Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 1 - Chương 64: Thật ra, bọn họ chẳng ai xứng với ta!



Sáng sớm, sau khi Tô Cẩm Bình rời giường, việc đầu tiên là kéo Thiển Ức tới bên cạnh: “Người ngày hôm qua, có quan hệ thế nào với ta?” Xem ra, Thiển Ức có vẻ rất quen thuộc với hắn, như vậy, có phải hắn cũng rất thân quen với chủ nhân cũ của cơ thể này không?

Thiển Ức nghe nàng hỏi vậy, mặt liền nghiêm túc hẳn: “Tiểu thư, hôm qua chính là Lãnh công tử, Lãnh Tử Hàn. Nô tỳ tin rằng hôm qua ngài ấy tuyệt đối không phải là cố ý đâu, chắc chắn vì ngài ấy không nhận ra người nên mới vậy! Từ nửa năm trước, Lãnh công tử đã luôn ở bên người, mỗi tối đều tới thăm người. Nhưng người sợ lão gia trách mắng, nên không dám đi theo ngài ấy, lại càng không dám để ngài ấy tới cầu hôn. Một buổi tối cách đây một thời gian, Lãnh công tử đột nhiên không tới nữa, chỉ phái người gửi thư nói rằng có việc gấp, phải đi Tây Võ một tháng. Ngài ấy vừa đi, thì người bị lão gia ép vào cung. Có lẽ là ngài ấy cũng vừa quay về.”

Nói xong, Thiển Ức cũng hơi thổn thức, tiểu thư nói quên Lãnh công tử là quên thật, nhưng hình như Lãnh công tử vẫn rất thích tiểu thư.

“Ta biết rồi.” Thì ra là tình nhân cũ, đúng là oan nghiệt! Sao Tô Cẩm Bình lại dây vào người như thế chứ? Dọa người y như Ác quỷ vậy! Nàng đứng phắt dậy, mặc quần áo, sau đó cầm chổi đi ra cửa.

“Tiểu thư, người đi đâu vậy?” Thiển Ức ngơ ngác đứng trong phòng, sao tiểu thư nghe tin tức quan trọng như thế mà chỉ nói có mấy chữ: “Ta biết rồi” là sao? Nói xong hình như còn chẳng bận lòng chút nào, đứng dậy, mặc quần áo, đi luôn là sao?

Giọng nói thản nhiên của Tô Cẩm Bình truyền tới từ rất xa: “Quét rác!”

----bamholyland.com----

“Vinh phi nương nương, có quận chúa Mộ Dương cầu kiến!” Cung Triêu Hà, một ả thị tỳ đứng trước mặt người phụ nữ mặc cung trang, nói.

Người phụ nữ đang vẽ lông mày trước gương nghe thấy vậy, hơi giật mình, nhíu mày, ả và Mộ Dung Song dường như không có qua lại gì thì phải? Ả đặt bút xuống, đứng dậy nói: “Mau mời nàng vào!”

“Vâng!” Thị tỳ kia quay đầu đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, Mộ Dung Song đã bước vào phòng, vẫn dung nhan tuyệt thế khuynh thành ấy, nhưng dù nhìn thế nào, Vinh phi cũng không thể nhìn thấy được vẻ xinh đẹp rạng rỡ ngày hôm qua. Dù dung mạo có đẹp tới đâu, thì bị mất thể diện như vậy, Mộ Dung Song coi như cũng bị hủy hoại một nửa!

“Sao quận chúa Mộ Dương lại tới đây? Nếu muốn đến cũng nên báo cung nhân tới thông báo trước một tiếng, để bản cung biết mà ra ngoài đón tiếp chứ. Nào, lại đây, mời ngồi!” Vinh phi nở nụ cười rạng rỡ, nói vài câu khách sáo.

Mộ Dung Song cũng chỉ khẽ cười: “Là Mộ Dương làm phiền mới đúng chứ. Mong là Vinh phi nương nương không chê trách ta không mời mà tới.”

Hôm nay nhìn ả mới có phong thái đoan trang của một thiên kim cần phải có. Vinh phi thầm cảm thán, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ cảm xúc gì: “Quận chúa nói thế nào ấy chứ. Cô có thể bước tới cung Triêu Hà nhỏ bé của ta, chính là vinh dự của kẻ hèn này rồi! Nơi này của bản cung đã lâu không có khách tới chơi, mời quận chúa ngồi!”

