Từ đó về sau mắt cô không được tốt, nhìn xa không thấy rõ. Lúc Xà
Quân đi vào cô đang đọc sách trước cửa sổ, nghiêng người dựa vào ghế quý phi bạch ngọc, tóc đen xõa xuống dưới, an tĩnh mà trầm
lắng.
“Sao hôm nay lại ngoan vậy?” Hắn mỉm cười vuốt mái tóc dài của cô: “Tới đây, chơi với nàng hai ván.”
“Được.” Mỗ Thảo đứng lên bày bàn cờ, nếu như không phải đôi mắt
hơi sưng, trông cô với Thất Diệp không tim không phổi xưa kia cũng không có gì khác.
“Nàng định đi nước này sao?” Xà Quân cười nhẹ, người hầu bưng nước
trà lên, hắn nhấp một ngụm, lần nữa để xuống, thuận miệng nói:
“Trà này quá nhạt.”
Cung nữ kinh hoảng, cuống quít lui xuống, đổi lại trà khác. Mỗ Thảo nhìn kỹ bàn cờ: “Xác định.”
Khóe môi Xà Quân nhếch lên, tạo thành một nụ cười, búng ngón tay
đeo nhẫn ngọc, tiện tay nhặt đại pháo vây xe của cô, cô cau mày nghĩ
nước đi tiếp. Hắn giống như lơ đãng nhìn qua bàn trang điểm của cô,
phía trên có rất nhiều dụng cụ trước kia hắn mang tới cho cô, bộ chỉ
sáo thủy tinh kia vẫn nằm trên bàn trang điểm, sau khi Yêu vương gặp chuyện không may, cô vẫn không có tâm tình để ý đến những thứ đồ này.
Một động tác lơ đãng, bàn tay thon dài trắng mịn của hắn cầm bộ chỉ
sáo thủy tinh tinh xảo kia, lúc xoay người lại thấy cô vẫn đang cúi đầu
suy nghĩ.
“Vương, Nghiêm đại nhân trở lại.” Bên ngoài có người hầu báo lại, Xà
Quân mỉm cười nhìn người vẫn còn đang cau mày nhìn tới nhìn lui, nhỏ
giọng nói: “Ván này giữ lại, buổi tối ta lại tới.”
Mỗ Thảo ngẩng đầu nhìn hắn một cái, gật đầu nói được rồi. Hắn vì vậy
đứng dậy rời đi, không phải không thấy sự lưu luyến trong mắt cô,
nhưng mấy ngày nay Yêu giới nội loạn làm hắn xoay như xoắn ốc.
Yêu vương vừa chết, người có khả năng lên kế vị Yêu vương trong Yêu
giới chỉ còn lại hai người, một là đệ đệ ruột thịt của Yêu vương – Lệ
Biệt, một người khác là người nắm trong tay quân đội hùng hậu –
Lãng Tiêu. Xà Quân mặc dù cũng quản lý binh quyền, nhưng đạo hạnh của
hắn dù sao cũng vẫn còn kém, theo như tư lịch thì còn chưa được vào hàng xét tuyển. Lệ Biệt và Lãng Tiêu luôn luôn bất hòa, mâu thuẫn này
bởi vì thế cục hiện nay mà ngày càng kịch liệt.
Lúc ấy chúng thần Yêu giới vẫn còn lưu truyền tin đồn rằng Yêu
vương chết là do Lệ Biệt cố ý kéo dài việc xuất binh mà thành, kỳ
thực đó là điều khiến Mộc Phi Huyền thấy buồn cười, Lệ Vô
Quyết làm Yêu vương mấy ngàn năm, nếu như chỉ là vì Lệ Biệt kéo dài
việc dùng binh mà có thể tạo thành hậu quả như thế, Yêu vương đã sớm
chết rồi.
Điều duy nhất hắn không hiểu là, rốt cuộc Xà Quân dựa vào cái gì mà
trong thời gian ngắn như thế lấy được máu đế vương? Máu Xích Hàn Long
mặc dù có độc tính mạnh, nhưng một vị vương thân kinh bách chiến làm
sao có thể lơ là để cho hắn đắc thủ đây?
