“Phi Huyền.” Tô Yên giạng chân trên người Mộc Phi Huyền, hôn lên ngực Mộc Phi Huyền: “Chàng tính chữa thương cho thiếp thế nào đây.”
Mộc Phi Huyền cầm lấy bàn tay ngọc thon thon của nàng, ngón tay nhẹ
nhàng chà lên, cảm nhận cảm giác mịn màng lưu lại trên đầu ngón tay
mình: “Không thể ra tay quá nhanh, cô ta mà nói ra thì Thanh Dương Tử
sẽ nghi ngờ.”
“Vậy phải đợi đến lúc nào mới được?”
“Đợi đến lúc Thanh Dương Tử hoàn toàn yên tâm.”
“Ta sợ đến lúc đó ta chỉ có một mình!” Giọng nói Tô Yên mang
theo sự tức giận rất rõ: “Tại sao chàng luôn luôn băn khoăn dùng dằng
tới lui hả!”
“Yên, ta sẽ không để nàng có chuyện gì, nhưng mà. . . . . .”
“Ta mặc kệ, chàng có tích sự chút nào không hả. Chàng không phải không biết cách làm cho cô ta không thể nói được sao?”
“Dù sao ta cũng không thể hạ độc cho cô ta bị câm được.”
“Nếu như cô ta yêu chàng thì sao?” Ánh mắt Tô Yên đột nhiên lóe
sáng: “Nếu như cô ta yêu chàng thì không phải sẽ không nói ra ngoài
sao?”
“Yên, nàng đang nghĩ cái gì chứ! Ta với cô ấy. . . . . .”
“Thôi đi Phi Huyền, cứ coi như chàng hy sinh một chút vì người ta đi
mà. Trước kia không phải chàng không ngại luyện Âm Dương Song Tu đại
pháp sao? Có thể trực tiếp hấp thu linh lực của cô ta, thế thì
không phải nhanh hơn nhiều so với dẫn xuất sao?”
“Phi Huyền,” làm sao Tô Yên không hiểu nỗi băn khoăn của hắn, thật ra Mộc Phi Huyền là một người đàn ông truyền thống, vốn rất nghiêm
túc với chuyện nam nữ, từ khi ở chung với Tô Yên, không thèm nhìn
những phụ nữ khác dù chỉ một cái.
“Phi Huyền, thật ra tình cảm của chàng với thiếp, thiếp đều hiểu,
thật sự rất hiểu mà.” Đầu ngón tay lướt xuống tấm lưng của người ở
dưới, cảm thấy người dưới thân rên rỉ khe khẽ, Tô Yên đã quá rõ ràng nơi mẫn cảm của hắn: “Thật ra thiếp cũng không muốn để chàng
với cô ta. . . . . . Nhưng mà thiếp tin chàng thật lòng yêu thiếp, đúng
không?”
Mộc Phi Huyền mím môi không nói lời nào, Tô Yên liền tiếp tục giở
trò vô lại: “Chàng đồng ý người ta đi mà. . . . . . Đồng ý người ta đi
mà. . . . . .”
Cảm giác người ở trên không ngừng khiêu khích dục vọng của
mình, Mộc Phi Huyền để mặc mình chìm vào thân thể của nàng, mà đầu óc
thì đã đê mê lạc lối.
Buổi sáng ngồi ở đình Trầm Hương nhìn Thất Diệp giả vờ học bài, Mộc
Phi Huyền tâm tình không rõ. Nàng thỉnh thoảng liếc trộm Mộc Phi
Huyền, từ trên người tỏa ra hơi thở mát mẻ đặc trưng của yêu cây. Đôi
mắt to tinh khiết linh động lộ ra bướng bỉnh, gò má trắng nõn vô cùng
mịn màng.
Mộc Phi Huyền không nhớ rõ bao lâu rồi mình đã không quan sát một nữ nhân, hắn thậm chí đã quên mất làm sao để đến gần một nữ nhân khác.
Mỗ Thảo cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, còn tưởng mình ngủ gà ngủ gật bị hắn phát hiện, vội vàng ngồi dậy, thẳng lưng.