Lúc này, Mộ Dung Song mới để thị tỳ đỡ ngồi xuống. Nhưng vừa ngồi, không cẩn thận lại đụng phải cái chân bị thương khiến ả đau đến trợn mắt, nỗi oán hận Tô Cẩm Bình như muốn phá ruột mà ra! Trong mắt ả đầy vẻ oán hận, chỉ muốn băm vằm Tô Cẩm Bình ra hàng trăm nghìn mảnh. Sau khi ngồi xuống, rốt cuộc ả cũng không nhịn được nữa, nhìn gương mặt không quá xinh đẹp của Vinh phi, chậm rãi nói: “Vinh phi nương nương, có thể cho đám hạ nhân lui xuống không?”

Vinh Phi khẽ cười, rồi nói với thị tỳ của mình: “Các ngươi lui ra ngoài hết cho bản cung!”

“Vâng!” Đám cung nhân cùng hành lễ rồi lui ra ngoài cùng với thị tỳ của Mộ Dung Song.

“Không biết quận chúa muốn nói gì với bản cung?” Vinh phi cũng là người nôn nóng, vừa cho hạ nhân lui ra đã vội vàng cất lời hỏi, kết quả là nhận được ngay ánh mắt châm biếm của Mộ Dung Song. Ả ho khẽ một tiếng, cố giấu vẻ nôn nóng của mình, trong lòng cũng hơi bất mãn với người trước mặt.

Mộ Dung Song khẽ cười, nói: “Nương nương đừng hiểu lầm, Mộ Dương hoàn toàn không có ý gì xấu. Hôm nay Mộ Dương tới đây, chẳng qua là vì muốn cùng đối phó với kẻ thù chung của chúng ta.”

“Kẻ thù chung?” Vinh phi bật cười: “Tô Cẩm Bình kia ư?” Hôm qua cô nàng đó đã hại tiểu đệ ả bị đánh, Đại đệ đệ lại mất một mối hôn sự tốt, nếu nói là ả không muốn hành chết cô nàng đó, thì là nói dối.

“Còn có thể là ai được nữa? Có điều, Mộ Dương dù sao cũng không phải người Đông Lăng, xuống tay không tiện, nên mới mặt dày tới nhờ nương nương hỗ trợ.” Chỉ cần nghĩ đến kết cục của Tô Cẩm Bình kia, môi ả lại bất giác cong lên.

“Bản cung ta cũng không gạt quận chúa. Tiện tỳ đó, xử lý nàng ta là chuyện sớm muộn thôi. Có điều, sau lưng nàng còn có Tô Cẩm Thu, dù sao thân phận của Tô Cẩm Thu cũng cao hơn ta, hiện nay tuy Thục phi nắm quyền hậu cung, nhưng địa vị cao nhất trong cung vẫn là Hoàng quý phi. Đều là những người đã tranh đấu chốn hậu cung nhiều năm, muốn mưu hại muội muội ả ngay dưới mắt ả, e rằng không đơn giản vậy đâu! Có đều, nếu tùy tiện tìm một lý do nào đó để buộc tội nàng, cũng không phải là không thể.” Nói xong, Vinh phi cầm tách trà lên, lặng lẽ quan sát sắc mặt Mộ Dung Song.

Trong mắt Mộ Dung Song thoáng hiện lên vẻ khinh bỉ, nhướng mày nhìn ả: “Vinh phi, xin thứ cho Mộ Dương nói thẳng, với khả năng bao biện của tiện tỳ kia, cô dám chắc là cô có thể buộc tội nàng sao?”

Ả vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Vinh phi liền cứng lại. Quả thật là Tô Cẩm Bình kia sống cũng nói thành chết được. Muốn tìm một lý do vu tội cho nàng, quả thật rất khó. Tuy ả có thể không trực tiếp động thủ, nhưng nếu truyền ra ngoài cũng sẽ tổn hại thanh danh của ả. Nếu là thời điểm khác thì cũng không vấn đề gì, nhưng hiện giờ Hách Liên Dung Nhược đang xảy ra chuyện, các phi tử trong hậu cung đều nhìn chằm chằm vào ngôi vị hoàng hậu kia. Tuy ả hận Tô Cẩm Bình đến thấu xương, nhưng hiện giờ cũng hơi khựng lại. Nếu vì một tiện tỳ mà để mất cơ hội cạnh tranh chiếc ghế hoàng hậu kia, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?

