Văn Nặc Thánh ôm bé lên đùi vỗ về: “Cha nhất định sẽ tìm ba của Tiểu Tình Nhi về.”
“Tiểu Tình Nhi nhớ ba lắm.” Ngồi lên máy bay đi chơi cùng hai người gọi là ông và bác kia tuy rất vui nhưng Tiểu Tình Nhi vẫn thích chơi đại chiến tinh cầu với ba hơn.
“Cha cũng nhớ ba ạ?”
“Nhớ, nhớ lắm.” Gương mặt tiều tụy mỏi mệt không nói nên lời, suốt một tháng không có tin tức khiến cho trái tim của hắn vô cùng đau đớn……
“Hai người chính là Văn Nặc Thánh và Thiên Nhĩ Tình?”
“Ai?” Một âm thanh xa lạ đột ngột vang lên khiến Văn Nặc Thánh nhảy dựng, đồng thời nhìn thấy hai người đàn ông áo đen cao to đứng trước mặt.
Hai gã áo đen lạnh lùng nhìn hắn, sau đó dừng mắt trên người Thiên Nhĩ Tình.
“Đi theo bọn ta.” Giọng nói lạnh lẽo khiến Thiên Nhĩ Tình hoảng sợ trốn sau lưng Văn Nặc Thánh.
Văn Nặc Thánh đứng lên quát: “Các người là ai? Ai cho các người vào đây?!” Người hầu đâu hết rồi?
“Anh cũng đi cùng, chịu phạt chung với Thiên Thược Nghị.”
“Thiên Thược Nghị!? Các người chính là kẻ bắt cóc Thược?!” Văn Nặc Thánh nhào qua muốn tấn công hai gã áo đen nhưng ngay lập tức bị gã áo đen dùng một bàn tay phẩy nhẹ liền ngã xuống đất, hắn không thể tin nổi mà trợn tròn mắt. Bọn người này rốt cuộc là ai?
“Đi.” Gã áo đen đơn giản nói một chữ, xoay người đi ra khỏi phòng, tựa như hai cha con Văn Nặc Thánh nhất định sẽ đi theo mình.
“Cha ơi, đi cùng họ có thể tìm được ba đó.” Thiên Nhĩ Tình vừa mới sợ hãi nay không hiểu sao đã mạnh dạn chạy theo hai gã áo đen kia.
Văn Nặc Thánh cuống quít đuổi theo.
“Tiểu Tình Nhi, đừng đi, nguy hiểm…… Hơ?” Đây là tình huống gì?
“Cha nhanh lên.” Tiểu Tình Nhi ngồi trên tay một gã áo đen vẫy tay với hắn, sắc mặt của hai gã áo đen nhìn bé rất ôn hòa, dường như họ không có ý muốn làm tổn thương bé.
Văn Nặc Thánh đi theo sau, cảnh giác nhìn hai người kia, vì để tìm Thược, hắn không thể không mạo hiểm.
Không biết đi bao lâu, bọn họ leo lên một ngọn núi kỳ lạ, sau đó đi theo một con đường thật dài, cuối cùng đi đến một tòa thành cổ kiểu Châu Âu giấu giữa rừng.
Văn Nặc Thánh bị đưa đến một gian phòng nhỏ hẹp, cửa đóng lại ngăn cách hắn và Thiên Nhĩ Tình.
“Các người muốn làm gì!? Trả Tiểu Tình Nhi cho tôi!!” Hắn điên cuồng đập cửa nhưng cửa đã được khóa trái, lúc này hắn mới nhận ra mình đã trúng kế.
Gã áo đen không buồn để ý đến Văn Nặc Thánh gào thét, họ mang Thiên Nhĩ Tình bỏ đi.
Thiên Nhĩ Tình không hề kêu khóc khi thấy cha bị nhốt mà ngoan ngoãn để cho hai gã áo đen ôm đi.
Qua nửa ngày, có người đi vào, thật kỳ quái là Văn Nặc Thánh không hề nghe thấy tiếng cửa mở.
Bộ kẻ bắt cóc là ma à? Sao không hề tạo ra tiếng động nào?
“Cậu chính là cha của Thiên Nhĩ Tình?” Người vừa cất tiếng nói cũng mặc áo đen, dung mạo trẻ trung, đại khái khoảng hai mươi mấy tuổi, bất quá không phải là hai gã kia.
Văn Nặc Thánh không dám hành động thiếu suy nghĩ, Tiểu Tình Nhi đang nằm trong tay của họ, lại không biết bọn bắt cóc này tổng cộng có bao nhiêu người. Chỉ mới lơi lỏng cảnh giác mà đã rơi ngay vào bẫy, lần này phải thật cẩn thận.