Gần đến trưa, Mộc Phi Huyền kiểm tra mấy chương bài cho có, cô có một câu không trả lời được, Mộc Phi Huyền quất roi mây vào lòng bàn
tay cô, cô như con chó nhỏ bị la, có hơi sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa
tay ra.
Theo tính cách của cô, nếu như ở cùng với mình, hẳn là rất dễ khống
chế. Mộc Phi Huyền thở dài một hơi sâu, nhưng xuống tay thế nào với cô
thế nào đây?
Thất Diệp làm sao biết được suy nghĩ của Mộc Phi Huyền, cô chỉ biết
giờ cơm trưa đã đến. Mộc Phi Huyền phất tay ra hiệu người dọn thức ăn,
đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm cùng cô. Mỗ Thảo cũng cảm thấy không
bình thường, do dự nhìn hắn.
Mộc Phi Huyền thuận tay chỉnh lại tóc dài trước trán, cố gắng nói tự nhiên: “Ăn đi.” Thấy cô không chịu động đũa, hắn gắp một miếng
đậu hũ đặt vào trong bát của cô. Cô mới đành cúi đầu ngoan ngoãn
ăn cơm. Một lúc lâu sau lại ngẩng đầu nhìn hắn: “Tông chủ, ngài không ăn sao?”
Mộc Phi Huyền chỉ múc một muỗng canh, bâng quơ nếm thử vài ngụm rồi hạ xuống, sau đó rót rượu uống một mình. Thế nên ngay cả người chậm
tiêu như Mỗ Thảo cũng phát hiện. . . . . . Tông chủ, hình như có
tâm sự.
Cứ như vậy qua mấy ngày, đạo pháp của Mỗ Thảo vẫn tiến triển chậm
chạp như cũ, Tô Yên bức bách thúc giục vài lần, Mộc Phi Huyền vẫn do dự không xuống tay.
Phải nghĩ cách thúc giục hắn một phen mới được, Tô Yên nhìn bóng hai người trong đình Trầm Hương, lẩm nhẩm.
Buổi tối, Mỗ Thảo cũng sắp ngủ, có người tới cho biết, Mộc tông chủ
kêu cô đi một chuyến qua Khảm Thủy các. Cô tuy có nghi ngờ, nhưng cũng
ngoan ngoãn chỉnh lại quần áo rồi đi.
Lúc tới đó mới phát hiện trước cửa Khảm Thủy các không có một bóng
người, tiểu đạo sĩ Liên Bình thường đứng hầu ở cửa cũng không thấy
đâu. Gọi hai tiếng tông chủ mà không người nào đáp lại, cô thăm dò đẩy
cửa, nhưng cửa không khóa, lập tức mở ra.
Ngoài phòng không có ai, đi vào trong phòng nhìn thấy Mộc Phi Huyền nằm gục trên bàn, cô có chút lo lắng: “Tông chủ?”
Hiển nhiên không có động tĩnh nào, cô đi tới thử vỗ vỗ vai hắn, Mộc
Phi Huyền rốt cuộc cũng ngẩng đầu, khẽ kêu một tiếng. Lần đầu tiên
Thất Diệp thấy Mộc Phi Huyền như vậy, bình thường hắn luôn uy nghiêm mà
thần bí, ưu nhã tôn quý cao cao tại thượng, mà lúc này áo bào của hắn
nửa hở, trên mặt đỏ ran bất thường, hơi thở có chút dồn dập, không
ngờ hắn một tay kéo Thất Diệp vào trong lòng mình, tay ôm lên eo nàng,
giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Yên, đừng đùa nữa. Ta không chịu
nổi đâu, đừng đùa.”
Thất Diệp không biết hắn đang nói gì, mãi lâu mới phản ứng kịp với tư thế này, sau đó mặt đỏ lên, liền đẩy hắn: “Tông chủ, tôi không phải phu nhân, tôi. . . . . .”
Mộc Phi Huyền bị kìm hãm, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong nháy
mắt. Hắn không biết Tô Yên dùng thuốc gì, chỗ đó trên người hắn như
muốn nổ tung. Không ngờ Tô Yên lại làm như vậy, cũng hiểu chủ ý của
nàng rồi.