Buổi tối bàn xong chuyện, lúc Xà Quân đến chỗ Thất Diệp thì đã uống
say, Thất Diệp khẽ nhíu mày, chỉ nhìn thấy ngoài cửa là Tiểu Nghiêm,
cũng không thấy Mạc Hồ, đành phải dìu hắn vào phòng. Tiểu Nghiêm trái
lại rất tự giác, đưa người đến cửa liền lui ra ngoài, thuận tay khép
cửa.
“Chúng ta tiếp tục ván cờ buổi chiều đi.” Giọng nói của hắn không
rõ, Thất Diệp lắc đầu: “Anh uống say rồi, ngủ trước, ngày mai rồi hãy
nói.”
“Tiểu Thất. . . . .” Thất Diệp chỉ cảm thấy cằm mình chợt lạnh, Xà
Quân một tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên đó, hơi thở nồng nặc
mùi rượu: “Ta biết rõ nàng rất khổ sở. . . . . .” Hắn dùng lực kéo cô
vào trong lòng, vì đứng không vững nên hai người đều ngã xuống
gường, một thân hắn đè lên, môi lửa nóng ở trên mặt của cô, Thất Diệp
chưa từng thấy Xà Quân như vậy, hắn vẫn dịu dàng mỉm cười như cũ,
trong mắt có men say, hôn cũng rất nhẹ nhàng.
Bàn tay trắng mịn thon dài của hắn nhẹ nhàng cởi vạt áo của cô, giống như trước mắt là đồ sứ trân quý nhất trên đời, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng mất. Vạt áo bị cởi bỏ, lòng bàn tay ấm áp của hắn khẽ vuốt
từng tấc da thịt cô, đầu lưỡi men theo hình dáng lỗ tai, giọng nói cũng
say lòng người như rượu: “Tiểu Thất, nàng thật đẹp. . . . . .”
Thất Diệp nhắm thật chặt hai mắt, dịu dàng say lòng người như thế
cũng làm tiêu tan lực kháng cự. Mấy trăm năm cùng tu luyện, hắn vẫn luôn khiêm tốn ưu nhã như thế, vĩnh viễn duy trì phong độ lịch thiệp.
Ngón tay thon dài của hắn rời xuống đùi cô, dọc theo đường cong
xinh đẹp từ từ hướng lên trên, Thất Diệp có chút căng thẳng, hắn lập
tức phát hiện, nghiêng người hôn lên trán cô: “Là ta, đừng sợ.” Có lẽ là động tác không nhanh không chậm của hắn thực sự không tạo áp lực cho
cô, hoặc là giọng nói của hắn trấn định tâm tình của cô, thân thể của cô đổ mồ hôi, hô hấp cũng dần dần dồn dập, nhưng không có phản kháng.
Xà Quân tìm được nơi đào nguyên thần bí kia, đầu ngón tay dừng lại
một chút ở cửa ra vào, cảm thấy người phía dưới càng khẩn trương,
hắn nhẹ giọng an ủi cô, mỗi một động tác đều vô cùng dịu dàng chậm chạp. Hắn thử tìm cách phân tán lực chú ý của cô: “Đúng rồi, Nhất Nương có
mấy con thú cưng, ngày mai mang cho nàng một con được không?”
Sự thật chứng minh, lực chú ý của Mỗ Thảo rất dễ bị phân tán: “Là loại thú cưng nào?”
“Có chó lông vàng, thật đáng yêu, có thể nghe hiểu được rất nhiều lời nói.” Đầu ngón tay của hắn thăm dò vào thân thể cô, cảm thụ ướt át
nóng rực bên trong, giọng nói lại không chút xao động: “Còn có mèo Ba
Tư, hai mắt nó có màu không giống nhau. Đúng rồi, còn có rắn, là
loại biết nhảy múa. . . .” Ngón tay của hắn ở trong cơ thể cô chậm
rãi hoạt động, môi lại dịu dàng hôn cổ cô, chóp mũi thân mật cọ qua
gương mặt của cô.
Bị vật lạ xâm nhập, Thất Diệp cong người lại: “Có chim sẻ không?”