“Các người cần bao nhiêu tiền tôi đều có thể trả, hơn nữa tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát, xin các người thả Tiểu Tình Nhi và Thược ra.”
Người kia im lặng đánh giá hắn một lúc, sau đó mới bảo. “Đi theo ta.” Có vẻ như kẻ này đã đồng ý.
Văn Nặc Thánh khẽ thở phào vội đi theo sau người áo đen nọ.
Họ đi qua một hành lang âm u rất dài, sau đó đi qua những bậc thang vô cùng quanh co cho đến một nơi chẳng khác gì nhà ngục, có cả cửa sắt..
Người áo đen mở một cánh cửa ra ý bảo Văn Nặc Thánh đi vào.
Vì an toàn của Tiểu Tình Nhi và Thược, hắn đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
“Hôm nay sớm có cơm ăn vậy à?.” Một người đang nằm dưới sàn vui vẻ ngồi bật dậy, nhưng khi thấy rõ người vừa mới đến thì ngây người ra.
“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn!” Người áo đen vừa mới đi vào theo bực mình mắng người vừa mới đòi ăn, bất quá không ai buồn để ý đến vì cả hai người kia đều đang kích động mà ôm hôn đến quên cả trời đất.
“Hai người đủ chưa?!” Người trẻ tuổi bây giờ quá phóng khoáng rồi. Người áo đen không nhịn nổi mà than nhẹ một tiếng, nhưng đôi tình nhân cách biệt đã lâu vẫn ôm hôn cho đến khi thiếu dưỡng khí mới không tình nguyện mà tách nhau ra
“Anh lo cho em lắm.”
“Em vẫn ổn mà.”
“Em gầy quá, bọn họ đối xử với em không tốt à?”
“Không, ở đây có đồ ăn. Anh cũng gầy và nhếch nhác quá, không chịu ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng phải không?”
…………
Người bị vứt bỏ ở một bên rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
“Hai người xong chưa?!!” Coi mình là không khí sao!?
“Ô? Người cũng đến đây à?”
“Anh còn chưa đi sao?”
Người áo đen hé môi lầm bầm, không khí đột nhiên dao động, trên tay người đó xuất hiện một quả cầu ánh sáng.
“Ấy, chuyện gì cũng phải từ từ nói, dùng thần chú đối phó với người không có phép thì không thể gọi là anh hùng hảo hán!” Thiên Thược Nghị không giống như đang cầu xin mà chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.
Người áo đen cười lạnh: “Chỉ có thể trách cậu suốt ngày lười biếng không chịu học thần chú.”
“Xì, coi mấy cái sách thần chú chẳng khác nào sách thôi miên kia thì cháu thà đọc truyện tranh.”
Người áo đen hít một hơi, cảm thấy bản thân mà dùng thần chú đối phó với tên nhóc này thì quá sỉ nhục thần chú. Vì vậy người đó buông tay xuống, quả cầu ánh sáng lập tức biến mất.
“Tiểu Tình Nhi năm nay mấy tuổi?” Người đó hỏi.
“Ba tuổi.” Thiên Thược Nghị chột dạ quay đầu.
“Ha ha, nuôi thằng bé đến ba tuổi cậu vất vả rồi.” Người áo đen tỏ ra cảm kích cười nói, nhưng nháy mắt trầm mặc: “Ba tuổi! Đã ba tuổi!! Không lẽ cậu không biết tất cả những đứa trẻ mang dòng máu phù thủy thuần chủng vừa tròn hai tuổi đều phải được trưởng lão phù thủy dạy dỗ bảy ngày sao!?”
Thiên Nhĩ Tình bị mặc cho một cái áo choàng màu đen vui vẻ nhào vào lòng Thiên Thược Nghị.
“Tiểu Tình Nhi ở Tây Ban Nha có bị ai khi dễ không?”
“Không ạ, nhưng con khi dễ được nhiều người lắm.” Thiên Nhĩ Tình tự hào khoe ‘thành tựu’.
Có người nhịn không được bèn lên tiếng cắt ngang đoạn đối thoại thiếu muối của hai cha con. “Sắp đến giờ rồi, mau đưa thứ đó cho Tiểu Tình Nhi.”
Thiên Thược Nghị liếc nhìn người áo đen được gọi là Nguyên trưởng lão, bĩu môi, sau đó quay qua Văn Nặc Thánh: “Ê, cúi người xuống.”
Văn Nặc Thánh không hiểu gì cả nhưng vẫn nghe lời cúi xuống.
“Ai da, sao em bứt tóc anh?”
“Giật có mấy sợi tóc, anh kêu cái khỉ gì?”