Trong lòng âm ỷ, thậm chí có một loại ảo giác như bị vứt bỏ, nhưng
lại chỉ trong nháy mắt thôi, cảm giác khác thường bỗng tuôn trào,
hắn không thể giữ lý trí bình thường mà nghĩ được.
Người trong lòng kháng cự kịch liệt càng thổi bùng ngọn lửa, ánh
mắt Mộc Phi Huyền chợt lóe sáng, đè người cô xuống hung bạo hôn, Thất
Diệp muốn thét chói tai nhưng chưa mở miệng ra đã bị nụ hôn nóng bỏng
bất ngờ của hắn bao phủ.
Cảm giác được nhiệt độ bất thường trên người người đàn ông này, Thất Diệp dùng hết sức đẩy hắn: “Tông chủ, đừng như vậy, có phải ngài không
thoải mái không? Tôi rót ly trà cho ngài có được không. . . . . .”
Mộc Phi Huyền quyết tâm, vung tay lên dập nến trên bàn, lật người đè cô xuống sàn gỗ vân nghiêng của Khảm Thủy các.
Trong bóng tối chỉ nghe tiếng quần áo xé rách tơi tả, Thất Diệp ra
sức muốn bắt lấy bàn tay làm loạn của hắn, nhưng làm sao so được
với sức mạnh của hắn. Tay lướt qua da thịt nhẵn mịn của cô, Mộc
Phi Huyền cảm giác máu trong thân mình cũng sắp bốc cháy, kêu gào,
sôi trào trong người hắn.
Dùng sức cởi ra lớp áo che chắn người cô, Mộc Phi Huyền hôn lên ngực cô, mùi hương mát mẻ đó như một liều tình dược, hắn thậm chí không kịp
đùa giỡn cho đủ, vật dưới người mình đã phản kháng mạnh mẽ, hắn thở gấp ồ ồ, lúc này không còn để ý tới đó có phải điều mình muốn hay không.
Đưa vật nhô lên như sắp nổ tung vào trong, người bên dưới dường như
bất ngờ hoảng sợ, ra sức giãy dụa không để cho vật dữ tợn kia được
như ý. Mộc Phi Huyền dễ dàng giữ chặt chân cô, bàn tay to lớn che miệng
cô, kiên quyếy, gần như thô bạo chen vào thân thể cô, đau đớn như
muốn vỡ òa ra theo ngón tay hắn, thân thể chưa từng có kinh nghiệm
căng như dây cung, sự đau đớn lại càng tăng thêm.
Mộc Phi Huyền cảm thấy vật cứng của mình thô bạo xé rách thân thể
kia, nhưng hắn đành phải làm như vậy. Tất cả ý thức vào giây phút
này chỉ còn là bản năng nguyên thủy nhất. Người bên dưới lắc đầu ra
sức hất tay hắn ra, sự gián đoạn này càng kích thích động tác hắn
thêm kịch liệt.
Có giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào giữa ngón tay hắn, ướt lòng bàn
tay hắn. Nắm thật chặt cổ tay trắng muốt của cô, ấn thật sâu vào da thịt cô. Sức lực của cô yếu dần, ngay cả phản xạ có điều kiện cũng biến
mất, đau tới cực hạn, đã không còn sức mà kêu đau nữa.
Mộc Phi Huyền ra sức phát tiết, hắn sao không biết cô đau đớn, nhưng mà hắn không khống chế được.
Không biết khi nào thì dừng lại, cũng không biết mình ngủ từ khi
nào. Khi Mộc Phi Huyền tỉnh lại thì người đó đã không còn bên cạnh, chỉ
có vết máu loang lổ trên mặt đất, nhiễm đỏ áo bào trắng trông mà
ghê người.
Thẩn thờ cột chặt đai lưng, hắn ra cửa liền gặp Tô Yên, trên gương
mặt mỹ lệ của nàng là vẻ đắc ý và trách móc bâng quơ: “Ối chà, chàng nên dụ dỗ nàng cho tốt vào rồi mới để nàng đi chứ.”
