Nói tới lúc đó, Thất Diệp thật là châm dầu thêm lửa, mọi người choáng váng. Sau một lúc lâu, cuối cùng Nhu Nhiên kia mới phục hồi tinh thần,
lớn tiếng hỏi “Cô là ai?”
Thanh Dương Từ dựa gần vào Thất Diệp theo bản năng, đang tính giải
thích, Thất Diệp chu miệng nhỏ “Tôi là một người vô cùng kính ngưỡng Nhu Nhiên chưởng môn – một người trung trinh cương quyết.”
Lúc đó, Thanh Dương Tử dường như thấy được cây Thất Diệp Linh Chi lúc đầu mới tu luyện, bắt Xà Quân biến thành rắn, sau đó, hai tay khum lại
như cái loa, lớn tiếng nói với nó “Này, này , này…. Con rắn thật sự bị
điếc sao…”
Bên kia, Nhu Nhiên kinh sợ nuốt nước miếng một cái, sau đó nhìn Thanh Dương Tử một lúc lâu, trên mặt lần lượt lúc xanh lúc trắng, giống như
gương mặt biết thay đổi màu sắc. Mấy môn nhân bên cạnh cô ta không kiềm
chế nổi, cầm kiếm vọt tới, phất trần của Thanh Dương Tử phóng ra ngoài
ba trượng, lạnh giọng quát chói tai “Không được chạm vào Bích Lạc thượng tiên!”
Lời vừa nói ra, mọi người nhanh chóng sợ hãi! Ngay cả mấy đạo sĩ Diệt Tự Cảnh đứng ở phía ngoài cũng nhào vào, mọi người thì thầm “Thần tiên, quả nhiên là thần tiên thật rồi! Trời ơi, lần đầu tiên trong đời tôi
được thấy thần tiên sống.”
Thất Diệp = =
Bắt đầu từ đó, dân gian đều biết đạo chủ Thanh Dương Tử và Bích Lạc
thượng tiên có quan hệ riêng rất tốt, hai người thường xuyên cùng nhau
phiêu bạt giang hồ. Khụ, miệng người đời quả thật là vũ khí lợi hại
nhất, lời kể lại từ từ có thêm nhiều màu sắc khác nhau.
Sở dĩ Đạo chủ Thanh Dương Tử chưa lập gia đình, chính là vì bí mật ở
chung với Bích Lạc thượng tiên, chỉ còn chờ sau khi phi thăng, có thể
“chàng là gió, thiếp là cát”. Không ngờ chưởng môn Nhu Nhiên này dám có ý đồ với người đàn ông của Bích Lạc thượng tiên. Vì vậy nên thượng tiên
mới tới cái nói nhỏ xíu này để dạy dỗ cô ta một phen, làm cô ta xấu hổ
mà bỏ đi v…v…
Ngay cả chuyện nhìn lén Nhu Nhiên tắm rửa cũng bị thay đổi thành Nhu Nhiên tự bịa đặt.
Vì thế, trên đầu đạo chủ của chúng ta lại có thêm một vòng kim quang lấp lánh: Người đàn ông của thượng tiên. = =
Đương nhiên, anh ta không dám nói với Thất Diệp chuyện đó.
Chuyện ở Kim Lăng, Diệt Tự Cảnh phái người đưa thư tới, trong thư có
ghi ngày Huyết Ma hồi sinh đã gần kề, mời đạo chủ trở về chủ trì đại
cục. Thanh Dương Tử thương lượng với Thất Diệp “Bạn hữu, hay là cô đi
với bần đạo để mở mang kiến thức về việc tiêu diệt Huyết Ma đi?”
Nhìn thấy thế, Thất Diệp dường như hoàn toàn hiểu rõ “Đây là mục đích cuối cùng của anh, phải không?”
Thanh Dương Tử cười gượng “Bạn hữu, có tài năng nên nhiều vất vả… Đi đi mà!”
