Dĩ nhiên Thất Diệp gần như dỏng lỗ tai lên nghe, Lan Y nhẹ giọng cười : “Ngày đó, Tư Chiến thượng thần đuổi tới Vô Hận Thiên, đã từng chỉ
trích thẳng mặt Ngọc Đế coi sinh mạng như cỏ rác, vì ngài nắm giữ binh
quyền đã lâu, bình thường ngài vốn có bộ dáng nghiêm túc, nên lúc trở
nên nghiêm khắc như thế, vô cùng dọa người, các thượng tiên năm ấy may
mắn sống sót trở về đều nói tình hình lúc đó giống như cha ruột dạy dỗ
con trai! Về sau, đợi sau khi ngài ấy chiến thằng Phong Ma, bản thân
cũng tổn hao nhiều linh lực, Tiên giới lấy danh nghĩa thiết đãi công
thần, mời ngài dự tiệc, sau đó âm mưu mai phục giết chết ngài ấy.”
Thất Diệp chậc một tiếng “Lại là một cái công cao chấn chủ (1).”
(1)“Công cao chấn chủ”: Điển tích của Hàn Tín giúp Hán Lưu Ban
bình định giang sơn, thống nhất Trung Nguyên, xây dựng nhà Hán. Sau này, triều đình kết tội ông đồng mưu với phản thần Trần Hy làm nội gián, nhưng thực ra đây chỉ là sự vu cáo. Hàn Tín không có tội mà đây là do
Lưu Bang, Lã Hậu bày đặt vu hãm Hàn Tín do tài năng, công lao của ông
quá lớn.)
Lan Y vẫn chưa nói hết “Lúc ấy, ngài ấy thương tích đầy mình, phản
kháng lại, mọi người ở bảo điện Lăng Tiêu đều bị đánh ngã. Vì thế, Tiên
giới bắt lấy thị thiếp của ngài ấy, lợi dụng điểm yếu này mà uy hiếp
ngài ấy. Về sau, Thiên giới đồng ý thả Tiểu Yêu kia ra.”
Nghe thế, Thất Diệp bắt đầu hỏi “Sau đó?”
Lan Y thở dài “Sau đó, ngài ấy nhảy xuống Tru Tiên đài. Tru Tiên đài
vốn là nơi tiêu diệt thần tiên, nhảy xuống lập tức biến thành tro bụi.
Nhưng những người ở Thiên Giới quá sợ ngài ấy, mang thị thiếp của ngài
ấy đi luân hồi, có một lần Nhị Lang thần lỡ miệng nói là hình như Tiên
giới còn phái người theo dõi cô gái kia, chắc là sợ Tư Chiến thượng thần trở về tìm cô ấy.”
“Cũng là một người có tình có nghĩa.” Thất Diệp cảm thán, trà đã
chín, cô mò mẫm đẩy ngã cốc, Lan Y chạy nhanh qua giúp cô, Tâm Ma lúc
này mới lên tiếng “Cô biết được việc này từ đâu?”
Lan Y không quá để ý tới anh ta, giọng nói không tốt, đáp một câu “Tình sử đẹp của các vị thần.”
Tâm Ma nhíu mày “Sách cấm của Thiên Giới nha!”
Lan Y tức giận đáp “Thì sao, ít nhất nó còn đáng tin hơn mấy chính sử kia!”
Về sau, có một thời gian dài Thất Diệp không gặp Thanh Dương T. Quan
hệ của cô và mấy giới kia có chút lạnh nhạt. Bích Lạc Hải này cũng hiếm
khi có khách, vì thế cô chuyên tâm luyện công, đun nước pha trà, bày cờ, cuộc sống tuy nhàm chán, nhưng cuối cùng cũng trôi qua.
Dân gian thường truyền đến tin tức của Thanh Dương Tử, thỉnh thoảng
là Diệt Tự Cảnh thu nạp yêu nghiệt, hoặc là có người ở đâu đó tìm anh ta đấu pháp. Thất Diệp rất khó hiểu là bản thân không hỏi thăm mấy tin
tức này, sao lại nghe được. Cho nên thời điểm Lan Y nói tới, cô không
cho cô ấy nói tiếp.
