Ma quân đối đầu với thần quân ở Nam Thiên môn một tháng. Thiên đế lấy di thể của Lệ Vô Quyết để uy hiếp Thất Dạ Ma Tôn lui binh, khiến cô đột nhiên giận dữ. Quốc sư của Ma tộc là Mục Lương Thần thay chủ nhân
truyền lời: Nếu Thiên đế tự nguyện chịu trói, lấy thân mình luyện thành
một viên Tụ Nguyên Đan, để làm Yêu Vương trước đây sống lại, thì ma quân sẽ coi là vì nghĩa diệt thân, lui binh.
Lời vừa nói ra, tam giới phun máu, Thiên đế phát điên.
Khi đó Tư Chiến Thượng Thần dưỡng thương ở Ẩn Trì, tiên tỳ hầu hạ anh truyền lời này đến, anh lại bật cười: “Càng náo càng chẳng ra sao,
Thiên đế tính toán thế nào?”
Tiên tỳ kia rắc một ít cánh hoa vào trong hồ: “Thượng thần có thương
tích trong người, Thiên đế tính dùng lực lượng của Huyền Tự Cảnh và Diệt Tự Cảnh, nghe nói là cũng phái người đi thuyết phục yêu giới, bất quá
Yêu Vương lại chẳng hề nhúc nhích.”
Mi Sênh ưu nhã phủi cánh hoa mà tiên tỳ vô ý làm rơi trên vai: “Xà
Quân này, cuối cùng cũng có một chút thông minh. Hiện tại cô ấy đang tức giận, giờ phút này hắn mà xuất hiện trước mặt cô ấy, khẳng định là
không thể chết già. Nếu Mộc Phi Huyền có tính toán gì, bổn thượng thần
cũng mỏi mắt mong chờ.”
Tiên tỳ cẩn thận đưa khăn tắm cho anh: “Sao thượng thần không hề khẩn trương?”
Mi Sênh lau những giọt nước ở trên trán, cười ôn hòa mang vẻ yêu
chiều mơ hồ: “Bây giờ người ở tiên giới cũng không phải là dầu sôi lửa
bỏng gì. Bất kể chiến trận thế nào cũng không thể đến mức dân chúng lầm
than. Huống chi dẹp loạn …. bao nhiêu năm thế này, dọa bọn họ cũng không có gì không tốt. Chỉ cần không họa đến hạ giới, cô ấy muốn chơi thì để
cô ấy chơi.”
“Hả?” Tiên tỳ ngạc nhiên: “Nhưng mà cô ta còn làm thượng thần bị thương đến nông nỗi này!”
Mi Sênh cười yếu ớt, da anh vốn đã trắng đến trong suốt, ở trong Ẩn
Trì lại càng có dáng vẻ trắng xanh không tì vết: “Nếu mà làm tổn thương
ta có thể tiêu tan cơn giận của cô ấy, thì ta cũng thích để cô ấy đả
thương thêm mấy lần. Chỉ sợ là lần này cũng không tiêu được cơn giận
trong lòng cô ấy rồi.”
Tiên tỳ lại hơi ngẩn ngơ, cũng không nhiều lời nữa, đưa rượu qua. Anh cầm trong tay ngửi một chút, thở dài, một lúc lâu mới nói: “Này , hay
là dâng trà đi.”
Tiên tỳ ngạc nhiên: “Nô tỳ nhớ thượng thần không uống trà. Trước kia phu nhân. . . . . .”
Mi Sênh bất đắc dĩ nhìn cô nàng một cái: “Tích nhi, ngươi không thể một ngày không nhắc tới chuyện trước kia sao?”
Tiên tỳ cúi đầu: “Dạ.”
Nước trà đưa lên là lúc Thiên giới chấn động. Ẩn trì cũng rung chuyển một chút, nước trà trong tay Tích Nhi đã dội quá nửa lên người Tư Chiến Thượng Thần. Cô cuống quýt lấy khăn lụa lau đi, Tư Chiến Thượng Thần
ngồi trong ao chặn tay cô lại. Dường như anh hết sức không quen việc có
người chạm vào mình. Một lúc sau, Tích Nhi rút tay về, Tư Chiến Thượng
Thần nói như không có việc gì: “Đi ra ngoài xem một chút, sợ là vừa đánh lên. Có tình huống gì kịp thời nói cho ta biết.”