Sau đó, mặc kệ cô có đồng ý hay không, anh nắm chặt khuỷu tay của cô kéo đi.
Huyết Ma ở một nơi gọi là Vân Hoa Huyết Trì, trong truyền thuyết, hắn ta cùng một loại ma với Tâm Ma, vì sau khi phong ấn Phong Ma, ngày ngày hấp thu ma khí ở Vô Hận Thiên, mới trở thành họa lớn cho các giới.
Thất Diệp đi tới Vân Hoa Huyết Trì, cảm thấy không ổn. Cảm giác thấy
dường như có một ánh mắt khác thường làm cho cả người cô khó chịu. Quả
nhiên, Xà Quân và Mộc Phi Huyền cũng tới, nhìn thấy cô đi chung với
Thanh Dương Tử, đồng thời cùng ngẩn ra.
Đạo sĩ ở Diệt Tự Cảnh nhanh chóng buôn dưa lê, Quyết Minh Tử nhìn
thấy người đứng sau Thanh Dương Tử, thấp giọng nói “Sự tôn, thì ra lời
đồn là thật… Chậc chậc.”Sau đó, ánh mắt ngắm nghía Thất Diệp, sắc mặt
Thất Diệp không tốt, Thanh Dương Tử nghiêm mặt “Thiệt giả cái gì, đi
đi…” Sau đó phất tay đuổi mọi người đi.
Tám hộ pháp ở Diệt Tự Cảnh cũng vây lại, có thể thấy được, những năm
tháng thanh tu không phải ai cũng làm được. Cho dù là một mầm non tốt đi nữa, nhàm chán mấy trăm năm, cũng nhàm chán trở thành một kẻ quái gỡ.
Thanh Dương Tử đuổi những người này đi, Mộc Phi Huyền và Xà Quân quan sát Thất Diệp, có chút đăm chiêu.
“Sao nàng lại tới đây?” Cuối cùng Xà Quân cũng không che giấu sự thân thiết trong giọng nói, đưa tay nắm tay cô, lúc mới chạm tới ống tay áo
thì cô tránh được “Bổn tọa có tới hay không cũng không liên quan gì tới
Yêu Vương.”
Trong giọng nói có chút hờ hững, Xà Quân sững sờ rút bàn tay về, Mộc Phi Huyền chỉ nhìn Thanh Dương Tử.
“Bạn hữu, nếu cô ra tay, có lẽ lần này đối phó Huyết Ma sẽ ít thương
vong hơn …” Thanh Dương Tử dĩ nhiên biết tâm trạng của cô lúc này đang
rất khó chịu, rất dễ bị Tâm Ma chi phối. Mà cây cỏ lòng dạ hẹp hòi này
thấy Xà Quân và Mộc Phi Huyền, tất nhiên sẽ càng thêm khó dễ.
Quả nhiên, không chờ anh nói hết câu, thái độ của Thất Diệp đã đay nghiến “Anh đừng nói với tôi! Tôi không đi!”
Sau đó hậm hực, khoanh tay lại quay mặt đi, tuyên bố trạng thái không bạo lực thì không chịu hợp tác, mọi người đành nhìn Thanh Dương Tử.
Nếu ở đây gọi là Vân hoa Huyết Trì, dĩ nhiên là có một cái ao lớn,
trong ao đầy máu, nghe nói máu này là lúc trước là do một trận dịch chết người để lại, cùng với nước lâu ngày làm thành Huyết Trì.
Bây giờ Huyết Ma đang ở trong Huyết Trì này, mấy trăm năm có thể hóa hình một lần.
Thanh Dương Tử đưa tay, giống như ôm cô vào trong ngực, dẫn cô tới
gần bên ao, cúi đầu, dịu giọng năn nỉ “Mỗi lần để đánh tan Huyết Ma này, luôn luôn hy sinh rất nhiều, rất nhiều người cuối cùng không thể quay
về. Tôi đồng ý với cô, chờ ngày thiên hạ thái bình rồi, chúng ta tìm một nơi thanh tĩnh để ở, bây giờ nguyện vọng này sắp thành rồi, đừng giận
dỗi được không?”
