Ở một viện yên tĩnh sâu bên trong Bích Lạc hải, Lan Y bưng thuốc đẩy
cửa đi vào. Đồ đạc bên trong cực kỳ đơn giản. Trên giường có một người
ngồi thẳng. Mái tóc đỏ của anh giống như lửa đốt trên vai. Lông mày đậm
như dáng núi. Mặt mũi tiều tụy cũng không mất vẻ ngạo mạn. Giờ phút này
anh đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, hai tay bấm quyết đặt trên gối. Nếu
nhìn kĩ một chút, lại thấy có một ổ khóa yêu còng trên tay, bên trên còn làm thuật giam cầm.
Nghe được tiếng động, anh đột nhiên mở mắt, đôi mắt như có điện, chính là Phong Ma mà bên ngoài đồn đại là đã băng hà!
“Uống thuốc nhé.” Giọng nói của Lan Y vẫn dịu dàng. Ánh mắt Phong Ma
nhìn đến cô, con ngươi tím như thủy tinh không chớp một lần, cũng là
không đáp lời.
Lan Y cầm cái muỗng lạnh đút cho anh, anh chợt giơ tay hất đổ chén
thuốc. Nước thuốc màu vàng đổ lên người Lan Y. Cổ tay như ngọc đỏ ửng.
Thế nhưng anh lại quay đi: “Cô tới làm gì? Tôi đã biến thành tù nhân tàn tật, cô cố ý đến xem tôi có tội nghiệp hay không sao?”
Tính tình anh như vậy đã nhiều ngày, Lan Y cũng không so đo. Cúi
người dọn dẹp mảnh vỡ của chén thuốc, vừa thu dọn vừa lau mặt đất sạch
sẽ. Phong Ma nghe thấy tiếng vang của mấy mảnh vụn, trong lòng buồn bực
không sao ngăn nổi: “Sau này cô đừng tới nữa.” Giọng nói của anh lạnh
như băng: “Phong ma chỉ là một con ma đã thất thế, không có giá trị,
cũng không nhận nổi sự thương hại của cô.”
Lan Y không nói gì, cô dọn dẹp phòng xong, lại vội vã sai người sắc
thuốc lần nữa. Thân là tổng quản của Ma Cung. Phía bên Thất Diệp không
được qua loa. Sau khi dời đô đến Bích Lạc Hải thì người hầu tăng thêm
mấy ngàn. Dù sao cũng cần phải làm, cô luôn luôn bề bộn nhiều việc.
Phong ma vận công bức độc. Nhưng độc máu Xích Hàn Long này sao lại là chất độc bình thường có thể ép ra được. Công thể của anh lại bị Thất
Diệp hút hơn phân nửa, tu vi hiện giờ sợ là cũng chẳng khác mấy Mạc Hồ,
khả năng bức được độc ra được không lớn lắm. Nếu không phải Thất Diệp
đột nhiên giúp anh hóa giải một chút, sợ lại cái mạng này sớm đã mất
rồi.
Cô không giết anh, lại cầm tù anh. Sau khi bố cáo là anh chết, lên
ngôi trờ thành Ma Tôn, thời kỳ thống trị của Phong Ma không còn nữa. Tâm tình của dân chúng lúc giang sơn đổi chủ, dù là ai, Phong Ma cũng cảm
thấy rất đáng sợ, rất khó đoán. Vậy mà cô lại nhìn rõ kết cục của Thanh
Dương Tử, chẳng lẽ trong lúc cứu mình đã mưu đồ đến vị trí Ma Tôn?
Phụ nữ. . . . . . Ai có thể thấy rõ phụ nữ? ! Một khi hạ quyết tâm bọn họ có thể đáng sợ hơn bất cứ cái gì.
Nhìn một chút xiềng xích trên cổ tay, có cấm thuật để ngăn anh bỏ
chạy. Bất kể lúc đầu là Tất Phương Thượng Thần của Thiên Đình, hay sau
này nhập ma làm Phong Ma, cũng là nhân vật không ai bì nổi, bao lâu rồi
từng bị quản chế thế này? Cũng khó trách tâm tình anh bức bối.
Đang suy nghĩ sâu xa thì có tiếng vang nhẹ ở cửa, Lan Y bưng thuốc đi vào: “Tiểu Thất nói độc của anh chẳng qua là bị khống chế tạm thời,
thuốc vẫn chưa giải được. Uống trước đi.”
Ngữ khí của cô vẫn dịu dàng như ngày thường. Phong Ma lạnh lùng nhìn
cô một cái rồi tiếp tục vận công. Cô khẽ thở dài, chậm rãi đi tới trước
giường anh. Kể từ khi Vũ Nhi hầu hạ anh bị bóp chết thì không còn cung
nhân nào dám đến gần anh nữa. Chỉ có Lan Y. Mỗi lần anh bóp chặt cổ cô,
trong lòng cũng rất phẫn nộ, nhưng cuối cùng nhìn thấy ánh mắt cô lại
buông tay.