“Dạ”
Lan Y vẫn đứng ở trên hành lang. Làm sao cô không biết tâm tư của
Phong Ma, nhưng mà tình cảm từ vạn năm trước đã tràn ra rồi, thì chẳng
thể thu lại nữa.
Rõ ràng đã tự nói với mình không nên đi gặp rắc rối. Đầu óc bị nhiễu
loạn là do mộng ảo này dẫn dắt. Hay là do mái tóc đỏ, đôi mắt tím với
khóe môi hơi nhếch mang theo tà khí kia đây?
Cô phái một thị nữ khác tên là Thương Châu đi đưa thuốc, người sớm
chiều mơ tưởng cũng đang ở trước mặt, nhưng không thể đi thêm một bước.
Cứ thế từ sáng sớm đến trưa, người bên trong rốt cuộc cất cao giọng nói: “Muốn đứng bên ngoài tới khi nào đây? Thiên Hoang Địa Lão hay là biển
cạn đá mòn?”
Lan Y đỏ mặt. Kể từ khi rời cha mẹ, đến Huyền Tự Cảnh cô đã tự nói
với mình. Từ giờ mình không còn là đứa trẻ con tùy ý làm nũng với cha mẹ nữa. Cô cố gắng để cho mọi người ấn tượng mình là người đoan trang hào
phóng. Lâu lắm rồi chưa có bối rối thế này. Cô chậm rãi đi vào, Phong
ma vỗ vỗ mép giường, ý bảo cô tới đây.
Cô cúi thấp đầu đi tới, Phong ma thuận tay ôm lên hông của cô, khóa
sắt cũng đặt ngang hông cô. Nụ hôn của anh rơi trên trán cô, giọng nói
không còn hài hước như trước, trở nên trầm ấm dịu dàng: “Yêu thích ta,
là một việc hành hạ nàng như thế sao?”
Lan Y mặc anh ôm cả thắt lưng ngả lên bả vai anh. Hơi thở tinh khiết
ấm áp của anh mơn trớn bên tai. Cô tham luyến loại dịu dàng này, từng
câu nói, từng nụ cười, từng cái hôn nhẹ của anh.
“Tất Phương thượng thần.” , cô cười nhợt nhạt: “Chúng ta giao hẹn nhé?”
Phong ma thu lại bàn tay đang bấm quyết, giọng nói ôn hòa: “Gọi ta là Phong ma, nói đi.”
Được rồi, cô nhất định phải thở thật sâu mới che giấu được nỗi khổ trong lòng, được rồi, Phong ma.
“Chờ sau khi độc của anh đã hoàn toàn được giải. Tôi sẽ nói Tiểu Thất thả anh đi.” Gương mặt cô mỉm cười dịu dàng như nước. Phong ma trầm
ngâm: “Điều kiện thế nào?”
Lan Y cắn môi: “Anh làm người yêu của tôi nửa tháng, thế nào?”
Phong ma nhìn cô sâu lắng, một lúc sau mới vuốt mái tóc đen dài của
cô: “Đúng là cũng còn nửa tháng, giúp tôi chăm sóc Linh Nhi.”
Như thế xem như đã đồng ý.
Lan Y tựa vào trong lồng ngực của anh, nhẹ nhàng gật đầu. Nửa tháng
sau thương tích của anh sẽ khỏi, anh sẽ mang theo Linh Nhi cao bay xa
chạy. Chúng ta ở bên nhau cứ đếm ngược từng ngày.
Xế chiều Lan Y đi xem Linh Nhi, Thất Diệp không làm khó. Cô ấy nằm vô cùng an tĩnh trên giường Ngọc Thạch, tục mệnh hương ở bên cạnh tỏa ra
làn khói có hình hoa văn kì quái. Ngũ quan của cô ấy cũng không tính là
tuyệt sắc, nhưng lại vô cùng thanh tú. Vì ngủ quá lâu nên thoạt nhìn cô
ấy như một loại giấy mỏng dễ rách.