“Có a, còn có vẹt thuộc cả thơ.” Cảm thấy thân thể của cô đã thích
ứng với loại luật động này, hắn rút ngón tay bắt đầu cởi y phục của
mình, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Có cả cá Diệc,” hạ thể hắn đã sớm
trướng thành màu tím bầm, mang theo nhiệt độ nóng bỏng chống đỡ ở cửa
đào nguyên, hắn cúi đầu hôn trán cô, giọng nói nhẹ nhàng dỗ yên cô: “Cả người lông vũ trắng như tuyết, cho dù bay ra ngoài ngàn dặm, cũng có
thể tìm được đường trở về.” Hắn từng chút từng chút đẩy mạnh, lối đi
nhỏ hẹp khiến cho hắn tiến vào có chút khó khăn, nhưng trải qua màn
ướt át vừa rồi, cô đã không còn bài xích mãnh liệt: “Còn có chim ưng, ”
hắn cuối cùng hoàn toàn chìm vào thân thể của cô, sự chặt chẽ đó cộng thêm nhiệt độ nóng bỏng kích thích hắn, hắn thõa mãn rên một tiếng,
giọng nói rất dịu dàng: “Tiểu Thất thích gì?”
“Vẹt có thể thuộc thơ gì đây?” Cô chỉ cảm thấy cả người đã bị lấp
đầy, cũng không đau, có một loại rất cảm giác kì quái lan tràn trong
người, trong lòng vẫn còn nhớ kỹ loại chim này.= =
Xà Quân chậm rãi, động tác vô cùng chậm nhưng lại mang theo một
loại hưởng thụ, nói rõ ràng từng chữ: “Nhiều lắm, ví dụ như Tam Tự
kinh, Trường Hận ca, ” hắn lần nữa xâm nhập vào thân thể cô, cúi đầu
hừ một tiếng, giọng nói vẫn lãnh đạm: “Lý Bạch Tương Tiến Tửu, còn có thể hát Kinh Thi. . . . . .”
Đêm hôm đó, cô đạt tới đỉnh trong giọng nói trầm thấp dịu dàng của
hắn, khoái cảm tích lũy khác xa so với động tác mãnh liệt. Cô
cong người, vô lực ôm cổ hắn, gọi tên hắn. Xà Quân nghe tiếng gọi trầm
thấp ấy liền phóng vào trong cơ thể cô.
Nghiêng người hôn lên thái dương của cô, ngón tay hắn lướt qua mi
mắt, cúi đầu hỏi nhỏ bên tai cô: “Thích không?” Giọng nói của Mỗ Thảo
vẫn lười biếng như cũ: “Biết ca hát liền thích.” = =
Xà Quân đầu đầy vạch đen, ta hỏi là có thích làm như vậy không. . . . Không phải hỏi con chim rách kia! ! !
Ôm nhau một hồi, hắn nghiêng người xuống ôm cô vào trong lòng, nhẹ
nhàng giúp cô lau người, cô vốn đã chẳng còn sức, áo trong ướt nhẹp mồ
hôi, Xà Quân liền cởi hết quần áo ra, tiện tay ném xuống đất, sau đó ôm
thân thể trần truồng vào trong ngực, mấy trăm năm chung đụng, hắn
đã sớm quen thuộc hương vị tươi mát này. Nếu như Thất Diệp lúc này ngẩng đầu lên có thể thấy ánh mắt hắn, hắn đâu say!
Không lâu sau có một tối, Lệ Biệt bị người đâm chết ở trong vương
phủ, mà thích khách chạy trốn, không có manh mối gì. Mắt thấy vương vị này đã thành vật trong tay của Lãng Tiêu, trong cung lại truyền ra
tin tức: Hắc phi mang thai.
Lũ yêu đều kinh hãi, nếu như Hắc phi sinh ra là một bé trai, như vậy Yêu giới, chẳng phải có thái tử rồi sao?
Thất Diệp nghe yêu y chẩn đoán bệnh cũng chấn động, nhưng mà cô
không biết, cô không nghĩ là vừa mới mang thai đã có thể chẩn đoán được. Vì vậy Mỗ Thảo rối rắm vô cùng, nếu như đến lúc đó sinh ra quả trứng
rắn, sẽ không biết phải làm sao a. . . . . . = =
Dĩ nhiên trong lúc này tức giận nhất vẫn là Lãng Tiêu rồi, thật
vất vả trừ bỏ chướng ngại vật Lệ Biệt, mắt thấy vương vị sắp tới tay,
lại nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim! ! ! Buổi tối hắn ở trong
phủ nghiến răng kèn kẹt, rốt cuộc vẫn phải quyết định hoặc là không
làm, đã làm thì làm cho xong. Trong tay mình nắm hai phần ba binh quyền của Yêu giới, há có thể bởi vì một đứa con nít còn chưa ra đời mà hỏng
chuyện? Bị Lệ Vô Quyết áp chế mấy ngàn năm, nếu như còn phải bị con
trai hắn áp chế, nói thế này làm sao hắn nuốt trôi được?