“Cần gì phải vậy, lúc độc phát không phải là làm bản thân khó chịu
sao?” Cô ngồi xuống bên giường hẹp mà anh đang ngồi, nhẹ nhàng thổi
nguội thuốc cho anh: “Huống chi Trình Linh vẫn còn chưa tỉnh lại, anh
vẫn không thể chết, có đúng hay không?”
Vừa nghe mấy chữ Trình Linh cặp mắt kia liền bất chợt mở ra, ánh mắt
như điện phóng về phía Lan Y. Lan Y vẫn mỉm cười, cô cũng không phải rất mỹ lệ, không có vẻ tươi đẹp giống Thất Diệp. Chẳng qua là dịu dàng như
nước, như ánh mặt trời tháng năm: “Cũng là người mấy vạn tuổi rồi, không phải trẻ con, còn phải giận dỗi với ai đây?”
Phong ma khẽ do dự trong chốc lát, cuối cùng nhận lấy chén thuốc
trong tay cô, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Lan Y quá sợ hãi: “Cẩn
thận, nóng!”
Quả thật rất nóng, nhưng mà Phong Ma không có một chút cảm giác, độc
máu Xích Hàn Long thực sự quá mạnh, đau đến xoắn cả lục phủ ngũ tạng.
Anh không cảm giác được nhiệt độ của thuốc này. Nhưng vẻ mặt vẫn cao
ngạo, dấu diếm sự đau khổ này. Đó là loại bản năng kiêu ngạo của một
người đàn ông, không muốn người khác nhìn ra thương thế của mình.
“Nè, há miệng ra.” Có vật gì đó đụng phải môi của anh. Anh bất giác
mở to mắt, cái thìa bạc kia liền đút một chút đồ lạnh vào. Cảm giác ngọt ngào mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn ra nơi đầu lưỡi. Phong Ma
thấy thân thể hơi cứng ngắc. Thật lâu sau anh mới mở mắt, Lan Y cũng thu hồi bát đũa, nhìn thấy ánh mắt của anh, cô cười nhẹ nhàng: “Rất ngọt có phải không? Đây vốn là mật hoa quế Cừu Nguyệt phu nhân ủ trước khi mất. Trước kia lúc Tiểu Thất chữa thương không chịu uống thuốc, tôi liền
dùng hoa mai và mật hoa mai của Bích Lạc Hải, cô ấy mới chịu uống một
chút.”
Ánh mắt như điện chiếu tới, nụ cười của Lan Y cũng ảm đạm dần, cô
thấp giọng nói: “Tôi bảo Tiểu Thất giữ lại thân thể của Trình Linh, nếu
như anh tốt lên, hai người. . . . . . Các ngươi vẫn còn có hi vọng .” Cô cảm thấy trong lòng có chút đau nhói, cười nghiêng mặt nhìn cây mai
ngoài cửa sổ: “Anh đừng trách cô ấy, cô ấy sợ bị lừa. Anh đã kiên trì
nhiều năm như vậy, không nên dễ dàng bỏ cuộc.”
Phong Ma yên lặng nhìn cô: “Hồn phách Linh Nhi đã rời thân thể quá
lâu, thân thể cần dùng hương tục mệnh để không hư hỏng. Lan Y, xin chú ý đến hương bên người nàng ấy, thân thể không được ra khỏi phạm vi của
hương tục mệnh.”
Lan Y gật đầu. Cô cũng biết hương tục mệnh là vật vô cùng hiếm có ở
tam giới, cần sinh hồn tinh khiết nhất luyện thành. Ở trong phạm vi của
nó, có thể giữ cho máu trong thân thể lưu thông, tim mạch đều ổn, bất kể là thời gian dài bao lâu, hương còn người còn.
Nhưng mà một nén hướng tục mệnh đốt cả một tháng, thì cần phải luyện
hóa bao nhiêu sinh hồn. Linh hồn tinh khiết nhất, từ lâu thuật sĩ luôn
đơn giản trực tiếp dùng hồn phách của trẻ con để luyện. Giá tiền cao
không nói, cái này tam giới đã cấm dùng nhiều năm.
“Phong ma, anh yêu cô ấy sao?”
Đôi mắt Phong Ma nghiêm chỉnh, từng câu từng chữ chắc nịch của anh như là lời thề không thay đổi: “Đúng vậy.”
“Có nhiều không?”
“Rất yêu, rất yêu.”
Trong lòng Lan Y có chút chua xót. Tất cả cũng giống như trong truyền thuyết, anh thật sự là phí hết tâm huyết để yêu Trình Linh.
