“Ông nói xem, chúng ta làm cách nào để đi vào?” Bên ngoài Nam Thiên
môn có hai vị thượng thần viễn cổ đang núp trong bóng tối bàn luận xôn
xao.
“Tôi cảm thấy cậu cứ quang minh chính đại mà vào.” Lão đạo mặc áo bào màu trắng nói giọng thâm trầm.
“Không được, nếu như tôi cứ vậy đi vào, cô ấy sẽ hỏi viên Tụ Hồn đan
này là từ đâu tới.” Một đạo sĩ tóc trắng không hề do dự bỏ đi ý kiến
này. Lão đạo mặc áo trắng móc ra một quyển sách cổ, lật ào ào một trận:
“Biện pháp thì có rất nhiều loại, một là chúng ta hái hết toàn bộ hoa
sen của Dao Trì, xếp thành trái tim, sau đó đứng cạnh hét to ‘ ta yêu
nàng ——’. Như thế nào, như thế nào? Lãng mạn không?”
Đạo sĩ tóc trắng: “. . . . . .”
Lão đạo áo trắng vội vàng lau đi lớp mồ hôi lạnh dưới mái đầu bạc:
“Ặc, còn có biện pháp còn có biện pháp.” Nói xong lại ào ào lật sách:
“Có. Hoặc là cho người thổi ngọc tiêu, cậu ở ngoài Nam Thiên Môn hát một bản tình ca. Này, dưới này còn nhiều lắm, cái gì mà nàng là gió ta là
cát, cái gì mà em gái ngồi mũi thuyền, anh trai đi trên bờ, cái gì mà
nàng hỏi ta yêu nàng có sâu đậm không, ta yêu nàng có. . . . . .”
Chưa nói xong, đạo sĩ tóc trắng đã ngẩng đầu cực kì thành khẩn nghiêm túc nói: “Đạo hữu, bần đạo cảm thấy ông nói vô cùng có đạo lý, dám làm
dám chịu mới là nam tử hán. Bần đạo tốt nhất là chính đại quang minh đi
vào.”
Lão đạo mặc áo trắng: ? ? ? ? ?
“Vị bạn tiên, xin bẩm báo với Thất Dạ Thiên Quân, có. . . . . . Có
Thanh Dương Tử cầu kiến.” Đạo sĩ tóc trắng nói lời cực kì khách sáo.
Thiên tướng đứng ngoài cổng Nam Thiên Môn đã đổi lại toàn bộ, hiển nhiên là không nhận ra anh. Nhưng cũng biết tu vi sâu không lường được của
anh, lại trông có vẻ giống với thảo tinh ở Bích Lạc Hải lúc trước:
“Thiên Quân xưa nay cực ít gặp khách, nếu đạo trưởng thật có chuyện quan trọng, thì đạo trưởng có thể đi thông báo với Nhiếp Chính điện hạ.”
Lời này vừa nói ra, người tóc trắng nhíu mày: “Nhiếp chính điện hạ? Là Mạc Hồ sao?”
Thủ vệ liền biến sắc mặt: “Kính xin đạo trưởng đừng gọi thẳng tục
danh của Mạc đại nhân, chẳng lẽ đạo trưởng từ bên ngoài tới sao?”
Tóc trắng không kiên nhẫn nổi, nhưng được giáo dục rất tốt nên anh
uyển chuyển quanh co lòng vòng một hồi mới nói ra những lời không kiên
nhẫn: “Bần tăng đến từ Đại Đường đông thổ, đi Tây Thiên bái Phật cầu
kinh. . . . . .”
Trên trán lão đạo áo trắng đã có một lớp mồ hôi lạnh. Sự thật chứng
minh là thủ vệ Nam Thiên môn quá thành thật, anh ta khách sáo chắp tay:
“Thì ra là thánh tăng trong truyền thuyết, không nghĩ tới là có thể gặp ở chỗ này. Thật là thất lễ, thất lễ. Chỉ có điều thánh tăng ngài đi Tây
Thiên mà đi hướng này thì ngược rồi !”
Trán lão đạo áo trắng lại đổ mồ hôi. Đạo sĩ tóc trắng: “. . . . . .”