Hắn ở thọ yến của Yêu vương có gặp qua Thất Diệp một lần, cũng biết
đó là một cây Thất Diệp Linh Chi, nhưng nhìn bề ngoài hình như pháp lực
cũng chẳng cao cường lắm, vì vậy hắn cũng âm thầm tính toán ở trong
lòng.
Đêm hôm đó, cung Quang Minh có thích khách, cung nhân đại loạn. Mạc
Hồ vẻ mặt nghiêm túc, từ lúc có tin tức truyền đi là hắn biết không ổn. Thất Diệp nghe tiếng chém giết bên ngoài, cũng chạy đi, đúng lúc đó trở thành mục tiêu của mọi người. Rất nhiều loại yêu cầm vũ khí xông
tới, cô cảm thấy không biết phải làm sao, theo phản xạ có điều kiện bấm tay niệm chú, ngón trỏ quơ lung tung, rất nhiều yêu quái vọt tới trước mặt cô đều vỡ thành hai mảnh.
Mạc Hồ bị thương lùi về cạnh cô, cô mím chặt môi, vung tay áo ra
chiêu, chiêu đạo uy vô cực Cừu Nguyệt dạy cực kì mạnh, trong vòng
ba trượng ngoài cung Quang Minh, cây cỏ đều hóa thành tro. Không biết
có phải bị ảo giác hay không, vào lúc cô làm phép, Mạc Hồ lại có thể
thấy đôi cánh màu vàng nhạt sau lưng cô. Hắn nhíu chặt mày, che giấu nỗi khiếp sợ trong lòng, bào thai Thánh Ma, mệnh đế vương, trên người
thượng tiên, vạn năm đạo hạnh, tư tưởng thần ma. Bào thai Thánh
Ma trong truyền thuyết, sao lại ở trong thân thể một tiểu yêu chỉ có
mấy trăm năm tu vi? ? ?
Chiến đấu gần một đêm, người của Lãng Tiêu đã chết hơn phân nửa, mà
chính hắn cũng chết bởi trận loạn chiến này. Dĩ nhiên không phải là Xà Quân ra tay, hắn chỉ đứng ở cửa cung Quang Minh, không cẩn thận vẩy
máu Xích Hàn Long lần trước ra mà thôi.
Mà bất hạnh hơn chính là, sau đó lại phát hiện ra chuyện Hắc phi mang thai chỉ là yêu y chuẩn đoán sai. . . . . = =
Yêu giới quần thần ngã xuống đất, không biết nếu như Lãng Tiêu nghe
tin tức này, có thể giận tới mực bò dậy từ trong đống xác chết hay
không. Nhưng mà hắn cũng không bò dậy nổi, ngay trong ngày kết án, Tiểu
Nghiêm theo lệnh Xà Quân đã dùng một cây đuốc đem tất cả đám loạn đảng
đốt thành một nhúm bụi.
Yêu giới cuối cùng dần dần khôi phục yên bình, chỉ là vương vị
này, người ta bày hết kế này tới kế khác, giờ mới phát hiện cả Yêu giới chỉ còn có Xà Quân có thể đảm nhiệm. Hắn làm người xưa nay khiêm tốn,
quan hệ rất không tệ, vì vậy quần thần cùng bàn bạc, thông qua bầu Xà
Quân trở thành tân nhậm Yêu vương. Xà Quân lấy lý do tư lịch còn non
kém, mấy phen từ chối, cuối cùng quần thần không có cách nào, chỉ đành
phải lôi sức ép của vạn dân ra mới giải quyết được chuyện này, cũng xem như đây là điều mà mọi người cùng hướng tới, làm theo lòng dân.
Ngày kế nhiệm, Xà Quân mặc một chiếc áo choàng đen, trên đầu là
mũ ngọc gắn vô số trân châu, đứng trên vương tọa cao lớn của Yêu
giới dâng lễ để vạn dân chiêm ngưỡng, biết đó là tân hoàng của Yêu
giới.