Thanh Dương Tử uể oải chưa từng có chạy đến Bích Lạc Hải. Tuy trước
kia, anh thường xuyên có bộ dáng phong trần mỏi mệt, nhưng bây giờ sắc
mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái, làm gì còn nhếch nhác như trước nữa. Hiện tại, anh không thèm để ý đến tiểu yêu giữ cửa ngăn cản nữa, anh
bay thẳng lên đỉnh núi Nguyệt Lãng, cuối cùng ngồi xuống đình Nguyệt
Lãng, cầm cây phất trần trong tay đặt mạnh xuống bàn đá cái bụp. Chẳng
thèm chào hỏi vị chủ nhân đang ngồi ngay ngắn trong đình, trực tiếp bưng ly trà thơm trên bàn lên, uống một hơi hết ly trà.
Thất Diệp chau mày: “Thật lãng phí tuyệt thế trà ngon của tôi.”
Thanh Dương Tử không để ý lời nói châm chọc của cô, dùng tay áo rộng
lau mồ hôi trên trán: “Cuối cùng, bần đạo cũng đã hiểu rõ trẻ con và phụ nữ khó nuôi như thế nào rồi.”
Nói xong, chợt thấy lông mày của Lan Y nhướng lên, còn sắc mặt của
Thất Diệp sa sầm lại, đột nhiên phản ứng kịp: “Lúc trước chỉ thấy phụ nữ ở Bích Lạc Hải này thanh khiết như nước, lạc quan vui vẻ, trăm vạn lần
cũng chưa từng nghĩ có loại hung hãn như hổ nữa!”
Sau đó, ngồi xuống bên cạnh Thất Diệp, thình lình bưng tiếp một ly
trà lên: “Bạn hữu à, cô hãy nhìn xem Bích Lạc Hải buồn tẻ, cô đơn quá,
khó tránh khỏi tâm trạng phát sinh bất thường, chi bằng để bần đạo ở đây pha trà, chơi cờ với bạn hữu hai, ba tháng giúp bạn hữu giải sầu và cô
tịch một chút cũng tốt.”
Hương trà lượn lờ trong đình, một hồi lâu Thất Diệp mới mở miệng: “Mấy tháng trước anh cũng nói với Mộc Phi Huyền như vậy.”
“Ặc…..”
“Sau đó, anh ở nhờ Huyền Tự Cảnh hai tháng , rồi đi đến chổ Thái Bạch Tinh Quân cũng nói như vậy.”
“Chuyện đó……”
“Sau nữa, anh thuận đường đi ngang qua yêu giới, ở nơi đó, lúc tống tiền ba tháng anh cũng nói với Xà Quân như vậy.”
“À….”
“Tôi nói này Thanh Dương Tử, anh không thể tìm cái cớ nào mới mẻ hay khác biệt một chút sao?”
“Này là…..”
“Tại sao anh không nói thẳng ra, nguyên nhân là do anh nhìn lén một
người nữ là chưởng môn Nhu Nhiên tắm, bị bắt gặp ngay tại chỗ. Bây giờ
người ta không chịu bỏ qua, ép anh tới đường cùng phải không?”
“Bạn hữu à! Thanh Dương Tử vô tội mà!” Rốt cuộc bên này đạo chủ cũng
có cơ hội để nói chuyện: “Bạn hữu thử nghĩ xem, luận về phong thái thì
bạn hữu trội hơn so với Nhu Nhiên chưởng môn kia đâu chỉ có gấp trăm
lần, nếu như bần đạo thật sự có lòng dâm tà, thì phải rình xem cô…..”
Thất Diệp: ╰_╯
Thanh Dương Tử vừa nhìn thấy sắc mặt khác thường kia, vội vàng dừng
lại câu chuyện, trở lại vấn đề chính: “Bạn hữu à, cô nhất định phải tin
bần đạo!”
“Tin tưởng anh?” Thất Diệp cười lạnh: “Với giao tình giữa anh và mỗ
thảo tôi đây, làm sao mà tôi lại không tin được chứ? Nếu đạo chủ có ý,
ngược lại bổn tọa vui lòng vì đạo chủ chủ trì cuộc hôn lễ giữa anh và
Nhu Nhiên chưởng môn kia.”
“Phụt” Đạo chủ phun ra một miệng trà: “Không được, không được, lúc này bạn hữu tuyệt đối không thể châm dầu thêm lửa.”
“À, việc này đúng lúc thuận tiện cho đạo chủ có chỗ để tống tiền cố định sao?”
“Đúng là bạn hữu….” Đạo chủ vô cùng oan ức: “Bần đạo không có suy bại đến tình cảnh bán mình xin cơm.”
Tại đình Nguyệt Lãng, mọi người phì cười.