Hai vị thượng thần Viễn cổ cùng trầm mặc một lúc, cuối cùng lão đạo áo trắng hỏi: “Nhiếp Chính rốt cuộc là người nào?”
Đối phương cuối cùng cũng nói một câu: “Nhiếp Chính là Lệ Vô Quyết điện hạ.”
Lão đạo áo trắng vội kéo ống tay áo anh: “Tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút!”
“Tĩnh táo? ?” Đạo sĩ tóc trắng chỉ vào đầu mình phẫn hận bất bình:
“Nhìn trên đầu tôi xem, nhìn trên đầu tôi xem, làm sao tôi có thể tỉnh
táo được? ? !”
Lão đạo áo trắng bất đắc dĩ, buông tay nói thầm: “Dù sao đội lá sen lên đầu cũng xanh lắm rồi. . . . . .”
Đạo sĩ tóc trắng: ╰_╯
Lúc thủ vệ đi bẩm báo trở về nhìn thấy đạo sĩ tóc trắng đang đánh lão đạo áo trắng, vội ho khan rồi cung kính nói: “Quấy rầy thánh tăng dạy
dỗ đồ đệ rồi, Nhiếp Chính cho mời hai vị.”
Hai thượng thần viễn cổ khóc trào máu.
Lúc này Nhiếp Chính đang ở Lăng Tiêu bảo điện xử lý công văn, thủ vệ
lại báo là có thầy trò Đường Tam Tạng cầu kiến. Anh liền nghĩ thầm,
Đường Tăng này không ở Tây Thiên làm Phật đi, chạy tới Lăng Tiêu bảo
điện làm gì?
Cho đến khi hai người tiến vào anh đột nhiên lại có ý muốn đá cho cái tên thủ vệ vừa đi thông báo kia đến thẳng trước mặt Nguyên Thủy Thiên
Tôn ở Tây Thiên luôn. =
“Không ngờ là Tư Chiến Thượng Thần lại nghĩ không thông đến mức xuất
gia làm sư rồi.” Anh đặt bút son trong tay xuống, giọng nói lạnh như
băng. Số lần hai người gặp nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng anh không hề có chút cảm tình nào với người này. Vài ngàn năm
trước anh thua đau đớn là vì thua hàng vạn năm tu vi của Mi Sênh, chỉ có thể để cho Mi Sênh dắt Mộng Cơ đi. Sau lại vì tiền đồ của mình mà
thuyết phục cô bỏ mình.
Thật ra thì đối với cô gái này, anh cũng không thể nói là yêu hay
không yêu. Khi đó cô vô cùng trong sáng khiến anh có thể nhận ra ngay
trong cung Yêu Vương. Anh là hoàng tử ở trong cái thế giới kẻ lừa người
gạt rất hiếm khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ như thế. Sau khi rời khỏi
cô, anh cũng từng yêu một cô gái. Anh đã từng nghĩ có lẽ anh chỉ yêu
việc chiếm hữu sự trong sáng của cô, cho nên không chịu được khi thấy cô khổ sở, chỉ thế mà thôi.
Nhiều năm sau này khi cô cứu sống anh, hai người mới phát hiện ra lúc đó bọn họ chỉ sưởi ấm lẫn nhau, chỉ là ủ ấm. . . . . . Không phải là
tình yêu.
Ở cô đã mất đi điều này, cũng mất đi buồn vui.
Đã biết Nhiếp Chính điện hạ không thích người tóc trắng, thì làm sao
người tóc trắng thích anh được. Mà người tóc trắng trước mắt này lại có
vẻ rất xúc động, vèo một cái rút cây trâm cài tóc của lão đạo áo trắng.
Lão đạo áo trắng kinh hoàng: “Cậu muốn làm gì?”
Đạo sĩ tóc trắng lườm Nhiếp Chính điện hạ đến đỏ cả mắt “Tôi đâm chết hắn trước đã!”
Lão đạo áo trắng bất đắc dĩ nói: “Nếu như cậu đả thương cậu ta, cô ấy sẽ không bao giờ … tha thứ cho cậu nữa đâu. Mà, cậu muốn đâm chết người ta thì lấy trâm của tôi làm gì?”