Dường như Mộ Dung Song đọc được suy nghĩ trong đầu ả ta, ả khẽ cười, lấy một chiếc lọ sứ ra: “Nương nương có biết đây là gì không?”

Đôi lông mày thanh tú của Vinh phi hơi nhíu lại, có vẻ không hiểu rõ ý ả: “Xin quận chúa nói thẳng.”

“Vậy Mộ Dương cũng thẳng thắn luôn, đây là Thiên Đoạn Tuyết của Mộng Thành!”

“Thiên Đoạn Tuyết” của Mộng Thành cực kỳ nổi tiếng, không phải vì nguyên nhân gì khác, mà vì chính nó là thủ lĩnh của tất cả các loại xuân dược. Thiên Đoạn Tuyết này, cũng chỉ ở Mộng Thành mới có, thậm chí còn có một luật bất thành văn, là Thiên Đoạn Tuyết không được phép bán cho người ngoài. Vì thế, Thiên đoạn tuyết đó vẫn luôn là thiên đoạn tuyết của Mộng Thành.

“Sao quận chúa lại có thứ đó?” Năm đó, ả cũng tốn không ít tiền bạc để tìm mua thứ này, thậm chí còn vì nó là không ít lần giết người, cuối cùng cũng đành phải ra về tay trắng. Người Mộng Thành, thực sự rất cứng đầu!

Mộ Dung Song mỉm cười, nói: “Vì sao Mộ Dương có thứ này không quan trọng. Quan trọng là... thứ này có ích đối với chúng ta!” Đương nhiên ả không có, nhưng trong thiên hạ chẳng có gì mà Biểu ca không có. Biểu ca đã cho ả tự xử lý chuyện này, cần gì cứ hỏi người hầu của hắn là được.

“Quận chúa Mộ Dương làm sao dám chắc rằng bản cung sẽ đồng ý mạo hiểm chứ? Cô nên biết, ở hậu cung mà dùng xuân dược là tội chết!” Vinh phi thoáng chốc lại trở nên vô cùng cứng rắn, vì ả hiểu rõ, người đang ngồi trước mặt ả thù hận Tô Cẩm Bình hơn ả rất nhiều, muốn mượn tay ả giải quyết việc này, sao có thể không có chút ích lợi chứ?

Nhìn gương mặt chẳng lấy gì làm xuất chúng trước mặt, Mộ Dung Song rốt cuộc cũng không nhìn được, lộ ra vẻ khinh bỉ: “Xuân dược trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao ta lại muốn dùng thiên đoạn tuyết? Nương nương còn không hiểu sao?”

Toàn thân Vinh phi cứng đờ, trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng. Đúng thế, Mộng Thành thuộc lãnh địa của Đông Lăng, cũng là đất phong của cha Thục phi, đến lúc đó, nếu không tra được là do tác dụng của xuân dược cũng không sao, còn nếu điều tra ra, thì người chết chính là Thục phi, cũng là gạt bỏ được chướng ngại vật lớn nhất của ả trên con đường bước lên ngôi vị Hoàng hậu. Nghĩ vậy, ả cười nói: “Phải cảm tạ quận chúa lo lắng chu toàn vì Bản cung rồi!”

“Vinh phi định lúc nào động thủ?” Thấy vẻ mặt mừng rỡ của ả, Mộ Dung Song thầm cười lạnh, một cô ả thế này mà ngồi được lên ngôi vị Hoàng hậu, thì đúng là trời đổ mưa máu! Hoàng Phủ Hoài Hàn thật ra cũng rất giỏi giang, phụ nữ trong hậu cung của hắn hầu như chẳng có đầu óc gì, nhưng lại hết lòng yêu hắn, cũng có thể phòng ngừa trong hậu cung có ai đó đâm sau lưng hắn một đao!

Vinh phi vô cùng nôn nóng nói: “Không phải là càng sớm càng tốt sao? Vậy làm luôn hôm nay đi!”