Nhưng có mấy tin tức tình cảm bất chính kia thì không thể không nói.
Tiểu phiên ngoại Tin tức tình cảm bất chính của Đạo Chủ
Đạo trưởng Thanh Dương Tử của chúng ta tuy bôn ba nhiều năm, bốn biển là nhà, nhưng quả thật là bề ngoài của anh ta không tồi chút nào, đúng
không? Tục ngữ nói “Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ (2)”. Lần này, đạo trưởng của chúng ta gần đây thật đúng là bị người khác nhớ thương.
(2): Câu thành ngữ này được giải nghĩa như sau. Nếu như là có kẻ
cắp, bạn có thể ngăn chặn lại được. Nhưng nếu như có kẻ suy nghĩ muốn
trộm gì trong nhà bạn, thì hắn sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để trộm vậy đó về. Như thế sẽ gây cho tinh thần bạn hoảng loạn, tạo nên áp lực tâm lý.
Nói tới chuyện này, thật là vô cùng dung tục, quả thật là quá cẩu
huyết. Nếu là một người hay da mặt mỏng thì sẽ không viết được cặn kẽ.
Khụ, đương nhiên, dù sao mọi người đều biết Quân Hoa tôi da mặt dày ba
thước, cho nên tôi quyết định vẫn nên viết chi tiết ra.
Trong nhân gian, các lão Hoàng đế đều không xen vào chuyện giang hồ,
đúng không? Mà trong chốn giang hồ này có một môn phái nổi tiếng, gọi là Ngọc Nữ môn. Thật ra các vị nghe tên này thì cũng biết Ngọc Nữ môn là
chỗ nào rồi. Danh tiếng của nó dễ dàng được nhiều người biết tới. Khụ,
nếu có một ngày mình thành lập môn phái ở cái chốn giang hồ thô kệch
này, mà từ trên xuống dưới trong môn phái của mình đều là mỹ nhân cao
cấp, mình không muốn nổi tiếng cũng là rất khó.
Tin tức tình cảm của đạo chủ chúng ta rơi vào chưởng môn của Ngọc Nữ môn, Nhu Nhiên.
Nói tới ngày đó, thật là trong phúc gặp họa, Đạo trưởng Thanh Dương
Tử của chúng ta đi đường đã lâu, nên nằm ở trên cây nghỉ chân trong chốc lát, nghe thấy tiếng nước chảy trong rừng. Thính lực của anh ta đương
nhiên không thể nghi ngờ, cộng thêm thói quen thích chõ mũi vào chuyện
người khác của vị bề trên này, vì thế lập tức leo xuống đi vào.
Sau đó xuất hiện một nhóm người, một màn cẩu huyết hiện ra!
Khụ, chưởng môn của Ngọc Nữ môn đang tắm. Dĩ nhiên cô ta có phái
thuộc hạ canh chừng gần đó, nhưng những tên nhỏ nhặt ấy sao phát giác
được thân thủ của Thanh Dương Tử? Vì vậy, đợi tới khi anh ta nhận ra phi lễ chớ nhìn, thì đã coi hết một nửa của chưởng môn nhà người ta.
Thật ra, coi hết cũng không sao, cùng lắm thì mình lén lút chuồn êm.
Nhưng đau khổ ở chỗ là sau khi nhìn thấy, đạo trưởng của chúng ta hoàn
toàn không hề chuẩn bị tâm lý, lập tức bước lùi một bước dài, đạp bao
nhiêu cành cây khô. Vì thế làm cho người ta phát hiện có kẻ dâm tặc …
Mấy cô gái mỹ miều canh giữ bên cạnh hoảng sợ, nơi này vậy mà lại có
một tên yêu đạo lần mò vào nhìn lén chưởng môn nhà mình tắm rửa!!!
Chuyện này còn gì để nói nữa! Vài người rút kiếm ra ngay tại chỗ, tiến
lên muốn giết người diệt khẩu.