Đạo sĩ tóc trắng quay đầu nhìn lại rồi thở dài một tiếng thật trầm:
“Nếu như bần đạo giết hắn, cô ấy sẽ không bao giờ ….. tha thứ cho bần
đạo nữa. Cho nên bần đạo chẳng còn cách nào khác, đành phải mượn trâm
của đạo hữu.”
“Mi Sênh! ! ! Cậu. . . . . . Cậu. . . . . .” Lão đạo áo trắng méo xệch cả miệng: “Đúng là đáng cô đơn cả đời mà!”
Đáng tiếc đạo sĩ tóc trắng đã miễn dịch với mấy lời chửi rủa này:
“Người phụ nữ của tôi ở đây, làm sao tôi lại phải cô đơn cả đời.” Anh
lại quay đầu nhìn Nhiếp Chính ở trên điện lần nữa: “Mặc dù giết cậu cô
ấy sẽ giận, nhưng nếu không đánh cậu, làm sao mà cô ấy chịu ra ngoài?”
Khi đó Thất Dạ Thiên Quân đang ở trên ghế dựa của thư viện cao nhất
nghe Lan Y kể chuyện xưa. Đây là thư viện chuyên dụng của cô, bên trong
không hề giống thư viện của Thiên Đế giả bộ bày đủ thứ sách Tứ Thư Ngũ
Kinh, đạo đức luân thường. Ở đây chỉ bày một ít dã sử, truyền kỳ, chuyện xưa, hay là lời nói lưu hành ở dân gian.
Lan Y đọc Chiến Quốc Sách cho cô nghe. Cô chẳng có hứng thú gì, chỉ
tương đối quan tâm với dã sử vớ vẩn, cho nên mở miệng: “Cái bộ《 Tình sử
đẹp của các vị thần 》kia vẫn chưa được chuyển đến sao?”
Lan Y lắc đầu, lại nhớ ra cô không nhìn thấy, mới mở miệng nói:
“Không có , sách kia không phải lần trước Nhiếp Chính điện hạ đã đọc
xong rồi sao.”
Thất Diệp liền phất tay: “Vậy hôm nay tới đây thôi.”
Đang đứng dậy muốn đi, phía ngoài liền có thiên tướng báo lại: “Khởi
bẩm Thiên Quân, có hai người tự xưng là từ Đông Thổ Đại Đường, đi Tây
Thiên bái Phật cầu kinh đang đánh Nhiếp Chính điện hạ.”
“Là Đường Tam Tạng và Đấu Chiến Thắng Phật sao? Hai người này không ở Tây Thiên niệm kinh đi, lại dám đến nơi này của bổn quân mà quấy rối là sao?” Cô búng tay, Dao Phi vút lên bay từ xa đến gần, dừng lại trên vai cô. Thần sắc cô lạnh lùng, cất tiếng nói hờ hững: “Đả thương nhiếp
chính đại thần của trẫm, tội không thể tha!”
Lan Y hơi sợ Thất Diệp hiện tại. Mặc dù biết cô ấy sẽ không làm hại
mình, nhưng đó là một nỗi sợ từ sâu trong lòng. Trước kia lúc cô ấy tức
giận, có trợn mắt, có nhíu mày, nhưng bây giờ chỉ có sự lạnh lùng đi vào lòng người thôi.
Mọi người vây quanh cô đi tới Lăng Tiêu bảo điện. Nhiếp Chính đã bị
đánh cho một trận tơi bời. đây chính là nỗi buồn của kẻ không tài giỏi
bằng người ta. Nhưng anh vẫn duy trì khí khái uy vũ không khuất phục của nam tử hán cùng quyết tâm đánh không lại cũng phải cắn lại hai cái.
“Dừng tay!” Thất Diệp quát lạnh một tiếng, cắt đứt trận đấu đặc sắc
này. Lăng Tiêu bảo điện an tĩnh ngay lập tức. Đạo sĩ tóc trắng chậm rãi
ngẩng đầu. Áo bào đen của cô đã bị đổi thành màu vàng nhạt, tơ vàng chảy xuôi mang theo ánh mặt trời. Làn gió nhẹ thổi qua, tay áo mềm vung lên
như múa, tóc dài bay tung, ngàn vạn năm tháng vẫn không thay đổi được
dung nhan trong mộng.
