốc Trương nhún vai, “Cảm giác như thế thôi.”
Tiếng “xì” khinh thường từ giám đốc Liễu, “Chị ác cảm với người ta thì có.” Gấp một miếng rau bỏ vào miệng, cô nói tiếp: “Chắc chắn chị vẫn còn ác cảm với cô người mẫu Trinh Trinh đã quyến rũ được chồng chị, nên đánh đồng cả những người mẫu khác.”
Quản lý Châu há hốc mồm kinh ngạc, Thâm Sâm cũng bỗng nhiên thẳng lưng tay đang cầm đũa cũng rớt xuống bàn.
Ngược lại, giám đốc Trương rất tự nhiên ăn cơm tiếp, xem lời giám đốc Liễu không đáng giận, “Cũng có lẽ thế, dù sao, tổng giám đốc cũng đã từng có vị hôn thê chưa cưới.”
Bỗng nhiên, giám đốc Trương lại thương cảm cho cô vợ chưa cưới bị tổng giám đốc ruồng rẫy.
Việc tổng giám đốc có vị hôn thê chưa cưới thì nội bộ cấp cao mới biết thôi, toàn bộ nhân viên chưa hề biết, nếu như đến hiện tại vẫn chưa đọc bài báo chỉ vừa xuất hiện chưa được 24 giờ thì mất tích kia.
Thâm Sâm rối bời nhặt lại đôi đũa gấp rau bỏ vào miệng nhai, nhưng không có mùi vị gì cả.
Theo như sự tiếp xúc và thần tượng Thắng Nam bao lâu nay, cậu chắc chắn Thắng Nam không phải là người giành giựt Boss của cậu từ người vợ chưa cưới kia, họ đến với nhau vì rung động thật sự? Chợt nhớ lại, cái ánh nhìn lạnh lẽo hôm Boss bước ra từ nhà hàng Âu, bỏ lại người vợ chưa cưới kia với khuôn mặt buồn bã, nhưng lại tỏ ra nhiều mặt khác hơn ở bên cạnh Thắng Nam, còn cấm cậu bước lên căn hộ của anh, đến giờ cậu vẫn hận bữa ăn sáng kia vô cùng!
Còn ở Thắng Nam, cô vẫn đem đến cho Thâm Sâm ấn tượng đầu tiên là ngây ngô, thuần khiết và e ấp như nụ hoa trong sương mai. Ánh mắt cô khi nhìn đến Boss là một tình yêu sâu đậm nhưng lại không thể cất nên lời. Nhiều khi, chỉ thấy ánh mắt đó cậu lại thấy xót xa, bây giờ họ đã thành đôi, cậu có chút vui mừng lẫn lo lắng.
Bên bàn bốn người bên kia thì ba người nam nói chuyện, Thắng Nam chỉ im lặng gấp thức ăn, ăn một cách ngượng ngùng.
Hàn Kiềm, Lạc Thác Thiên Tường và Hàn Mặc Niên trò chuyện phiếm, đồ ăn cũng rất nhanh được sức ăn của đàn ông mà dần hết.
Khi ăn xong, Hàn Mặc Niên vẫn không quên đưa khăn giấy lau miệng cho Thắng Nam và tự tay đi rót một ít nước lọc gần đấy cho cô uống dưới sự kinh ngạc của những người xung quanh.
Lạc Thác Thiên Tường kiềm lòng không được trêu ghẹo: “Chà chà, Hàn nhị thiếu cũng có ngày biết phục vụ người khác ư? Thật là làm người khác phải sáng mắt nhìn.”
Thắng Nam vừa uống một ngụm nước, nghe Lạc Thác Thiên Tường nói mà xém sặc, liền ho nhỏ vài tiếng.
Hàn Kiềm cũng bật cười, “Đến cả anh trai này còn chưa được Mặc Niên rót cho một ly nước lọc bao giờ. Quả là phân biệt!”
Thắng Nam ngượng chết được, lấy chiếc ly nhựa dùng một lần rồi bỏ che mặt mình lại.
Hàn Mặc Niên từ tốn uống nước, xem lời hai người kia nói như gió thổi mây bay.
Anh điềm đạm lơ hai người đàn ông, hỏi Thắng Nam no chưa, được cái gật đầu từ cô, anh liền nắm tay cô đứng dậy, rời khỏi căng tin.
Hàn Kiềm và Lạc Thác Thiên Tường vẫn ung dung ngồi uống nước, nhìn cặp đôi chướng mắt người xem đang thong thả rời đi.
“Cô gái Thắng Nam này được đó chứ.” Nở nụ cười, Lạc Thác Thiên Tường buông lời đánh giá.
“Người mà em ấy lựa chọn, chắc chắn em ấy phải tìm hiểu rất kỹ.” Hàn Kiềm nhếch môi, nói một câu như thật tận đáy lòng anh.
“Hôm nay, Mặc Niên dẫn Thắng Nam đến đây chẳng phải vì để ăn trưa, cậu biết mà Thiên Tường, em trai tôi không thích ồn ào.”
Lạc Thác Thiên Tường nhướn mày, uống ngụm cuối cùng trong ly, sau đó vứt ly nhựa vào sọt rác.
...
Giữa trưa tháng 8 nóng nực, chiếc Mecerdes đen lướt trên đường vắng thưa người.
Thắng Nam mờ mịt nhìn phong cảnh ngoài đường lạ lẫm, không khỏi tò mò Hàn Mặc Niên muốn dẫn cô đến nơi nào.
