Truyền Thuyết Sông Nghi Hà

Chương 8



Tiếng thở dài này khiến cho bất kì ai nghe thấy đều sởn gai ốc, không riêng gì nhóm người mà ông cố tôi dẫn theo. Đám nhóc kia cũng bị âm thanh này doạ cho giật mình. Đặc biệt là cô gái nhỏ kia, sợ hãi đến mức nước mắt lưng tròng sà vào vòng tay của Tôn Kế Hoa. Dường như Tôn Kế Hoa đặc biệt thích loại cảm giác này, hắn ôm chặt cô gái đó vào lòng, an ủi: “Có anh ở đây, em không cần sợ gì cả.” Hành động này của Tôn Kế Hoa khiến toàn bộ thành viên còn lại trong nhóm của hắn ngưỡng mộ không thôi.

Sau khi Tôn Kế Hoa an ủi cô gái nhỏ xong, cũng quên mất chuyện tra hỏi ông cố tôi rồi, hắn hăng hái nói với đội viên của mình: “Các anh em tìm cho tao, mau tìm cho ra cái tên đang giả thần lộng quỷ lại đây.”

Sau khi Tôn Kế Hoa ra lệnh, đám nhóc bắt đầu tốp năm tốp ba hăm hở tìm kiếm khắp nơi trên đảo. Hòn đảo này lớn đến nỗi một đám người đi vài bước là đã đi được hết đảo rồi. Thế nhưng tìm hết một vòng vẫn không phát hiện được gì cả.

Đám người này không tìm ra được gì, Tôn Kế Hoa lại chĩa mũi nhọn về phía ông cố tôi, hắn nhặt một cây gậy nhỏ từ dưới đất lên, chỉ vào ông cố hỏi: “Nói, rốt cuộc ông giấu thứ gì trên hòn đảo này?”

Ông cố trong lòng vừa thở phào một hơi, ma nữ này khó khăn lắm mới cứu được mình, cuối cùng cứu được một nửa thì lại ngừng. Lúc này Tôn Kế Hoa lại bắt đầu gây phiền toái, ông cố thầm nghĩ đúng là con sóng này chưa qua lại đến con sóng khác nổi lên, bây giờ phải làm sao đây? Ma nữ nếu như cô muốn gây chú ý, hay là lại cứu ta một lần nữa đi.

Cái đầu nhỏ của ông cố cứ lắc qua lắc lại mấy lần, đang nghĩ làm thế nào để lừa Tôn Kế Hoa đây, ngay lúc này cô gái nhỏ kia lại bắt đầu giật mình, chỉ vào tên gầy nhom ban nãy nói: “Phía sau lưng cậu sao lại có người đang bò lên vậy?”

Tên gầy nhom bị câu nói này của cô gái doạ cho hết hồn, mặt mày khó chịu nói: “Cậu có thể đừng nói bậy bạ được không, vừa nãy cậu nói phía sau cây liễu có người đứng đã doạ tôi đến chết khiếp rồi.”

Cô gái nhỏ lại nói: “Tôi không có nói bậy bạ, sau lưng cậu quả thật có người.”

Tôn Kế Hoa nhìn sang, sau lưng tên gầy nhom quả thật có một người đang bám trên đó, chỉ là người này không giống người trưởng thành, nhìn dáng vẻ giống một đứa trẻ hơn. Những tên nhóc còn lại trong đám cũng lần lượt xác thực lời cô gái trẻ nói: “Sau lưng cậu quả thật có một người.”

Lúc cô gái nói sau lưng mình có người đang bò lên, tên gầy nhom đã sợ đến hoảng loạn rồi, bây giờ rất nhiều người đều nói vậy với hắn, tên gầy nhom sợ đến hai chân mềm nhũn, dáng vẻ hăng hái đứng nhảy trên nắp quan tài vừa nãy đã mất sạch sẽ.

Lúc này tên gầy nhom không còn đứng vững được nữa, nếu bên cạnh không có một cái cây để tựa, có lẽ hắn đã sớm ngã lăn xuống đất rồi.

Tên gầy nhom lắp bắp nói: “Các người đừng đứng ở đó nhìn nữa, mau đến giúp tôi đi.”

Mặc dù tên gầy nhom đã nói như vậy, nhưng mười mấy tên nhóc chỉ giương mắt đứng nhìn thứ phía sau đang bò lên lưng bạn mình, không một ai dám tiến lên phía trước. Ngay cả Tôn Kế Hoa cũng không lên tiếng. Cô gái nhỏ kéo ống tay áo của Tôn Kế Hoa nói: “Làm sao đây, mau đi giúp cậu ấy đi.” Thế nhưng Tôn Kế Hoa lại nhắm mắt làm lơ trước lời của cô gái.