Đó chính là bảo bối của Tất Phương thượng thần, cô gái có thể làm cho một thượng thần lưu lạc thành ma trong truyền thuyết. Tay cô lướt qua
thân thể cô ấy, chỉ cảm thấy vô lực. Lan Y cũng chỉ là một tiểu tiên
sống qua mấy ngàn năm, không tài không mạo, làm sao mà tranh được với
cái tình yêu say đắm vài ngàn năm này?
Cho nên, thành toàn, chỉ có thành toàn mà thôi.
Đem mỗi phút mỗi giây ở chung với nhau trân quý như ngọc, chỉ là không nói ra hai chữ biệt ly.
Ngày hôm sau lúc cô đưa tới mấy món ăn sáng. Phong Ma vẫn ngồi trên
giường, bị xiềng xích hạn chế. Lan Y liền đặt cái bàn thấp trên giường,
hai người ngồi đối diện nhau. Anh lặng yên nhìn cô tỉ mỉ bày biện chén
đĩa. Trên đĩa có một ít bánh gạo nếp màu xanh biếc, trái cây mọng nước,
trong veo thơm mát. Lan Y nhìn anh mong đợi, giống như con chó nhỏ chờ
được khen: “Thế nào?”
Phong ma dừng lại, thấy cô càng sốt ruột mới cười gian: “Sớm biết đồ
ăn nhân gian ngon thế này, Phong Ma còn ăn kiêng làm gì, thất sách là
thất sách.”
Lan Y liền cười hết sức rực rỡ: “Độc miệng! nếm thử cái này.”
Anh nhẹ nhàng há mồm, ngậm đồ ăn cô đưa tới. Khoảng cách gần như thế, anh phát hiện ra mắt cô rất trong rất sáng. Anh giật mình ngẩn ra, vội
vàng nói: “Tại sao không có rượu?”
Lan Y mím môi: “Bị thương chưa khỏi, không cho phép uống rượu.”
Phong ma trơ mặt ra ngang nhiên xông tới: “Chỉ một bình được không, có đồ ăn không rượu, thật là nhạt.”
Lan Y đẩy vai anh: “Thèm thì nói thèm, bày đặt nói nhạt. Chỉ có điều
thật sự không được, trước kia Tiểu Thất cũng phải dưỡng thương rất lâu.”
Phong ma lơ đễnh: “Đó là cô ta không biết dùng, Lan Y ngoan, cho một bình đi.”
“Không được, phải đợi anh khỏi hẳn.” Giọng nói Lan Y kiên quyết, sau
đó lại giảng giải thấm thía: “Có bệnh thì phải ăn kiêng có biết không?
Ma mấy vạn tuổi rồi, đạo lý như thế vẫn còn phải đợi tôi dạy sao?”
“Lan Y tỷ tỷ, chỉ một bình thôi. Nàng nhìn ta ăn đồ ăn của nàng mà
không cho rượu, không phải là định bắt nạt ta sao. Cho đi cho đi. . . . . .”
Lan Y chưa bao giờ biết hóa ra công phu làm nũng của người này tốt
đến thế. Cuối cùng bị anh quấn quít không rời, phải lấy cho anh nửa bầu
rượu, anh cũng hài lòng ăn một miếng lại uống một hớp, ăn được cũng kha
khá.
Lan Y ở bên cạnh gắp đồ ăn, tửu lượng của cô không tốt, anh cũng không miễn cưỡng, cứ thế, ăn một bữa hết nửa canh giờ.
Đợi đến khi anh cơm nước no nê, cô thu dọn chén dĩa, nét mặt tươi
cười như hoa, nói: “Buổi chiều muốn ăn gì?” Phong ma dùng khăn lụa của
cô chùi miệng. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc đỏ của anh, lộng lẫy rực
rỡ như lửa. Anh cười gian xinh đẹp, tiến tới bên tai cô cúi đầu nói:
“Buổi chiều không cần hao tâm tốn sức, chỉ cần đem bản thân tắm rửa sạch sẻ tới đây là tốt rồi.”
Một lúc lâu Lan Y mới phục hồi tinh thần, mặt đỏ như mông khỉ, cuối cùng nện cho anh một cái, thu dọn đồ đạc rời đi.