“Thiên Quân, ” Lan Y khẽ giọng nói nhỏ ở bên tai cô: “Là Tư Chiến Thượng Thần.”
Cô khẽ vung tay, có người liền đưa Nhiếp Chính xuống, sắc mặt vẫn
không thay đổi nửa phần: “Anh ta đã không phải là Tư Chiến Thượng Thần,
hôm nay chỉ có Tư Chiến Thánh Ma. Anh ta tên là Mạc Hồ.” Giọng nói của
cô lạnh lùng và cứng rắn, Lan Y cúi đầu, không nói thêm câu nào nửa.
Đạo sĩ áo trắng cũng nhìn kẻ tóc trắng bên cạnh một cách thông cảm: “Lộ Mạn Mạn Kỳ Tu Viễn Hề (1)” Ông than thở.
(1) Ly Tao của Khuất Nguyên: Lộ Mạn Mạn Kỳ Tu
Viễn Hề/ Ngô Tương Thượng Hạ Nhi Cầu Sách – Quản Bao Nước Thẳm Non Xa/
Để Ta Tìm Kiếm Cho Ra Bạn Lòng
“Bạn hữu, ” anh đưa tay về phía cô: “Bần đạo đã trở lại.”
Một câu trở lại đã nói ra hết được sự chia lìa lưu luyến hồng trần.
Anh đã trở về, đối mặt với lời thề chưa thực hiện được ở Bích Lạc Hải.
Anh đã trở về, từ nay về sau không tiếp tục lừa gạt phản bội nữa. Nguyện vuốt mặt cô, lau giúp cô nửa đời đau thương. Kịch bản đã hết, có một
lời chào cảm ơn có được không?
Nhưng mà bàn tay vươn ra của anh rơi vào khoảng không. Thất Dạ Thiên
Quân trong vòng vây chỉ cúi đầu lặng yên đứng nghiêm. Hàng vạn hàng ngàn năm biến đổi, giờ mới đến thực hiện hứa hẹn, ai còn muốn đợi nữa chứ?
Bất luận là Mộng Cơ hay là Thất Dạ cũng đã chết rồi, cô không cần Mi Sênh đến thực hiện lời thề nữa.
“Kịch bản của anh, đã không còn nằm trong tầm khống chế của anh rồi, ” Cuối cùng cô ngẩng đầu, gương mặt cực kì lãnh đạm: “Làm sao bây giờ, Mi Sênh.”
Đạo sĩ tóc trắng đáp lại thật nghiêm túc và kiên quyết: “Bần đạo sẽ sửa đổi nó, cho dù xé đi viết lại, cũng sẽ sửa bằng được.”
Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô cuối cùng xuất hiện một nụ cười
“Người này, thật là quá tự tin.” Nói xong, cô xoay người rời đi, để lại
cho anh một bóng lưng màu vàng nhạt.
Lão đạo áo trắng luống cuống: “Xem ra cô ấy hận cậu quá sâu nặng rồi.”
Đạo sĩ tóc trắng ngước con mắt màu băng lam lên: “Nếu như cô ấy hận
tôi, thì đã tốt.” Anh tự thì thầm: “Chỉ sợ ngay cả hận cũng không có.”
Phiền muộn xong, đạo sĩ tóc trắng lại khẽ mỉm cười: “Bạn hữu, bần đạo muốn viết thêm về kết cục của người này.”
Sau chuyện đó Thất Dạ Thiên Quân đi thăm Nhiếp Chính đại thần của
mình. Điện hạ Lệ Vô Quyết bị thương không nặng lắm, chỉ là bị là ngoài
da. Cô dùng Mộc Xuân Phong chữa cho anh rất nhanh. Nhiếp Chính vất vả
hơn Thiên Quân nhiều, vì tất cả chuyện của Thiên Quân đều do anh xử lý.
Lúc anh bận rộn Thất Diệp lại đi giúp anh một chút.
“Ta đã sửa chữa ổn thỏa Thiên Quy rồi, ta đọc cho nàng nghe, nếu
không có gì thì công bố nhé?” Anh hỏi ý kiến của cô, cô chăm chú nghe
một lần, lạnh lùng nói: “Thêm một điều, Dao Trì và Bích Lạc Hải, cấm chó và Thanh Dương Tử đi vào.”