Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 1 - Chương 17: Muội muội ngươi ngồi đầu thuyền…



Hoàng cung, ngự hoa viên. Hai bóng người đáng khinh đang cúi đầu thầm thì ở đằng kia…

“Ngươi xác định hôm nay Hoàng thượng sẽ tới đây à?” Vẻ mặt Tô Cẩm Bình vô cùng kích động cầm tay tiểu thái giám kia.

Tên tiểu thái giám xấu hổ, đỏ bừng mặt, rút bàn tay trắng nõn của mình lại, thẹn thùng nói: “Đáng ghét! Hôm nay mọi người đều nói Hoàng thượng nhất định sẽ tới, có phải cô không tin người ta không! Còn cầm tay người ta như vậy, hừ, nếu để người khác nhìn thấy, sẽ không tốt đâu à~!”

Nói xong, y còn ngượng ngùng dậm chân! Nhưng trong lòng cũng thấy kỳ quái, bộ dạng cung nữ này vừa đẹp vừa hung bạo, không biết là người ở cung nào, cũng không hiểu hỏi thăm Hoàng thượng làm gì, có điều, đã đưa tiền ra, thì y vẫn rất tình nguyện lấy lòng một mỹ nhân như thế!

Nhìn bộ dạng của y, cô nàng nào đó lặng lẽ nuốt nước miếng, da gà toàn thân bỗng bạo động, một tên hoạn quan còn ra vẻ hoàng hoa khuê nữ! Nàng nổi hứng trêu đùa, rút trong tay áo ra một chiếc khăn tay, quơ quơ lên: “Ôi dào, đáng ghét! Đều là nữ nhân mà, ngượng ngùng gì chứ!”

Vừa dứt lời, thì mặt tiểu thái giám kia lúc đỏ lúc trắng, lúc xanh lúc tím, khó mà miêu tả rõ ràng được! Y hung hăng trừng mắt lườm Tô Cẩm Bình một cái, rồi dậm chân bỏ đi!

Tô Cẩm Bình ôm đầu, buồn bực nhìn theo bóng lưng y, sao thế? Không phải vừa rồi vẫn còn tốt hay sao?

Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa! Nàng quay đầu nhìn hồ Tuý Nguyệt, nước hồ xanh biếc như sáng lên, toả ra ánh hào quang dưới ánh mặt trời. Tuy đã cuối thu, nhưng hồ này được dẫn nước ấm vào, nên hoa sen nở vẫn rất đẹp.

Nàng đảo mắt, nghĩ cách xuất hiện ấn tượng nhất! Nàng phải bỏ ra ba lượng bạc mới biết tin hôm nay Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ đi qua đây. Tuy đau lòng muốn chết, nhưng không bỏ cái lợi nhỏ sẽ không kiếm được món lợi lớn, đạo lý này nàng rất hiểu. Ba lượng bạc so với bổng lộc cao sau này, cũng chỉ là cái rắm mà thôi! Cho nên, hôm nay nàng nhất định phải thành công, nhất định không làm… ba lượng bạc kia phải thất vọng!

Nhưng phải xuất hiện thế nào đây? Chuyện này cũng hơi phức tạp! Bỗng nhiên, mắt nàng sáng lên, sao lại không phát hiện ra ở đây có một con thuyền nhỏ chứ! Không phải có tiểu thuyết xuyên không đã viết, nữ chính ở giữa một hồ sen, bày ra tư thế quyến rũ đến mê người, sau đó thành công khiến tim hoàng thượng đập thình thịch hay sao? Ha ha, đúng là trời giúp ta!

Tô Cẩm Bình kéo dây thừng, lôi chiếc thuyền kia lại gần, nghiêng người một cái, nhẹ nhàng nhảy lên. Nàng khua mái chèo, nhanh chóng đi đến giữa hồ sen, sau đó nằm dài trên thuyền phơi nắng, thuận tiện chờ Hoàng Phủ Hoài Hàn đến.

Đang nằm trên thuyền ngáp dài, bỗng nhiên khoé mắt liếc thấy một bóng người mặc y phục màu tím, nàng liền ngồi bật dậy, nhìn thấy ngay Hoàng Phủ Hoài Hàn mặc một bộ long bào màu tím lững thững đi trước, phía sau là một nam tử mặc y phục xanh lam, nhưng lại không có hạ nhân nào khác! Cơ hội tốt!

Chờ Hoàng Phủ Hoài Hàn và nam tử áo lam kia đi đến bên hồ, cô nàng nào đó vội vàng nghiêng đầu, làm một loạt các tư thế, điệu bộ! Tô Cẩm Bình vừa cúi xuống, vừa đưa tay gạt gạt nước, trong lòng thầm gào thét, Hoàng thượng kia, mau nhìn sang đây, nhìn sang, nhìn sang!

Thế mà, tên Hoàng Phủ Hoài Hàn mặt lạnh kia, không biết nói gì với nam tử bên cạnh, khoé mắt còn chẳng thèm đảo sang bên này, cho nên, cũng không hề nhìn thấy hành động của người nào đó.