Ông cố không nhìn nổi nữa, bèn nói: “Đừng cứ đứng ngây ra đó nữa, mau giúp tôi gom ít củi lại đốt đi.”

Sau khi ông cố nói vậy, mười mấy con người kia vẫn đứng lặng thinh, chỉ có mấy người đàn ông trong làng đi theo ông cố là bắt đầu cùng nhau đi lượm lặt củi khô trên đảo, lại tìm thêm mấy cây lau sậy để châm lửa.

Khi lửa nổi lên, ông cố nói với tên gầy nhom: “Mau chạy qua đây, đừng đứng ở đó nữa.”

Tên gầy nhom thấp thỏm lo sợ nhìn ông cố tôi, không biết ông đang định làm gì.

Ông cố tức giận nói với hắn: “Tôi lại không thể hại cậu được, cậu mau qua đây, còn không mau qua đây lát nữa cậu con mẹ nó chết cũng đừng hỏi.”

Tên gầy nhom nghe ông cố tôi nói vậy, lúc này mới cảm thấy phía sau chợt ngứa, đưa tay ra định gãi nhưng chỉ bắt được một thứ nhớp nháp, không biết là thứ gì.

Ông cố đứng bên đống lửa nói: “Đừng bắt nữa, mau chạy qua đây.”

Tên gầy nhom nhìn trái nhìn phải, thầm nghĩ cũng chẳng có ai khác có thể giúp được mình, bước chân nặng nề đi về hướng ông cố tôi. Hắn vừa đi đến bên cạnh ông cố, ông cố lập tức không nói lời nào, cầm lấy một thanh củi đang cháy rực trong đống lửa, châm vào sau lưng tên gầy nhom.

Tên gầy nhom thấy hành động này của ông cố thì giật nảy mình, còn chưa kịp tránh đi thì thanh củi đã rơi xuống phía sau lưng hắn rồi, có tiếng lào xào bên tai hắn, sau đó là một mùi cháy khét xộc vào khoang mũi. Kế đến tên gầy nhom cảm thấy phía sau lưng mình nhẹ hẫng, dường như có thứ gì đó rơi xuống đất.

Hắn vội quay đầu lại nhìn, mượn ánh sáng từ đống lửa mới nhìn thấy thứ rơi xuống đất lại chính là một đống đỉa đang quấn chặt vào nhau. Hơn nữa những con đỉa này con nào con này vô cùng mập mạp, cơ thể phình to, lớn bằng lòng bàn tay. Vừa nhìn thấy vậy, tên gầy nhom liền ớn lạnh toàn thân.

Ở chỗ chúng tôi có một truyền thuyết thế này, truyền thuyết nói có hai cha con nhà nọ sống cùng với nhau, người cha không làm việc đàng hoàng lại còn thích rượu chè, mỗi lần uống say thì đánh đập con trai mình. Ông ta vốn cũng chẳng quan tâm đến sự sống chết của người con trai, để mặc nó tự sinh tự diệt. Năng lực sinh tồn của cậu con trai cũng rất mạnh, không có gì vào bụng, nó bèn đi đến bờ sông Nghi Hà nhặt ốc ăn. Dù sao cũng nhờ như vậy mà lớn đến mười mấy tuổi.

Sau đó cha của cậu ta lại cưới thêm một người vợ, người vợ này tính cách giống với ông ấy, cũng đều không thích cậu con trai này, không có chuyện gì lại đem cậu ra đánh. Một hôm mẹ kế nhìn thấy cậu con trai đang uống nước, nó cầm bát nước nóng hổi uống ừng ực. Bà ta bèn hỏi: “Nước nóng thế này, mày uống như vậy không sợ bị bỏng sao?” Đứa con trai nói: “Không bỏng.” Mẹ kế lại nói: “Mày uống thêm một bát nữa cho tao xem xem.” Đứa con trai cũng y lời, nó lại rót một bát nước nóng nữa uống ực xuống bụng. Mẹ kế thấy vậy nói: “Bỏng chết mày đi con lừa ngu ngốc.” Đứa con nghe mẹ kế mắng mình liền mở miệng mắng ngược lại bà ta: “Bà mới là con lừa ngu ngốc ấy!” Bà mẹ nghe xong hỏi vặn: “Mày còn dám nói lại tao?” Mẹ kế tức giận lên, lập tức tát một bạt tai vào mặt đứa con, chẳng ngờ dùng lực quá mạnh, khiến đầu của đứa con rơi ra, chỉ nhìn thấy sau gáy nó đầy những con đỉa đang bò lúc nhúc.