Y lại nhẹ nhàng giật tóc mình, sau đó bện tóc của hai người lại rồi cột vào đầu ngón tay của Tiểu Tình Nhi.
“Tiểu Tình Nhi nhớ phải đeo thứ này cho đến khi tốt nghiệp, biết chưa?” Thiên Thược Nghị chẳng khác nào sinh ly tử biệt mà dặn dò: “Ba và cha không có ở bên Tiểu Tình Nhi, Tiểu Tình Nhi phải học cách tự chăm sóc bản thân mình nhé. Những gì trưởng lão nói dễ nghe thì cứ nghe, còn khó nghe thì coi như gió thoảng bên tai….Ui da, lão già thúi! Mắc mớ gì uýnh cháu?!”
Nguyên tưởng lão bị gọi là lão già hung tợn đập lên đầu Thiên Thược Nghị, gương mặt tuấn tú bị y chọc tức đến vặn vẹo: “Có ai dạy con như cậu không? Hai người nghe rõ đây, vì trừng phạt cả hai người không chịu chú ý đến luật giáo dục phù thủy trẻ em, trong lúc Tiểu Tình Nhi tiếp nhận bảy ngày giáo dục của tộc phù thủy, hai người sẽ bị nhốt ở đây, nhất là cậu!”
Nguyên trưởng lão nhìn chằm chằm Thiên Thược Nghị:“Ta muốn cậu trong vòng bảy ngày này học hết cuốn sách dạy con của tộc phù thủy.”
“Cái gì!!?”
Nguyên trưởng lão không để ý tới tiếng thét ai oán của Thiên Thược Nghị, lại quay qua nhìn một người cha không có trách nhiệm khác bảo: “Còn có cậu, thân là người mang trong mình huyết thống phù thủy thuần khiết nhưng không hề có ý thức gì cả. Ta muốn cậu học thuộc lòng cuốn sách như Tiểu Thược Nhi, ngoài ra còn phải học cả lịch sử của tộc phù thủy nữa.”
“Ha ha, anh còn thảm hơn em.” Thiên Thược Nghị cười sung sướng khi thấy người gặp họa, nhất là kiến thức của Văn Nặc Thánh hoàn toàn không có. Vì vậy khi vị trưởng lão này mở miệng nói đến cái gì mà phù thủy, hắn một câu cũng không hiểu gì hết. Tóm lại, hắn hoàn toàn không biết họ đang nói gì cả.
Nguyên trưởng lão mang Tiểu Tình Nhi đi nhưng nhìn dáng vẻ bình thản của Thiên Thược Nghị thì Văn Nặc Thánh xác định Tiểu Tình Nhi đi theo người đàn ông trẻ tuổi kia không gặp nguy hiểm gì. Xem ra, nguy hiểm bây giờ là Thiên Thược Nghị đang đeo vẻ mặt khóc tang lật xem cuốn sách dạy con.
Cảm thấy ánh mắt nóng rực, Thiên Thược Nghị theo bản năng ngẩng đầu.
“Sao thế?”
“Em có cần phải giải thích cho anh một chút không?”
“……” Có nên nói cho hắn không nhỉ?
Văn Nặc Thánh ngồi dưới đất, một tay kéo Thiên Thược Nghị vào lòng ôm lấy y.“Nói cho anh biết, mọi chuyện là như thế nào?”
“Thôi được rồi,” Thiên Thược Nghị bất đắc dĩ thở dài.“Anh muốn biết cái gì trước?”
“Người áo đen kia là ai?” Thiên Thược Nghị biết người áo đen mà hắn nói là chỉ Nguyên trưởng lão.
“Nguyên trưởng lão, là vị trưởng lão có uy quyền nhất tộc phù thủy, cũng là ông của em.”
“Cái gì?” Vẻ bề ngoài của người đó chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, như thế nào……
“Người của tộc phù thủy là nam hay nữ, chỉ cần sinh hạ được kết tinh của tình yêu thì sẽ ngưng lão hóa. Ông với bà hồi còn trẻ đã sinh hạ cha em nên họ trông trẻ như vậy đấy.”
Nghe vào tai thực khó tin, Văn Nặc Thánh lại hỏi: “Tộc phù thủy em nói là gì?”
“Đơn giản mà nói chính là những người biết xài thần chú và phép thuật. Còn chi tiết thì anh tự mà đọc sách lịch sử ấy.” Y quăng cuốn sách lịch sử mà Nguyên trưởng lão để lại cho Văn Nặc Thánh.
Văn Nặc Thánh không vội lật xem mà tiếp tục hỏi: “Giáo dục phù thủy là gì? Vì sao Tiểu Tình Nhi nhất định phải được họ giáo dục?”