Mộc Phi Huyền đẩy nàng ra rồi đến Sơ lâu, tắm sạch một thân dơ
bẩn ở trong bồn, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ của
người dưới thân đêm qua, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Một lần nữa thay quần áo, Cừu Nguyệt phái người tới đây nói Thất Diệp Linh Chi định lẻn trốn đi đã bị bắt về, muốn hắn đi xem chút.
Hắn ở trong Sơ lâu ngây người một lúc, thở dài một cái thật sâu,
cuối cùng phất tay áo đi ra ngoài .
Mộc Phi Huyền vừa tới cửa đã nghe tiếng kêu khóc bên trong, hắn cau mày: chắc là không nói ra đấy chứ?
Mộc Phi Huyền xua tay bảo nàng lui ra, nàng lặng lẽ khom người làm lễ rồi đi. Thất Diệp vừa thấy hắn, phản xạ có điều kiện lui ra sau, trên
mặt đã đong đầy nước mắt. Mộc Phi Huyền biết tối hôm qua quả thật đã dọa cô, lúc này mà không dỗ dành tốt, về sau phiền toái sẽ rất lớn.
Hắn đột nhiên nhào đến ôm lấy cô, sau đó kéo qua nhấn xuống giường.
Một tay đã che miệng cô lại, trong mắt cô tràn đầy kinh hãi như sắp
chết, toàn thân đều run rẩy, tay chống lồng ngực hắn, giống như cầu
xin nhìn hắn.
Mộc Phi Huyền quả thật có hơi đau lòng, trừ Tô Yên, hắn chưa bao giờ
có nữ nhân khác. Mà Tô Yên, cũng chưa từng có ánh mắt như vậy.
Nằm xuống nhẹ nhàng hôn trán cô, hắn cúi đầu nói: “Thật sự xin lỗi
Tiểu Thất, thật sự xin lỗi, tối hôm qua ta uống say quá. Đều tại ta
không tốt.”
Từ cái trán hôn xuống, qua chóp mũi, hôn khô khóe mắt đầy nước, sau
đó từ từ buông bàn tay đang che miệng cô lại: “Đừng sợ. . . . . .”
“Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà.” Cô lắc đầu, nước mắt lại
chảy xuống. Mộc Phi Huyền ôm lấy eo cô để cô tựa vào lòng mình, khe
khẽ nói: “Đừng như vậy, ngoan nào.”
Cô ngơ ngác mặc hắn ôm, sau một lúc lâu đột nhiên cúi đầu xuống, gọi một tiếng Xà Quân, rồi lại rơi lệ.
Mộc Phi Huyền tới nắm tay cô, cô bị đau kêu lên một tiếng, ống tay áo bị kéo ra, hệt như ngó sen non trên cánh tay, vết thương tối hôm qua
lưu lại đã thành tím bầm đáng sợ.
Mộc Phi Huyền nhẹ nhàng vuốt vuốt cho cô, sau đó cởi y phục cô ra, cô sợ hãi phản kháng, giọng nói Mộc Phi Huyền vang lên không nặng không
nhẹ mà kiên quyết: “Đừng động đậy.” Sau đó nhẹ nhàng cởi quần áo của cô ra, trên người cô chỉ còn lại một cái cái yếm trắng, da thịt trắng như
tuyết vẫn còn lưu lại vết hôn đêm qua, Mộc Phi Huyền cảm thấy máu nóng
sục sôi, nhưng kiềm chế rất nhanh, ôm cô nằm xuống: “Nghỉ ngơi một
chút đi.”
Thất Diệp cũng không giãy giụa thêm nữa, đêm qua hoan ái, cộng thêm
chạy trốn nửa đêm, dường như đã tiêu hao hết tất cả thể lực của cô.
Mộc Phi Huyền nhìn người trong lòng từ từ ngủ say, trong mộng cũng
không bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ bé nhíu chặt lại, gương mặt đong đầy nước mắt, nắm thật chặt lấy tay cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy chưa
bao giờ mờ mịt đến vậy.