Thất Diệp vô cùng giận dữ, cố sức đẩy ra “Cách xa tôi một chút! Ai
cần anh đồng ý?! Các người muốn đánh tan Huyết Ma này có liên quan gì
tới tôi. Bản thân tôi cũng đang là ma! Ngay cả những người đã chết khắp
thiên hạ thì liên quan gì tới tôi!”
Thất Diệp tránh anh ta không được, lui về sau một chút, sau đó chỉ nghe ùm một tiếng… Ngã xuống. = =
Nháy mắt, máu tươi bắn lên, mọi người hóa đá, Xà Quân khá lo lắng “Chắc là không sao chứ?”
Thanh Dương Tử im lặng nhìn sóng trong Huyết Trì dần dần dâng lên,
sau một lúc lâu mới nói “Hay là cậu lo lắng lát cô ấy lên lại có chuyện
gì đi.”
Mặt Xà Quân biến sắc “Nàng ấy nhỏ mọn như vậy, lúc lên chắc chắn sẽ giận lây chúng ta.”
Thanh Dương Tử vung phất trần “Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu! Là cậu trêu chọc làm cô ấy tức giận.”
Xà Quân: = =
Mặt nước càng lúc càng dao động, có thể thấy được sự chiến đấu kịch
liệt dưới làn máu loãng. Sau một lúc lâu, Thanh Dương Tử quay đầu nhìn
Xà Quân, lầm bầm làu bàu “Hay là trước khi cô ấy đi lên, bần đạo giết
Yêu Vương bệ hạ trước. Sau đó đợi cô ấy lên, có thể nói với cô ấy là bần đạo đã giúp cô ấy báo thù.”
Xà Quân ≡ ̄﹏ ̄≡ “Đạo chủ đúng là suy xét chu đáo thật!”
Thanh Dương Tử vung phất trần “Không dám không dám.”
Trên này hai người khẩu chiến, dưới đáy ao quả nhiên là chiến đấu thật sự.
Trước kia, việc này là do Thanh Dương Tử nhận làm, sau đó đá Mộc Phi
Huyền xuống, dẫn được Huyết Ma từ trong bể máu ra, sau đó mọi người cùng vây vào quần đấu. Đương nhiên, người dưới huyết trì đúng là rất lỗ, dù
sao dưới ao thị lực có giới hạn, hơn nữa trong ao ma khí rất mạnh mẽ,
hơn nữa còn giúp cho Huyết Ma phát triển mạnh hơn . Cho nên, ngoại trừ
Mộc Phi Huyền và Thanh Dương Tử, những người khác có thể nói là xuống
bao nhiêu chết bấy nhiêu. Đó là lý do vì sao Xà Quân cũng không dám
giành làm tiên phong.
Có điều, những điều này đối với Thất Diệp mà nói là không thành vấn
đề. Đầu tiên là mắt cô không thấy, sau đó tốt xấu gì cũng là ma. Mà Thất Diệp Linh Chi lại còn có thể hấp thu ma khí, chẳng lẽ những thứ ma này
có thể sánh bằng cô sao.
Hai người đại chiến mấy hiệp, Huyết Ma dường như cũng biết đối thủ
lần này không giống người thường, cũng bắt đầu trở nên cẩn thận.
Trên bờ chỉ thấy được nước từ từ bốc lên, Thanh Dương Tử nhìn mọi
người “Yêu Vương bệ hạ, Mộc tông chủ, mời chủ trì đại cục, bần đạo xuống đó xem sao.”
Mọi người không ai ngăn cản anh ta, mỗi lần anh ta làm việc gì đó, chắc là đã nắm chắc mười phần thắng trong tay.
Vì thế, đạo chủ của chúng ta vươn người nhảy vào giữ Huyết Trì nhớp nháp.