Đúng là ả ngu xuẩn: “Không biết Vinh phi định hạ thủ thế nào? Trong cung Cảnh Nhân không hề có một người đàn ông nào cả, dùng xuân dược này làm sao có hiệu quả được?” Ả nheo mắt, nhếch môi cười châm chọc.

Nhìn vẻ châm biếm trên môi ả, Vinh phi vô cùng căm tức, rõ ràng ả ta đang nhờ mình, xin mình hỗ trợ động thủ, nhưng lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt này! Muốn làm nhục ả à?! Nghĩ vậy, giọng điệu của ả cũng không hề khách khí nữa: “Bản cung tự có tính toán riêng, mời quận chúa về!”

Hai kẻ kiêu ngạo hợp tác với nhau, cuối cùng cũng đi tới tiếng nói chung, sau đó lại không vừa mắt nhau cũng là chuyện bình thường. Mộ Dung Song không để tâm, chỉ chậm rãi đứng dậy: “Nếu Vinh phi đã có tính toán riêng, vậy Mộ Dương cũng không nói nhiều nữa, có điều, Mộ Dương cũng muốn nhắc nương nương một chút. Đừng hành động quá nhanh. Ai cũng biết ta và cô từng có thù với nàng, nếu làm rõ ràng quá... Hoàng đế của quý quốc cũng không phải tên ngốc!”

Thời điểm Mộ Dung Song nhắc đến Hoàng Phủ Hoài Hàn, người Vinh phi hơi run lên, nhìn có vẻ rất kiêng dè.

Nhìn dáng vẻ của ả là đủ biết ả sẽ không hành động lỗ mãng, Mộ Dung Song mới thấy yên tâm hơn: “Được rồi, bản quận chúa cáo từ, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”

“Mời!” Vinh phi chỉ ước gì có thể sớm đẩy cô nàng mắt cao hơn đầu này về. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên ả phải nhận nhiều ánh mắt khinh bỉ đến vậy. Mộ Dung Song này, thực sự là khiến người ta phát ghét!

Mộ Dung Song quay về phía cửa gọi lớn: “Thiên Mặc!”, Thiên Mặc vội vàng chạy vào, đỡ ả đi. Nhìn dáng vẻ khập khiễng bước thấp bước cao của ả, khóe môi Vinh phi thoáng lộ nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa. Tự cho rằng mình rất giỏi, kết quả không phải là cũng bị người khác đạp một cước lăn lông lốc xuống cầu thang mà không dám thừa nhận sao? Bị gió thổi đi à? Câu đó mà ả cũng nói cho được!!!

Chờ Mộ Dung Song đi xa, thị tỳ tâm phúc của Vinh phi liền hỏi: “Nương nương, quận chúa Mộ Dương nói gì với ngài vậy?”

“Không có gì, chỉ là thương lượng để xử lý một ả tiện tỳ thôi.” Ả làm ra vẻ không có chuyện gì lớn.

Thị tỳ kia hơi do dự, rồi lại nói: “Nương nương, hiện giờ đang là thời điểm quan trọng. Nô tỳ nghĩ ngài nên tạm thời nhịn một chút thì hơn. Các vị nương nương trong hậu cung đều đang nhăm nhe ngôi vị hoàng hậu. Ngài ngàn vạn lần đừng để người khác bắt được nhược điểm gì.”

“Yên tâm, chuyện này bản cung đã có biện pháp hoàn hảo!” Nói xong, ả nắm chặt chiếc lọ sứ trong tay, Thiên đoạn tuyết, dù là ăn phải hay là ngửi thấy, dược hiệu cũng nhanh chóng khống chế ý thức của đối phương, Tô Cẩm Bình sao có thể thoát được.

Thị tỳ kia nhìn thấy mặt ả đầy vẻ chắc chắn, liền không nói gì nữa.

...

Vào thời khắc này, Tô Cẩm Bình vẫn giống như bình thường, lười biếng ngồi trên lan can, lôi kéo cả Hạ Đông Mai tới buôn chuyện. Hạ Đông Mai cũng rất vinh hạnh được nhóm các cung nhân khác lén phong thành cung nữ có lá gan to thứ hai của hoàng cung! Cô ấy đi theo Tô Cẩm Bình bấy lâu nay, cũng hiểu một điều, cung nữ đã vào cung, chỉ có chết già chứ không thể ra được. Nếu không tìm cho mình chút niềm vui, chi bằng chết luôn cho xong, sống như vậy có ý nghĩa gì chứ!