Nàng cắn môi, hơi cáu giận nhìn hai người kia. Hai nam nhân thì có cái quái gì mà nói say sưa như thế chứ, đâu phải **! Mẹ nó, chỉ trách mình tự dưng đi chui ra giữa hồ, liền vội vàng cầm mái chèo, chèo vào bờ, nhưng ông trời chết tiệt bỗng dưng lại nổi gió to! Khỉ thật!

Chờ nàng trải qua trăm khổ ngàn sở mới chèo vào được đến bờ, thì Hoàng Phủ Hoài Hàn và nam tử áo lam kia đã nhanh chóng đi qua chiếc cầu hình vòng cung!

Phải làm sao bây giờ?! Tô Cẩm Bình nghiến răng, gân cổ hát ầm lên: “Muội muội ngươi ngồi đầu thuyền í a, ca ca ở trên bờ đi…”

Tiếng hát này đã thành công thu hút tầm mắt của hai người đang đi trên cầu vòng cung!

Nhìn thấy hai người đều nhìn sang, cổ cô nàng nào đó còn đang vươn dài hơn cả ngỗng vội vàng rụt lại, kéo mái tóc buộc gọn sau lưng ra trước ngực, hai tay thẹn thùng vuốt: “Ân ân ái ái kéo dây thuyền, đẩy từ từ, tiểu muội muội, ta ngồi đầu thuyền, ca ca ngươi ở trên bờ đi ~”

Xướng đến đây, nàng còn không quên nháy mắt một cái với nam tử mặc áo tím ở trên cầu, đỏ mặt lắc lắc người, xướng tiếp: “Tình đôi ta, tình yêu đôi ta, kéo dây thuyền đẩy từ từ, từ từ thôi…”

Hoàng Phủ Hoài Hàn đờ người đứng trên cầu, trong tai chỉ nghe lọt đúng một tiếng “đẩy từ từ”!

Thượng Quan Cẩn Duệ đứng sau lưng Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng ngẩn người, nhìn nữ tử trong hồ, nàng xướng một khúc cực kỳ quái dị, lại còn lúc thì cười duyên, lúc thì che miệng, lúc thì nháy mắt, lúc lại uốn éo người, mỗi khi uốn éo còn không quên phất tay vô cùng thẹn thùng một chút, đây là… tình huống gì thế này?

“Hoàng thượng ~” một tiếng gọi này kéo dài như vô tận, du dương, ẩn chứa tình sâu nghĩa nặng, cô nàng nào đó chậm rãi đứng lên, lắc mông, đạp từng bước một rời khỏi thuyền, còn không quên bắt chước bộ dạng của Bạch Tố Trinh mà Triệu Nhã Chi hay diễn, hai tay bắt thành hình hoa lan, rất ‘ngại ngùng đi đến trước mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn, vừa đi, còn vừa đầy vẻ thẹn thùng lặp lại bài hát này…

Lần đầu tiên trong đời, Hoàng Phủ Hoài Hàn có cảm giác muốn quay đầu chạy trốn! Hắn kinh ngạc nhìn nữ nhân kỳ quái kia, có thể làm được loại chuyện này, toàn bộ hoàng cung, chỉ sợ là có mình Tô Cẩm Bình kia dám thôi. Khi hắn nhìn rõ dung mạo của nàng, trong đầu chỉ còn lại năm chữ quả nhiên, lại là nàng!!!

“Hoàng thượng! Tình đôi ta, tình yêu đôi ta, kéo dây thuyền, đẩy từ từ, đẩy từ từ…” Bà đây đã làm đến tận bước này rồi, thì ngươi cũng phải đến nơi rồi chứ? Ta đâu cần hầu ngươi ngủ, chỉ cần được phong phi, kiếm thêm chút bạc là tốt rồi, còn kiêu ngạo như vậy à?

Sau khi hát xong, nàng liền đỏ mặt cúi đầu, đứng trước mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn, khoé mắt nhìn thấy một vạt áo màu xanh lam, nhưng cũng không có hứng ngẩng đầu xem là ai, bởi vì bây giờ, nàng còn có chuyện quan trọng hơn!

Thượng Quan Cẩn Duệ giống như nuốt phải một con ruồi, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện sự “khiếp sợ” rõ ràng, trong Hoàng cung sao lại có bông hoa kỳ quái đến thế này?!

Gân xanh trên thái dương của vị Hoàng đế nào đó nhảy mạnh lên vài cái, tình đôi ta, tình yêu đôi ta? Có ai có thể nói cho hắn biết, hắn và nàng có cái quái gì gọi là tình yêu được không?!

Hoàng Phủ Hoài Hàn nhắm chặt mắt, lẳng lặng hít sâu vài hơi, sau đó mở mắt ra, nghiến răng nói: “Tô Cẩm Bình, ngươi quậy đủ chưa?!!!” Hắn đã dễ dàng bỏ qua cho nàng thêm lần nữa, vậy mà đổi lại là nàng đã không hề cảm kích, còn làm nhiều chuyện quái dị hơn!!!

Hết chương 017.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.