Câu chuyện này ở chỗ chúng tôi được lưu truyền rất rộng rãi, lúc tôi còn nhỏ đã từng được nghe, cha tôi và ông nội lúc nhỏ cũng từng nghe thấy, cho nên người ở chỗ chúng tôi đối với sự tồn tại của những con đỉa đã hình thành một loại sợ hãi ăn sâu vào trong máu.

Tên gầy nhom nhìn thấy ông cố tôi vừa khều xuống từ sau lưng hắn một đống đỉa lúc nhúc, sợ đến suýt tè ra quần. Chuyện này còn đáng sợ hơn so với việc có một đứa trẻ thật sự bám sau lưng hắn.

Ông cố thấy tên gầy nhom quay đầu nhìn, liền nói với hắn: “Đừng nhúc nhích, còn chưa xong đâu.”

Ngay sau tiếng quát này của ông cố tôi, tên gầy nhom thật thà bĩu môi, để ông cố tôi lấy que củi đang nóng chọc vào lưng hắn lần nữa. Tiếp đến hắn nghe thấy sau lưng mình vang lên những tiếng ‘xèo’ ‘xèo’ liên hồi, cũng không biết ‘xèo’ ‘xèo’ thêm bao nhiêu lần nữa, chỉ thấy xác đỉa rơi xuống lộp độp.

Mãi cho đến khi ông cố nhìn tên gầy nhom lên tiếng: “Được rồi, xong việc rồi, quay về bồi bổ lại một chút.” Tên gầy nhom lúc này mới cảm nhận được một loại cảm giác như bị khoét rỗng, toàn thân mềm nhũn, nhìn ông cố tôi cũng không biết nên nói gì cho phải.

Ông cố lại chẳng để ý đến tên gầy nhom, ngược lại ông nhìn đám nhóc xung quanh nói: “Cẩn thận chút, trên cây này toàn là đỉa, cẩn thận đừng để nó cắn trúng.”

Ông cố còn chưa kịp nói hết, tên đầu trọc đã nhảy đến chỗ ông, hỏi: “Ông già, mau nhìn xem trên người tôi có gì không?”

Ông cố nhìn tên đầu trọc rồi nói: “Cậu gọi ta một tiếng cha, ta sẽ xem cho cậu, nếu không gọi thì bỏ đi.”

Vừa nghe ông cố nói vậy, tên đầu trọc đó là một kẻ rất kiêu ngạo, sao có thể gọi ông cố tôi là cha được chứ? Thế là hắn bèn gọi một tên trong đám lại, cũng chính là tên mặc quân trang vừa nãy nhảy lên nắp quan tài đầu tiên, nói: “Lưu Chí, không cần ông già này nữa, mày đến xem cho tao đi.”

Tên Lưu Chí đó bước tới cởi thường phục của tên đầu trọc, không khỏi hít sâu một hơi nói: “Một lớp.”

Sau lưng tên đầu trọc đó quả nhiên có một lớp đỉa đang bò chi chít, Lưu Chí nói xong hai chữ đó, tên đầu trọc lập tức rùng mình. Hắn chỉ vào những thanh củi trong đống lửa, nói: “Mau giúp tao chọc xuống, tao không ổn rồi.”

Lưu Chí đó làm y như ông cố tôi, lấy một que củi trong đống lửa ra, vừa đặt vào sau lưng tên đầu trọc, hắn đã gào khản cả họng lập tức nói: “Mày nhẹ một chút, nhẹ một chút đi.”

Lưu Chí nghe tên đầu trọc nói vậy, tay cũng nhẹ hơn một chút. Thế nhưng không có hiệu quả gì, những con đỉa đó vẫn cắn chặt trên lưng tên đầu trọc, hắn ta hỏi Lưu Chí: “Thế nào, sắp biến đi hết chưa?”

Trán của Lưu Chí đổ đầy mồ hôi, nói với tên đầu trọc: “Không được, bọn chúng không xuống rồi, mày mau gọi ổng là ba đi.”

Tên đầu trọc nghiến chặt răng nói: “Tao không thèm gọi đâu.” Chẳng ngờ Lưu Chí lại ném que củi trong tay đi, quỳ xuống trước mặt ông cố tôi gọi ‘ba ba’.

Ông cố tôi sững người nhất thời không phản ứng gì, Lưu Chí lại gọi tiếp một tiếng ‘ba’ nữa, lúc này ông cố mới nói: “Tôi đâu bảo cậu gọi tôi là ba, tôi bảo cậu gọi cha mà.”

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.