Một hôm, Thất Diệp chẳng có việc gì làm, ngoại trừ đánh cờ với Mạc
Hồ, cô cũng không hứng thú với việc khác, vậy thì chơi cờ cũng không tệ. Dĩ nhiên, phần lớn đều là công của Xà Quân. Đã vậy, Mạc Hồ lại là một
người chơi cờ dở, nhường hắn một xe, mã lại thêm một pháo cũng có thể dễ dàng thắng hắn. Hai người cứ thế chơi hết một buổi sáng, Thất Diệp dù
trì độn cũng phải tức giận giậm chân: “Đừng a. . . . . . Mã của người
định để cho pháo của ta ăn sao! ! ! !”
Sau đó xung quanh vang lên tiếng người hầu: “Đại nhân.”
Mỗ Thảo quay đầu liền thấy Xà Quân mặc áo trắng thắt đai lưng màu
đen, Mỗ Thảo nhìn hắn từ trên xuống dưới một lúc lâu: “Xà Quân, mặc đồ
này trông giống như rắn cạp nong nha.”
= =
Xà Quân phất tay ra hiệu, Mạc Hồ ở phương diện này thì rất thông
minh, lập tức đứng dậy, nhường chỗ cho Xà Quân. Trên bàn cờ, quân trắng
quân đen đang trong lúc bất phân thắng bại. Hai người đều đã quen thuộc
chiêu số của nhau, ngươi nghĩ xem, tu hành ở núi Nguyệt Lãng mấy trăm
năm, không có trò vui thì biết sống qua ngày thế nào? Ngày ngày tu đạo,
không phải khiến các động thực vật tu đến ngốc luôn sao?
Cho nên mới nói hơn phân nửa cờ nghệ của Mỗ Thảo là do Xà Quân dạy.
Phân nửa còn lại là do Xà Quân mỗi ngày đều đánh cược với cô, nếu thua
sẽ bị búng mũi. Sau khi chóp mũi Mỗ Thảo bị búng sưng vù thành
Pinocchio, liền treo cổ trên xà nhà [1], tỉnh ngộ biết vươn lên hùng
mạnh.
[1] Nghĩa là khắc khổ học tập
Cuối cùng sau một hồi lâu, Mỗ Thảo ngẩng đầu: “Ấy . . . . . Xà Quân, tôi đi lại một nước cờ được không?”
Xà Quân nhón tay lấy một quân cờ trắng, nhìn bàn cờ kết cục đã định,
tiếc hận lắc đầu: “Không hối hận, xuống tay không thể hối hận.”
“A a a a a a a a ——” Mỗ Thảo duỗi móng vuốt ra hất, cờ rơi xuống đất
bắn tung tóe, lòng đầy căm phẫn hét: “Không chơi với ngươi, quá xấu xa,
đi lại cũng không cho! ! ! !”
Cũng may Xà Quân đã quen với cách chơi cờ của người này, tay bưng
nước trà trên bàn, mỉm cười nhấp một ngụm, thấy Mỗ Thảo vẫn đang tức
giận, không hiểu sao lại muốn cười: “Lại cho nàng một cơ hội trả thù,
muốn hay không?”
“Không chơi, ngươi xấu xa!”
“Chắc chắn?”
“Hừ!”
“Vậy thì ta có thể đi được rồi.” Hắn đứng dậy làm bộ phải đi, Mỗ Thảo vội nói: “Ai, ngươi. . . . . .” Sau đó chụp bàn tay đang cầm trà của Xà Quân, kết cục nước trà bắn lên người cả hai. Mạc Hồ vội vàng chạy qua
muốn lau khô cho hai người, Xà Quân nhìn người đang cúi đầu kia, vẫn
cười tươi ôn nhã: “Mạc Hồ, phiền ngươi pha trà một lần nữa.”
Mạc Hồ không nói gì, hắn bị bắt phải chơi cờ cũng là vạn bất đắc dĩ.
Xà Quân nhìn hắn cầm khay đi như chạy trốn rồi quay đầu nhìn Mỗ Thảo
đang chăm chú bày cờ.
Một bàn tay nắm lấy tay đang bày cờ của cô, Mỗ Thảo vừa ngẩng đầu lên đã dán vào ngực Xà Quân, Xà Quân tươi cười, hôn nhẹ trán của cô. Mỗ
Thảo dễ chịu híp mắt, hai tay ôm cổ hắn, nhìn hắn, mặc cho hắn hôn khắp
chỗ trên mặt mình.
“Xà Quân, chừng nào anh mới dẫn tôi trở về?” Cô nghịch khối ngọc đen
treo trên eo hắn, Xà Quân rất cảnh giác chú ý động tĩnh chung quanh,
nhưng tươi cười trên mặt vẫn chưa dứt: “Sắp rồi. Tiểu Thất, vương bị
thương rất nặng phải không?”
“Hình như là vậy. Vết thương đều nhìn thấy đầu xương, nửa đêm còn ho
ra máu đấy.” Mỗ Thảo dán vào ngực hắn, dường như phát hiện ngoài ngọc
đen ở eo thì có cái càng thú vị hơn, cô thích thú nghịch chiếc nhẫn trên tay Xà Quân.
“Ho ra máu. . . . . .” Xà Quân nhỏ giọng lặp lại một lần, dịu dàng vỗ đầu cô: “Nàng phải ngoan ngoãn, chớ chọc hắn. Chờ xong chuyện bên Huyền Tự Cảnh, ta đón nàng về. Được không?”
Mỗ Thảo rất nghe lời gật đầu, sau đó lại cọ cọ trên người hắn: “Anh lần
sau tới phải mang quả mọng cho tôi, phải chín .” Xà quân mím môi cười:
“Ừ, nàng nghe lời, lần sau ta mang tới.”
“Còn có dâu tây.”
“Mùa này làm gì có dâu tây.”
“Tôi muốn dâu tây!” Mỗ Thảo trừng mắt hạnh.
“Được được được. . . . . .”
“Đúng rồi, còn có!”
“Còn có?”
“Anh bảo Yêu vương đừng có gọi tôi là Tiểu Hắc nữa!”
“Sao nàng không tự nói cho hắn?”
“Hắn. . . . . . Hắn rất hung dữ . . . . . .”
Lúc Mạc Hồ đến đây hai người vẫn ngồi nghiêm chỉnh đánh cờ, một ván
cuối cùng, Mỗ Thảo rốt cuộc thắng, toét miệng cười. Xà Quân khẽ lắc đầu, đứng dậy rời đi.