Kể từ đó, đạo trưởng Thanh Dương Tử ở Bích Lạc Hải hai ba tháng để né tránh. Trong khi tài nghệ đánh cờ tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn bại dưới
tay Thất Diệp không biết bao nhiêu lần, gặp Lan Y nói đùa một câu: nếu
đánh cược mỗi ván thua hai mươi lượng bạc, sợ rằng, hiện tại đạo trưởng
chỉ có việc bán mình để trả nợ. Khi cô nói ra lời này Thất Diệp nhíu
mày: “Tôi không nhận ra anh ta lại có giá trị nhiều tiền như vậy.”
Thanh Dương Tử: ︸_︸
Ở trong núi năm tháng dài, có thể trốn người, nhưng công việc thì không thể không làm.
Vì vậy ngày hôm đó, sau khi nhận được tin tức ở Kim Lăng có ôn dịch
lan tràn, đạo trưởng Thanh Dương Tử lập tức quyết định rời đi, nhưng
trước khi đi anh lại có ý nghĩ: “Bạn hữu, cô xem cô thường xuyên tu
luyện tâm pháp Mộc Xuân Phong, nhưng tiến bộ không rõ ràng, khó bảo đảm
nguyên nhân vận dụng quá ít. Chi bằng, cùng bần đạo xuống núi, vừa có
thể tu luyện tâm pháp vừa có thể cứu người trong lúc dầu sôi lửa bỏng,
chẳng phải là một công đôi việc sao?”
Đương nhiên Thất Diệp hiểu rõ người này sẽ không tự nhiên có hảo tâm
như vậy: “ Mắt của bổn tọa không thể nhìn thấy nên hôm nay không thể
cùng đạo chủ đảm đương trách nhiệm lớn như vậy.”
“Bạn hữu.” Thanh Dương Tử nói lời thành khẩn: “Tâm pháp Mộc Xuân
Phong vốn là do Thần Mộc Tinh Quân sáng chế, cô biết tu hành đến cảnh
giới quan trọng thứ hai tốn bao nhiêu thời gian không?”
Trên mặt Thất Diệp không che giấu sự quan tâm đối với vấn đề này: “Bao lâu?”
“Sáu ngàn năm.” Thanh Dương Tử chú ý vẻ mặt của cô: “Không nhiều
không ít, vừa vặn sáu ngàn năm, từ cấp bậc quan trọng thứ nhất đến cấp
bậc quan trọng thứ hai.”
Sắc mặt Thất Diệp thay đổi, ánh mắt Thanh Dương Tử phức tạp, sau một
lúc bắt đầu ra vẻ thoải mái: “Cho nên tôi nghĩ, nếu bạn hữu đi ngao du
tứ xứ cùng bần đạo một chuyến, luyện tập nhiều hơn một chút, không chừng tốc độ có khả năng nhanh hơn Thần Mộc Tinh Quân một chút, dù sao lúc
đó ông ta đi không ít đường vòng.”
Thất Diệp trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Nhưng Lan Y và Mạc Hồ sẽ không dễ dàng cho qua như vậy, nguyện vọng
của bọn rất đơn giản, có chết cũng phải ở bên cạnh Thất Diệp. Nhưng ngẫm lại, ở Bích Lạc Hải bây giờ có đến mấy trăm nhân khẩu tiểu yêu nên một khắc cũng không thể thiếu Lan Y. Trước mắt nơi này chỉ có Lan Y và Mạc
Hồ là có bản lĩnh, nếu như hai người họ đi rồi, ngộ nhỡ có người nào đến Bích Lạc Hải gây hấn chẳng phải sẽ vô cùng mất mặt ư?
Nếu như người đến đây là một nhân vật không tồi, chỉ sợ rằng tiểu yêu bảy tám trăm năm cũng nằm đầy đất, sau đó biến tiểu yêu cỏ cây to lớn
nằm đầy đất kia thành thuốc bổ, đương nhiên càng mất mặt hơn nữa.
Thất Diệp nghĩ trái nghĩ phải, phất tay: “Tôi mang theo Dao Phi đi là được rồi.”
Đạo trưởng Thanh Dương Tử tán thành: “Cũng tốt, thật ra có bần đạo ở đây, không ngại có thể bảo đảm an toàn cho bạn hữu.”
Thất Diệp trả lời bằng một tiếng hừ lạnh khinh bỉ.
Thương lượng, thỏa thuận một phen như thế, Đạo trưởng Thanh Dương Tử
của chúng ta đã lừa được….Khụ, là dẫn theo Bích Lạc thượng tiên cùng anh xuống núi ngao du tứ hải một chuyến. Dao Phi đậu trên vai Thất Diệp,
Thất Diệp vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng, sau đó mới phản ứng
kịp.