Anh ta cho là sau khi Thất Diệp giết hết người bên cạnh anh thì sẽ
giết luôn anh, hoặc là muốn chất vấn anh một câu, nhưng mà anh sai lầm
rồi. Cô giết những người bên cạnh anh, chỉ vì muốn cứu Cừu Nguyệt. Vào
lúc cô chặt đứt sợi xích sắt kia trong vòng một kiếm thì tiểu yêu trông
coi Cừu Nguyệt mới nhận ra. Mộc Phi Huyền cũng không nhúc nhích, chỉ có
Tô Yên dẫn người hợp lực đánh chết cô. Bỗng có một bóng đen nhảy đến
trước mặt Thất Diệp, xoay người vung kiếm bức lui mấy đạo sĩ. Đến khi
mọi người nhìn lại thì thấy chính là Cừu Nguyệt của Huyền Tự Cảnh!
Cô đỡ Cừu Nguyệt một tay, ra hiệu với Thất Diệp, ba người lách mình
cố phá vòng vây ra ngoài. Tô Yên chỉ hận công lực bản thân đã giảm
nhiều, chứng kiến Thất Diệp dường như dốc hết sức lực phá vòng ngăn cản
của đông đảo Yêu Giới, thậm chí có lòng mà chẳng đủ sức, khó mà chống đỡ được lâu. Nhưng hai người đàn ông này lại đứng yên không động thủ, ghen ghét trong lòng ả càng sâu hơn.
Cuối cùng Thất Diệp cũng không biết lấy sức mạnh từ nơi nào tới, xuất kiếm bất ngờ, chỉ một chiêu, cả vùng đất nứt ra, kiếm khí tung hoành,
đả thương ít nhất đến một nửa nhân mã của Yêu Giới và HuyềnTự Cảnh. Mọi
người, kể cả ba người kia toàn bộ đều biến sắc, nhưng cô cũng chẳng có
thời gian quan tâm, vội vã chạy thẳng về phía trước.
Nói là bỏ chạy, nhưng cũng không có chỗ có thể đi. Bóng đêm mịt mờ, nhưng lại không có chỗ về.
Bốn người dừng ở một con phố dài tại Yêu Giới, rốt cuộc Mạc Hồ mở miệng: “Đi đâu đây?”
“Tôi biết một chỗ, ” Thất Diệp mở miệng: “Khá an toàn.”
Bốn người đến một hang núi không tên, đi một đoạn thật dài vào bên
trong, lại có một gian phòng nhỏ. Trong phòng có một cái đỉnh đồng lớn,
còn có một thi thể nằm lăn lóc, cũng chỉ là một cái thây khô, chỗ này là hang núi ẩm ướt, cho nên thi thể đã bắt đầu rữa nát. Ánh mắt Mạc Hồ
quét qua cái đỉnh đồng mấy lần, chợt thốt lên: “Lò Luyện Yêu? Làm sao cô lại biết chỗ này?”
Giọng nói Thất Diệp rất đạm mạc: “Trước kia bị hai tên đạo sĩ bắt nhốt, tá túc ở chỗ này một thời gian.”
Tá túc một thời gian? Ánh mắt mấy người đều nhìn về cái lò Luyện Yêu
khổng lồ. Thu dọn xong căn phòng thì máu trên người Thất Diệp cũng đã
khô. Cừu Nguyệt bị thương rất nặng, bị giam cầm lâu ngày làm cho thân
thể cô tôi đã yếu ớt không chịu nổi. Người phụ nữ giả dạng Cừu Nguyệt
cũng đặc biệt để ý thương tích của cô ta, không màn đến bản thân mình,
cố gắng truyền linh lực cho cô ấy. Cô tôi mở miệng, giọng điệu vẫn sắc
bén như cũ: “Cô là ai? Tại sao phải giúp chúng tôi?”
“Phu nhân. . . . . .” Giọng nói kia vẫn dịu dàng: “Tôi là Lan Y a.”
” Lan Y? ? Ha ha, tốt, tốt, tôi khổ tâm dạy cô, thì ra cô lại giả dạng tôi nhiều năm như thế! ! !”
“Phu nhân, ” giọng nói của Lan Y gấp gáp: “Huyền Tự Cảnh đã hoàn toàn bị Mộc Phi Huyền không chế, nếu tôi không giả dạng người, Tô Yên sẽ
thực sự giết người mất.”