Đạo chủ đại nhân đành ngậm bồ hòn làm ngọt, anh ta cũng không dám nói ra thân phận của mình, sợ lỡ truyền ra tin Đạo chủ Diệt Tự Cảnh nhìn
lén chưởng môn Ngọc Nữ môn tắm rửa trong rừng. = =
Tên tuổi một đời của anh ta, toàn bộ sẽ trở thành tên dâm tặc bậy bạ.
Dù sao cũng phải nói, đầu óc của đạo chủ Thanh Dương Tử vẫn rất linh
hoạt, vừa nghĩ đã biết phải nhanh chân chạy trốn. Sự thật chứng minh kế
sách này là vô cùng sáng suốt, bất kể là trong trường hợp nào, giảng
giải đạo lý với phụ nữ luôn là một chuyện rất phiền phức. Huống chi lại
nhiều phụ nữ như vậy. = =
Nhưng anh ta lại chạy sai hướng… Lúc ấy chỉ là không muốn ra tay đánh nhau với mấy cô hầu này, vì thế nhắm thằng vào bên kia sông nhỏ, khụ,
cũng là chạy tới hướng mà chưởng môn đang tắm rửa, vừa đúng lúc gặp vị
bề trên kia đang ba chân bốn cẳng đi tìm quần áo. = =
Như thế rất tốt, lúc nãy còn một nửa chưa nhìn thấy, bây giờ được
nhìn rồi. Mà còn được nhìn cận cảnh, đường nét mềm mại, làn da trắng
hồng cũng được khuếch đại hơn khi nãy mấy trăm lần.
Vì thế có vài tiếng quát liên tiếp “Yêu nghiệt, xem kiếm của ta đây!”
Chưởng môn Ngọc Nữ môn thấy anh ta chạy tới, vừa thẹn vừa tức, giữa
lúc hoảng sợ cũng bất chấp bộ dáng quần áo không chỉnh tề, giơ kiếm định chặn đường lui của anh ta! Đạo trưởng Thanh Dương Tử bị vây trước sau,
anh ta vốn không định ra tay, chỉ phòng thủ mà thôi. Nhưng Nhu Nhiên có
thể làm chưởng môn, dĩ nhiên thân thủ không kém, lập tức vây anh ta giữa Ngọc Nữ kiếm.
Đợi đến khi vây xong nhìn lại, phát hiện bản thân chỉ mặc áo, ngay cả đùi cũng không che, nghĩ tới chuyện vừa rồi tranh đấu để lộ cảnh xuân,
nổi giận giơ kiếm định lấy tính mạng yêu nghiệt.
Yêu nghiệt vừa thấy tình thế không ổn, đối phương quá đông, vì thế
lấy phất trần ra, phẩy nhẹ một cái, dễ dàng hóa giải chiêu kiếm liên
tiếp của Ngọc Nữ Chưởng môn như trở bàn tay. Nhu Nhiên sửng sốt, bắt đầu ra tay, nhất thời đao kiếm nổi lên bốn phía, cũng không thấy Thanh
Dương Tử có động tác gì, phất trần giống như có linh tính, nhanh như sao sa, rất nhanh đã phá được trung tâm trận. Anh ra tay trôi chảy như nước chảy mây bay, làm cho Ngọc nữ chưởng môn nhìn thấy sửng sốt, biết điều
một chút, lần này xem ra coi bộ trăm năm tu hành của mình cũng sẽ mất
hết rồi.
Đạo chủ Thanh Dương Tử vừa thấy, thôi rồi, đi cũng không xong. Vì thế nghiêng mặt, chỉnh lại gương mặt nghiêm túc, bộ mặt kiêu ngạo, nghiễm
nhiên liền có phong cách của đạo chủ Diệt Tự Cảnh “Bần đạo đường đột,
mong rằng Nhu Nhiên chưởng môn đi trước chỉnh trang, Thanh Dương Tử chấp nhận nghe theo xử lý của chưởng môn.”
Theo như hành vi của anh ta mà thấy, thật là một câu nói khách khí.
Không nghĩ tới người đối diện sau khi nghe được đạo hiệu của anh ta,
liền ngẩng ra, lại đưa mắt cẩn thận đánh gia anh ta một chặp, trên mặt
xuất hiện từng rặng mây đỏ… nhìn kẻ xem trộm vô cùng vừa lòng.