“Những đứa trẻ có dòng máu phù thủy thuần chủng khi tròn hai tuổi nhất định phải được cha mẹ tự mình mang đến trường phù thủy để học tập phép thuật trong vòng bảy ngày. Phép thuật sẽ dần dần mất đi theo tuổi tác, nếu muốn duy trì phép thuật thì sau khi rời khỏi trường phải tiếp tục tự mình tuy luyện. Nếu như không học thì phép thuật sẽ mất đi hoàn toàn vào năm đứa bé đó tròn mười tuổi.” Còn y, không chỉ có phép thuật yếu kém mà ngay cả thần chú cha mẹ dạy đều đã quên sạch, ai, y đúng là một phù thủy vô dụng.
“Nói như vậy, Tiểu Tình Nhi là thuần chủng, như vậy anh cũng là người của tộc phù thủy sao?”
Thiên Thược Nghị gật đầu. “Em nhớ khi còn đang học tại trường phù thủy, nghe mấy trưởng lão nói có một đứa trẻ thuần chủng không biết vì cái gì mà không được mang đến trường. Em đoán có lẽ đó chính là anh, anh vẫn luôn sống ở thế giới loài người, hoàn toàn không biết gì về chuyện của tộc phù thủy.”
Văn Nặc Thánh không cảm thấy kinh ngạc mấy khi biết mình không phải là con người, hắn chỉ thắc mắc. “Chỉ có thuần chủng mới có thể học được phép thuật của tộc phù thủy à?”
“Ừm, phù thủy thuần chủng có được năng lực lĩnh ngộ trời sinh, người bình thường và những kẻ không thuần huyết dù có dạy cũng không học nổi.”
“Tộc phù thủy là lấy huyết thống của cha mẹ mà phân biệt con sao?”
“Cái này……” Thiên Thược Nghị nhất thời không biết trả lời làm sao. “Có thể nói vậy.” Hai người thuần chủng sinh ra đương nhiên sẽ là một đứa trẻ thuần chủng, logic này cần phải hỏi à?
“Vậy anh và em rốt cuộc thì ai mới là cha ruột của Tiểu Tình Nhi?” Hắn hồ đồ rồi, nếu tộc phù thủy là dùng huyết thống mà kết luận cha mẹ của đứa trẻ thì có lẽ kỹ thuật phân tích DNA của con người vô dụng với phù thủy.
Thược là phù thủy thuần chùng, hắn cũng vậy, Tiểu Tình Nhi cũng vậy, như vậy mẹ của Tiểu Tình Nhi nhất định cũng thế……vậy rối cuộc ai mới là…… Thiên Thược Nghị cúi đầu, cắn môi dưới không trả lời.
“Nói cho anh biết.” Văn Nặc Thánh híp mắt, hai tay nâng mặt Thiên Thược Nghị ép y nhìn thẳng vào mình.
Thiên Thược Nghị nghiến răng nặn từng chữ: “Cả anh và em đều là cha nó!”
“Hả?” Văn Nặc Thánh ngẩn người, đột nhiên đè Thiên Thược Nghị xuống mặt đất lạnh như băng.
“Em xem anh là thằng ngốc hả? Lúc nào cũng chỉ đáp cho có lệ!”
Thiên Thược Nghị cảm thấy cơn giận dữ của Văn Nặc Thánh, cuống quýt muốn chạy trốn nhưng bị Văn Nặc Thánh giữ chặt dưới thân.
“Người phụ nữ đó là ai!?”
“Phụ nữ nào?”
Văn Nặc Thánh tức điên, hung hăng hôn lên môi Thiên Thược Nghị, chỉ cần nghĩ đến Thược chạm vào cơ thể của một người phụ nữ… hắn liền hận không thể giết chết ả đàn bà kia!
“Anh làm gì đấy?” Thiên Thược Nghị giãy dụa không ngừng.
Y không hiểu sao Văn Nặc Thánh lại tức giận đến thế, lẽ nào… anh ấy không thể chấp nhận chuyện Tiểu Tình Nhi là con của cả hai người họ……
Văn Nặc Thánh để ý việc Tiểu Tình Nhi là do y mang thai sao? Anh ta không thể chấp nhận chuyện đàn ông sinh con ư?
……
Trong ngục giam, một người điên cuồng mà phát tiết nhiệt tình của mình, một người khác thì mặc cho thân thể tự phản ứng, hoàn toàn không phản kháng.
Bên ngoài thành, mặt trăng tròn vằng vặc tỏa ánh sáng khắp nơi, nhưng ánh sáng không thể với tới được căn hầm nằm sâu dưới lòng đất……