Cô bước nhanh ra ngoài. Anh vẫn ở trong căn phòng lúc trước cô sắp
xếp cho anh ở Bích Lạc Hải. Sau đêm đó đã trải qua rất nhiều việc, chỉ
còn cô vẫn nhớ rõ giấc mộng xuân.
Cô cũng không phải là người có yêu cầu cao. Người đàn ông này ở trong suy nghĩ của cô đã là kiểu người cực kì thâm tình từ thuở bé, lang quân trong mộng của cô từ nhỏ cũng là như thế này. Giờ có duyên phận một
đêm, không phải là nên thỏa mãn rồi sao?
Cô đi quá vội vàng, trong lúc vô tình đụng phải Mạc Hồ đang lảo đảo
bước đến. Bình thường Mạc Hồ cũng vô cùng khắc nghiệt, nói rất ít với
những người xung quanh. Nhưng mà đi theo Thất Diệp, nếu có thể không
xuất hiện thì sẽ tận lực không xuất hiện, hẳn là chỉ mong ẩn thân đi cho rồi. Anh ta bị Lan Y đụng mạnh thế cũng chỉ hơi nghiêng người, mặt vẫn
không đổi sắc. Anh ta nhìn ánh mắt Lan Y, Lan Y liền nhanh chóng che dấu sự bối rối của mình.
“Con mắt của cô sao vậy?” Anh ta nâng mặt cô lên. Lan Y cố tránh tay anh ta, cười cực kì dịu dàng: “Có hạt cát bay vào mắt rồi.”
Mạc Hồ ôm kiếm đứng nghiêng người ở ngã rẻ hành lang, mặt anh ta vẫn
không thay đổi, nhưng mà lời nói thì lại có toan tính khác: “Là hạt cát
bay vào trong lòng sao?”
Lan Y hơi cứng người, cuối cùng liền đổi chủ đề: “Sao anh không ở cùng Tiểu Thất?”
Mạc Hồ vẫn nhìn chăm chú vào biển hoa cuồn cuộn ngoài hành lang. Cơn
gió nhẹ thổi qua, mùi hương thơm ngát phả vào gò má anh ta, làm nổi rõ
nét mặt cương nghị cô độc: “Cô ấy đang trên đường tới đây.”
Chiến sự Tiên ma càng ngày càng nghiêm trọng, Thất Diệp ít có thời
gian sống ở Bích Lạc Hải. Tư Chiến Thượng Thần của Tiên giới bị thương
rất nặng, nhất thời khó có thể tái chiến. Cô cần mượn thời cơ này, một
lần đánh thẳng vào Thiên giới.
Quân sư của Ma tộc Mục Lương Thần vẫn đi theo cô, chúng ma đã hoàn toàn coi cô là người đứng đầu.
Bên ngoài Nam Thiên Môn, Thiên giới lại một lần nữa biết về lực lượng của Thất Dạ Ma Tôn này. Có người đánh giá là chỉ sợ thần thể của Tư
Chiến Thượng Thần có hồi phục cũng chưa hẳn đã là đối thủ của cô. Tiên
giới bị bức lui, Nam Thiên Môn thất thủ.
Cũng không biết là kẻ mất mặt nào lại dâng sớ nói với Thiên đế rằng
Thất Dạ Ma Tôn vốn là Thái phi của yêu giới. Mà Yêu vương trước đây của
Yêu giới Lệ Vô Quyết lập được mấy phi tử? Cả hậu cung chỉ có mình cô ta, nên chắc là có tình cảm rất thâm hậu với Lệ Vô Quyết. Coi như là tình
nghĩa với người chồng đã mất, cũng sẽ không để Tiên giới hủy di thể của
người ta. Bây giờ Tư Chiến Thượng Thần không thể ứng chiến, không bằng
mang di thể của Lệ Vô Quyết từ yêu giới về để đe dọa cô ta rút lui,
tranh thủ thời gian đợi Tư Chiến Thượng Thần hồi phục.
Thiên đế do dự. Dù sao thì đi làm chuyện bới mộ phần tổ tiên của yêu
giới cũng là chuyện làm mất thể diện Tiên giới. Nhưng sau khi có người
đề xuất chuyện đó thì Nam Thiên Môn lại thất thủ. Thiên đế căn răng,
cũng chẳng để ý đến thể diện nữa, hạ lệnh cho tiên tướng lập tức đi giao thiệp với yêu giới.
Lan Y đẩy cửa ra. Phong Ma đã quen nhìn thấy cô, anh rất tự giác nhận lấy thuốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cũng quen với việc tiếp theo Lan Y sẽ đưa mật gì đó.