“Nhưng mà phu nhân, nếu như người muốn báo thù, nhất định phải giữ
lại mạng sống mới hữu dụng.” Giọng nói của Lan Y hơi bi thương, cuối
cùng cũng nghẹn ngào nói không được. Ngược lại Cừu Nguyệt lại xuống
nước: “Nhưng mà tôi đã không có cách nào nữa giữ lại cái thân tàn này
nữa rồi, vận số của tôi sắp tận rồi, đúng không?”
Lan Y chỉ có thể quay lưng đi.
Cừu Nguyệt thở dài thật sâu, đột nhiên nhìn về phía Thất Diệp đứng ở một bên: “Tại sao cô lại cứu tôi?”
Thất Diệp không nói, đột nhiên Cừu Nguyệt cười: “Rõ ràng là cô ghen tỵ tôi như thế, tại sao muốn cứu tôi chứ?”
Rốt cuộc Thất Diệp cũng mở miệng, lại có vẻ hơi giận dỗi: “Sao tôi
lại phải ghen tỵ với cô, nếu biết sớm cô muốn chết như vậy, tôi đã không thèm để ý đến cô.”
Cừu Nguyệt càng cười vui vẻ hơn : “Cô ghen tỵ tôi có một người yêu
đáng giá, dù cho chàng đã chết, nhưng chàng vẫn đáng để tôi yêu. Cô ghen tỵ tôi có tên.”
“Thôi đi, tôi cũng có tên mà, tôi tên là Thất Diệp.”
“Vậy mà cũng coi là tên. Đặt tên cho yêu quái là một loại khế ước, là một loại cam kết của yêu giới, bảy tỏ đối phương chấp nhận bảo vệ con
yêu này cả đời, không phản bội không rời xa . . . Cả đời đó. . . . . .”
Người bên cạnh lặng lẽ đùa bỡn vết thương của mình, cô cúi thấp đầu
không chịu nhìn bất cứ ai, thật ra thì. . . . . . Tôi cũng có tên, cô
nghĩ.
Đúng vậy, tôi cũng có tên, tôi tên là Tiểu Hắc.
“Thất Diệp, tôi có thể cầu xin cô một chuyện không?” Cừu Nguyệt đột
nhiên trịnh trọng lên tiếng, trong mắt của cô ta đã không còn vẻ sắc bén mỉa mai, có chút trở nên hư vô, thậm chí còn ánh lên vẻ hạnh phúc: “Cô
có thể chôn cất tôi và Lăng Sương chung một chỗ không?”
“Tại sao cô không cầu xin Lan Y?”
“Bởi vì nếu nói trong này còn có người có thể sống sót, nhất định là cô.”
“Cô thật đúng là thực tế.”
“Còn nữa, nếu như mà tôi chết rồi, tâm pháp Mộc Xuân Phong sẽ hoàn
toàn thất truyền, tâm pháp này trước mắt xem ra cũng chỉ có cô là có khả năng tu luyện. Nếu như cô đồng ý, như vậy cô đã trở thành truyền nhân
của Lăng Sương, cô có nghĩa vụ hoàn thành nguyện vọng của tôi.”
“Có lẽ tôi căn bản không có khả năng giao dịch với cô.” Thất Diệp
nói, giọng nói kia lại vang lên trong đầu: “Đồng ý với cô ta, Mộc Xuân
Phong người ta muốn cầu còn không được đó.” Thất Diệp không để ý tới
hắn.
“Cô sẽ, ” Cừu Nguyệt nói cương quyết: “Bởi vì Mộc Xuân Phong có thể
khôi phục tất cả tổn thương trong nháy mắt. Nếu như hiện tại cô tu
luyện, như vậy Lan Y và thị vệ trung thành bên cạnh cô, không cần phải
mang theo thương tích khắp người, chịu đựng khổ sở nữa rồi. Kết hợp với
linh lực của bản thân Thất Diệp Linh Chi, sau này tất nhiên cô không
phải là kẻ yếu nữa.”
Thất Diệp cũng không nhiều lời, tới gần kéo cô ta tựa vào lòng ngực mình: “Tôi đồng ý với cô.”
Cừu Nguyệt mỉm cười, cô ta nói tôi biết rõ cô nhất định sẽ đồng ý.
Cừu Nguyệt duy trì thân thể như vậy được ba ngày, thời điểm cô hạnh
phúc tươi cười mọc cánh biến thành tiên, ba người mang xác cô ra khỏi
phòng để thiêu, Thất Diệp nhìn người ở trong ngọn lửa hóa thành hư vô,
một lúc lâu đột nhiên nói: “Tôi rất ghen tỵ với cô, bởi vì tôi mất đi
người đáng giá cho tôi yêu, trước khi tôi kịp yêu anh ta.”