Hơn hai mươi phút sau, Thắng Nam đứng trước Cục dân chính Thành phố S với ngàn dấu chấm hỏi rớt xuống đầu.
Anh muốn đến đây làm gì???
Hàn Mặc Niên gửi xe ở tầng hầm đi lên, anh ngẩng nhìn bảng Cục dân chính một lần nữa, nhếch môi cười nắm tay kéo Thắng Nam vào trong.
“Chúng ta đến đây làm gì?” Thắng Nam ngờ nghệch hỏi.
Hàn Mặc Niên nhìn cô, sau đó chậm rãi nói: “Đến đăng ký kết hôn.”
“Kết hôn?” Thắng Nam như chết trân đứng tại chỗ.
Cũng dừng lại, anh hỏi ngược: “Có vấn đề gì sao?”
“Em... em... kết hôn với anh?” Cô lắp bắp, vừa hoảng hốt cũng vừa bất ngờ, tim đập thình thịch.
Anh phì cười, “Chứ em nghĩ anh dẫn em đến đây làm gì?”
Anh ngập ngừng vài giây, nói tiếp: “Tiểu Nam, đây là thứ duy nhất có thể buộc chặt em lại bên anh.”
Trán Thắng Nam đổ mồ hôi vì nóng hay cũng vì sức nóng trong lòng. Bối rối, cô ấp a ấp úng, chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm đã bị anh kéo thẳng đến nơi đăng ký giấy kết hôn, làm những bước đầu tiên, cô ngây người nhìn anh để lên mặt bàn những giấy tờ tuỳ thân của cô: hồ sơ, chứng minh thư, giấy căn cước, hộ khẩu nơi ở,....
Chưa hiểu gì đã được người hướng dẫn đưa đến hai tờ giấy để điền thông tin chứng nhận kết hôn, cô cầm bút giữa không trung mà tưởng mình đang còn mơ. Bần thần mấy phút.
Hàn Mặc Niên bên cạnh đã đặt xuống giấy những dòng chữ đầu tiên.
Người hướng dẫn vẫn làm công việc của mình, nhưng hồi lâu vẫn ngẩng lên nhìn hai người trước mắt qua một rào sắt, người đàn ông có nét đẹp như gió xuân tưới mát cả ruộng khô cần kia nho nhã cầm bút viết, còn cô gái bên cạnh hồn phách đã lạc đi đâu, đến giờ tay vẫn khựng lại không viết nỗi một nét.
Lúc này, hồn của Thắng Nam mới nhập về xác, ngơ ngác hỏi: “Dạ?”
Người hướng dẫn rất kiên nhẫn nói, “Nếu cô không ưng thuận với người bên cạnh có thể đặt bút xuống và ra về.”
Hàn Mặc Niên sa sầm mặt mày, anh đã ngừng bút từ khi người hướng dẫn cất lời, nhìn qua Thắng Nam chỉ biết thở dài, nuốt cục giận vào người.
“Ai nói không ưng thuận?” Anh vội kéo tờ giấy của cô, vừa ấn bút xuống đã bị ngăn lại.
Là tiếng đồng thanh của Thắng Nam và người hướng dẫn: “Không được!”
Người hướng dẫn: “Đây là quyền tự do của cá nhân một người, không có chuyện viết hộ, như thế là vi phạm pháp luật. Tôi đã nói rồi, đăng ký kết hôn là phải được sự chấp thuận đôi bên, nếu một bên vẫn còn chần chừ hoặc không đồng ý, thì xem như giấy tờ này vẫn không có giá trị.”
Thắng Nam tròn mắt nhìn người hướng dẫn nói một tràn, mọi điều muốn nói liền nuốt ngược vào trong.
Hàn Mặc Niên càng bất mãn, khuôn mặt lạnh lùng nhìn người hướng dẫn hai giây, còn lại là luôn nhìn Thắng Nam.
“Em không đồng ý?” Giọng anh tràn đầy thuốc súng, chỉ còn đợi lên nòng là nả đạn ngay.
Thắng Nam thót tim, cô lắc đầu nguầy nguậy, lấy lại tờ giấy, cười giả lả với người hướng dẫn, “Tôi có bệnh hay thẫn thờ, xin lỗi, xin lỗi.”
“Này cô, nếu bị ép buộc thì đừng ký.” Người hướng dẫn cau mày, nghe giọng điệu người đàn ông đẹp trai này, rõ ràng đang uy hiếp người bên cạnh mà.
Thắng Nam ngẩn ra hai giây, sau đó bật cười đến độ thanh xuân đẹp rạng rỡ, “Không ạ, chúng tôi yêu nhau, đến được với nhau khó khăn lắm, làm sao tôi lại không muốn làm vợ anh ấy được chứ! Do tôi quá bất ngờ đế độ ngớ ngẩn thôi.”
Người hướng dẫn ngạc nhiên, còn Hàn Mặc Niên khuôn mặt anh trở nên có thần sắc trở lại, khoé miệng cũng nhếch lên, bồi thêm: “Đúng là đến với nhau rất khó khăn!”
Người hướng dẫn bỗng thấy rung động, như trăm hoa đang rơi xuống nơi làm việc của mình.
Không phải chưa từng thấy nhiều cặp đôi hoàn cảnh tréo ngoe, éo le để đến được với nhau, nhưng nay, đây là cặp đôi có thể gọi là vô tư và chân thật vô cùng, lại có chút đáng yêu.
Cúi đầu tiếp tục làm việc, người hướng dẫn nở nụ cười như đã đồng cảm họ khi nào chẳng hay.