Lưỡi đang đắng lại bị vị ngọt thơm ngát xua đi, cô luôn mang theo nụ
cười dịu dàng như nước, trong mắt lại còn có chút cưng chiều. Tiện tay
đặt chén trên bàn, anh lại không đuổi cô đi.
“Tại sao đối với tôi tốt như vậy?” Giọng nói của anh rất nhỏ, mang theo một tiếng thở dài không rõ ràng.
Lan Y đưa cho anh một cái khăn lụa để lau thuốc dính trên mép, vẫn cười nhợt nhạt: “Bởi vì tôi hâm mộ Trình Linh mà.”
Phong Ma mang theo nụ cười cám dỗ ghé sát vào cô, lúc sắp chạm vào lỗ tai cô nhẹ nhàng nói: “Tôi còn tưởng rằng là bởi vì cô yêu thích tôi.”
Lan Y trong nháy mắt liền đỏ mặt. Cô đứng dậy thu dọn bát đũa đi ra
ngoài. Phong ma giữ tay cô lại. Bàn tay cô khẽ đổ mồ hôi, nhiệt độ nóng
bỏng xông thẳng lên đầu. Nội tâm cô cả kinh, làm rơi chén xuống đất.
Phong ma dễ dàng dùng thuật pháp bắt lấy, thả lại lên bàn, tay phải kéo
mạnh cô vào trong lòng.
Mặt cô dán lên lồng ngực rộng rãi của anh ta, hơi thở quen thuộc vây
quanh. Lan Y chỉ thấy trong đầu trống rỗng, cả người hít thở không
thông. Phong Ma mang theo hơi thở nguy hiểm kề sát cô. Đôi mắt sâu thẳm
mang giấc mộng ngàn năm tang thương.
Lan Y cảm thấy tim mình đập nhanh hoàn toàn không có tiết tấu. Máu
toàn thân đã chạy ngược lên đầu cả rồi. Môi của anh càng ngày càng gần,
trong đôi mắt trầm tĩnh có ngọn lửa nhỏ, cháy hừng hực không sao khống
chế.
Trong nháy mắt tất cả khí lực đều bị rút bỏ, cô yếu ớt dựa vào ngực
anh, mắt nửa khép, mặc kệ môi anh đưa xuống, nóng bỏng, rồi nhanh nhẹn
xâm nhập vào miệng cô. Cô vịn vai anh, tóc anh vẫn đỏ như cũ, cổ tay bị
xích chặt, lúc lướt qua thân thể của cô lại lạnh lùng đau nhói. Tất cả
đều nói cho cô biết đây không phải là mộng. Nhưng cô không khống chế
được nữa, bất chấp sẽ xảy ra bất cứ hậu quả gì.
Phong ma ôm cô đặt lên giường. Trong khoảnh khắc đôi môi đỏ mọng thơm ngát của cô cũng làm anh say mê. Ham muốn mãnh liệt đã áp chế bao năm
lại ùa đến. Không quản được ai trên ai dưới. Hành động phản bội lại ý
thức, tất cả đã không thể kiểm soát.
Đây cũng không phải lần đầu tiên của Lan Y, trong lòng anh có chút
kinh ngạc. Khó có thể tưởng tượng được một cô bé băng thanh ngọc khiết
như thế lại có qua lại với đàn ông khác. Sự kinh ngạc này khiến tinh
thần anh cũng hơi thanh tỉnh, lại diễn trò một chút. Ánh mắt cô đã mê
man, cả người nằm dưới thân anh vô thức rên rỉ. Kĩ xảo của anh thỏa mãn
cô, thi thoảng anh hôn nhẹ mặt cô, làm cho cô hoàn toàn trầm mê trong bể dục vọng.
Lúc Lan Y tỉnh táo lại đã là giờ ngọ một khắc rồi. Tóc mai tán loạn,
quần áo không ngay ngắn, sắc mặt hồng rực. Cô tránh khỏi ngực anh, cũng
không dám ngước mắt nhìn anh, vội vàng chỉnh đốn quần áo đi ra ngoài.
Chén thuốc ở trên bàn cũng quên không dọn đi.
Phong ma miễn cưỡng ngồi ở trên giường, giống như một con sói đang
xỉa răng sau khi ăn xong con dê. Thật là một cô gái nhỏ dễ thỏa mãn, anh nghĩ. Cũng may là chỉ có chút kỹ xảo, cô đã không chịu nổi. Anh khó
khăn lắm mới có chút ít cảm giác, hoàn toàn chưa tận hứng, chỉ có điều
anh cũng không muốn tận hứng. Trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào cô để
thoát khỏi sự kiểm soát của Thất Diệp. Chờ anh đưa Linh Nhi đi rồi, mọi
chuyện liền có thể như lúc ban đầu.