Xà Quân rất biết giữ lời hứa, nhanh chóng sai người mang quả mọng và
dâu tây tới, còn cố ý đùa giỡn, nói là Nhất Nương cho cô. Trong đó, Mỗ
Thảo thích nhất là một bộ chỉ sáo thủy tinh, chạm trổ tinh tế, vô cùng
tao nhã, vui đến nỗi cả ngày tự mãn trong cung.
Gần đây, cô vẫn không gặp Yêu vương, hắn thường tới lúc cô đã ngủ,
lúc cô thức thì hắn đã đi. Nhiều khi thấy ruợu còn lại trên bàn mới biết được hắn đã tới.
Thất Diệp không quan tâm, dù sao từ trước tới giờ hắn vẫn nhiều việc
bộn bề. Lúc nhàn rỗi cô sẽ đọc sách, cung điện của Yêu vương này chứa
rất nhiều sách.
Thoáng một cái, hai tháng đã qua, thủ vệ trong cung đột nhiên tăng
lên không ít, cung nữ hầu hạ cô cũng không bàn tán về tình huống bên
ngoài, cũng không nói có thấy Xà Quân, tình hình bên ngoài Mỗ Thảo cũng
không biết.
Đêm hôm nay Yêu Vương từ bên ngoài trở về, vừa mới bước vào phòng, Mỗ Thảo ngửi thấy mùi rượu và máu tanh đầy người hắn. Chắc là vừa ăn mừng
hoàn thành công việc, toàn thân hắn từ trên xuống dưới giống như một
thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, mang theo nhuệ khí sắc bén.
Mỗ Thảo bị tiếng cười của hắn đánh thức, mắt ngái ngủ lờ mờ ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn hắn. Trên người cô là váy dài xanh nhạt, không
phải tơ lụa, không bị nhăn. Tóc đen như nước buông xuống, giữa ánh nến
mờ nhạt sáng bóng lên, cả người giữa những tấm màn trắng, có chút ủ rũ
lại vô tình mang nét phong tình vạn chủng.
Yêu vương dáng người cao lớn như tháp sắt đứng trước giường cô, cô
ngẩng đầu mê man nhìn hắn, bị ánh nến làm chói mắt nên khép hờ, bộ dáng
nửa mê nửa tỉnh. Vị vua nắm quyền ở Yêu giới mấy ngàn năm kia cứ nhìn cô như vậy, ở địa vị này, dĩ nhiên hắn không thiếu nữ nhân, cũng không
phải mắt hắn cao hơn đỉnh đầu, không có nữ tử nào lọt vào mắt thần của
hắn, nhưng. . . . .
Tay hắn chạm nhẹ mặt nạ trên mặt, ánh mắt phức tạp.
Mặt nạ lạnh lẽo đụng vào mặt, Mỗ Thảo có chút không quen, đẩy đẩy qua bên cạnh, bàn tay to, thô ráp của Yêu Vương theo làn da non mịn lướt
xuống cổ cô, nhanh chóng lột bỏ quần áo của cô, đôi mắt âm u kia đã
phiếm hồng, mãi đến khi tháp sắt đè cô ở trên giường, cô liền vùng vẫy
kịch liệt, cao giọng hét chói tai.
Dĩ nhiên Yêu Vương không ngờ rằng cô sẽ chống cự kịch liệt như vậy,
chân trần của cô đá vào người hắn, đối với Yêu vương mà nói, chút sức
lực kia không là gì, nhưng sự sợ hãi trong mắt cô làm hắn kinh ngạc. Vì
sao cô e ngại đụng chạm như vậy?
Hắn có vẻ đăm chiêu, sờ sờ mặt nạ trên mặt, từ trên cao nhìn xuống
người đối diện cùng giường. Thất Diệp tóm lấy chăn, vây chặt quanh
người, gần như hoảng sợ nhìn nhất cử nhất động của hắn. Đột nhiên, hắn
có chút bất đắc dĩ, vươn tay muốn vỗ về cô, đâu ngờ tay vừa động, tiếng
thét chói tai của cô thiếu chút nữa đã đâm thủng màng nhĩ.
“Được rồi, được rồi, không có việc gì, ngủ đi.”
Chịu đựng quấy hiễu như vậy, dĩ nhiên tâm tình hắn không tốt. Một
bụng hỏa không có chỗ phát tiết, vẫy tay ra hiệu Mạc Hồ: gọi nữ nhân tới đây.
Mạc Hồ tất nhiên cũng nghe được tiếng thét vừa rồi của Thất Diệp, nơm nớp lo sợ nhìn thoáng qua, vội vàng đi bố trí nữ tử. Ai ở Yêu giới mà
không biết, nữ nhân của Yêu Vương đều không qua nổi một đêm. = =
Tìm hồi lâu, không ai dám đi, dưới cơn giận dữ, hắn trói một Hoa yêu
hơn hai trăm năm đạo hạnh, trong một gian phòng khác, Yêu Vương ngồi ở
bên bàn, tức giận uống rượu, Mạc Hồ đâu dám nhiều lời, đặt Hoa yêu kia ở trên giường, cũng không mở trói, vội vàng lui xuống.
Bên này, lúc Yêu Vương uống tới bình thứ chín, cuối cùng cũng ngừng,
loạng choạng đi đến giường, sắc mặt Hoa Yêu trên giường trắng bệch,
trong mắt đầy lệ. Lòng bàn tay thô ráp của hắn lướt qua làn da mịn màng
của nàng, trong mơ hồ lộ ra một người đầy mùi rượu: “Đừng sợ.”
Hắn nhẹ nhàng cởi trói cho nàng, kéo khăn gấm trong miệng ra, Hoa yêu kia còn đang run rẩy, nhưng không vùng vẫy, do dự nhìn hắn. Hắn uống
rượu, trong người dường như có một ngọn lửa. Lúc đè trên nàng nàng vẫn
rất dịu dàng, nhưng mặt nạ lạnh lẽo hôn lên mặt nàng vô cùng quỷ dị.
Lúc hắn chậm rãi bỏ mặt nạ, người dưới thân đột nhiên trợn tròn mắt,
ra sức giãy dụa, Mạc Hồ bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết như
vậy, không khỏi rùng mình mấy cái.
“Đừng kêu. . . . Đừng kêu. . . .” Giọng của hắn rất nhỏ, nhưng dù thế nào cũng không có chút hiệu quả trấn an nào. Cuối cùng mất hết tính
nhẫn nại, hắn tiếp tục hoạt động kịch liệt, một tay siết chặt cổ nàng,
sự vô tình phản chiếu trong mắt, giọng nói cũng không mang theo dịu dàng nào nữa, khát máu và lạnh lẽo: “Nữ nhân các ngươi đều như vậy! Đều như
vậy. . . .”
Mạc Hồ đứng bên ngoài nửa canh giờ, lúc hắn đá cửa đi ra, toàn thân
sát khí, lập tức đi về phòng Thất Diệp. Nhìn vào trong phòng, lại là một thi thể nữ,vì mất pháp lực mà dần dần trở về nguyên hình. Mạc Hồ một
bên thu dọn tàn cuộc hỗn loạn, một bên lo lắng nhìn hướng Yêu vương đi
khỏi. . . .Linh chi kia, đêm nay sợ là lành ít dữ nhiều. . . .