Trước mộ Lệ Vô Quyết, sau khi bốn người kia chạy trốn, Tô Yên dẫn
người đuổi theo, người của Yêu Giới cũng đuổi theo. Mộc Phi Huyền hỏi Xà Quân tại sao lại không đuổi theo. Xà Quân truy theo mùi máu tươi thoang thoảng tỏa ra trong gió đêm, ngẩng đầu, cũng hỏi ngược lại Mộc Phi
Huyền tại sao không đuổi theo?
Đột nhiên Mộc Phi Huyền cười, cười đến tự giễu: “Nàng không thể sống .”
Đúng vậy, nếu như cô còn sống, làm thế nào lừa gạt được chuyện của Tô Yên. Nếu như cô còn sống, làm sao che giấu được chuyện của Cừu Nguyệt?
Nếu như cô còn sống, cuộc tranh giành vương vị của Yêu Giới sẽ bị vạch
trần, làm sao Yêu Vương có thể yên tâm? Nếu như cô còn sống, tất nhiên
sẽ có người trả nợ máu của Lệ Vô Quyết, làm sao cô có thể còn sống?
Vì vậy, Xà Quân chỉ im lặng, đã xuống tay thì không hối hận. Một hồi
lâu, anh ta rốt cuộc cũng mỉm cười: “Hạ lệnh tất cả mọi người trong Yêu
Giới tận lực lùng bắt, nếu như có tin tức lập tức trở về báo.”
“Vâng”
Căn phòng nhỏ này bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn, Thất Diệp cố
hết sức cứu chữa thương tích của Mạc Hồ và Lan Y. Cô mới bắt đầu tu
luyện Mộc Xuân Phong, hiệu quả còn chưa rõ ràng. Thế là hai người thuần
túy trở thành vật thí nghiệm của cô rồi.
Bên tai có giọng nói không ngừng dạy cô phải vận dụng thế nào, cô hơi mất kiên nhẫn, nhỏ giọng quát: “Câm miệng!”
Lan Y cùng Mạc Hồ cũng kinh ngạc nhìn cô, sau khi nghe cô kể lại
chuyện về giọng nói này, sắc mặt hai người biến đổi, Lan Y nói thất
thanh: “Là tâm ma, là tâm ma! ! ! ! Hắn đang tìm thân thể, Thất Diệp cô
ngàn vạn lần không được tin tưởng hắn.”
Cái giọng nói trong đầu kia chỉ hừ lạnh: “Ma tùy tâm sinh, nếu trong
lòng cô không có ma, làm sao có thể hấp dẫn tôi? Thần hay Ma chỉ là cái
nhìn của kẻ phàm tục, tiên gia đạo trưởng này, lại thích đi nơi nào?
Thật ra thì cùng tôi hợp thể có cái gì không tốt? Tôi có thể cho cô sức
mạnh vô địch, người có thể áp đảo chúng sinh, hô phong hoán vũ, hủy
thiên diệt địa. . .”
“Câm miệng!” Thất Diệp lại quát một tiếng, xoay người vùi đầu vào
trong ngực Mạc Hồ. Gương mặt Mạc Hồ lo lắng, Lan Y cũng lựa lời nói:
“Tiểu Thất, không nên tin hắn. Hắn chỉ là thèm thuồng thân thể của cô.
Vì máu Đế Vương ở trên thân thể cô có vạn năm đạo hạnh,lại có tư tưởng
thần ma. Một khi hắn chiếm được cơ thể của cô, cô sẽ hoàn toàn bị hắn
khống chế. Một người như hắn nếu chiếm được bào thai Thánh ma trong cơ
thể cô sẽ có năng lực khuynh đảo thiên hạ.”
“Người phụ nữ này thật sự là tóc dài não ngắn, ” Tâm ma vẫn còn rất
kiên nhẫn, cũng không miễn cưỡng: “Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế
nhân lại không tiến thủ ta. Cũng được, đến lúc cô có chuyện hãy gọi tôi, tôi sẵn sàng giao dịch với cô.”
“Tôi không muốn hợp tác với anh.” Thất Diệp đáp thản nhiên. Tâm ma
cũng rất tự tin đáp trả: “Đó là bởi vì cô còn chưa đủ tuyệt vọng.”