Vì vậy, hai người càng nói chuyện lại càng hăng hái, mà Hồng Phong cô cô phụ trách mọi việc của ngự thư phòng dường như vô cùng khoan dung với Tô Cẩm Bình, sáng sớm đã sai các cung nhân khác quét sạch sẽ giúp nàng.

“Tiểu Cẩm, cô biết không, nghe nói vị quận chúa Bắc Minh hôm qua vừa tới, bị ngã từ trên cầu thang xuống, lại còn mặt dày nói là mình bị gió thổi bay nữa chứ! Đúng là cười chết chúng ta luôn ấy, tối hôm qua, nghe mấy người cùng viện nói, mà chúng ta cười suốt cả đêm không ngủ!” Vừa nhắc đến cô đã thấy bụng mình đau quặn lên, tối qua cười nhiều quá đấy mà!

Tô Cẩm Bình khẽ cười, chuyện tốt do chính nàng làm ra, sao có thể không biết chứ? Sau đó, nàng nhún vai, làm ra vẻ rất hiểu Mộ Dung Song, nói: “Đương nhiên ả ta chỉ có thể nói mình bị gió thổi bay rồi, làm sao có thể ở trước mặt đông người như vậy mà nói rằng ả bất cẩn đạp phải váy, nên trượt chân ngã tốc hết cả váy lên chứ?”

“Ha ha... nếu để ả quận chúa kia nghe thấy lời cô, không khéo ả ta tức đến hộc máu mất! Tiểu Cẩm, cô độc mồm độc miệng quá!” Hạ Đông Mai che miệng cười khanh khách.

Nàng nghĩ, cô ả đó cũng đã tức hộc máu từ lâu rồi: “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, gần đây trong cung có chuyện mới mẻ hay ho gì khác không? Ta cứ cảm thấy không khí trong cung mấy hôm nay không bình thường.” Giống như có một kho thuốc nổ lớn, ai cũng ngửi thấy mùi thuốc súng, nhưng lại không có ai chạm đến kíp nổ, nàng cũng không nhìn thấy kíp nổ ở đâu. Kỳ lạ thật!

“Hôm nay cô mới cảm thấy không khí không bình thường à? Chân của Hoàng hậu nương nương bây giờ xem như bị phế rồi. Cô nghĩ mà xem, Đông Lăng chúng ta làm sao có thể một hoàng hậu không đi được cũng không hiền hậu nết na chứ? Vì thế, nhóm các nương nương đều đang xoa tay xoa chân, xem hoa sẽ rơi vào nhà nào!” Gan Hạ Đông Mai cũng to lên nhiều, lời này mà cũng dám nói ra.

“À, thì ra là thế.” Thật ra nàng đã quên mất chuyện này. Bỗng nhiên, Tô Cẩm Bình thoáng thất thần, không biết vì sao, hôm nay nàng cứ cảm thấy tâm trạng không yên, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó. Giác quan thứ sáu của nàng từ trước đến giờ vẫn rất chính xác.

“Ôi ôi, Hoàng thượng tới!” Đang lúc nàng hoang mang, giọng nói hoảng hốt của Hạ Đông Mai lại vang lên.

Hai người vội vàng nhảy xuống đất, cầm chổi giả vờ giả vịt quét tước. Hoàng Phủ Hoài Hàn đã nhìn thấy hai người ngồi trên lan can trốn việc từ xa, nhưng vừa tới gần, cả hai lại bắt đầu giả vờ quét tước, khóe môi lạnh như băng của hắn co rút đến không kiềm chế được, nhưng vẫn làm ra vẻ không có chuyện gì, đi thẳng về phía Ngự thư phòng.

Quân Lâm Uyên bên cạnh hắn khẽ cười: “Hoài Hàn huynh, cung nữ trong cung huynh có vẻ rất tùy tiện!” Hai người còn cách Ngự thư phòng khoảng năm trăm thước, nhưng vì nội công thâm hậu, đương nhiên thị lực cũng rất tốt. Cô nàng kia, rất to gan. Hôm nay hắn tới tìm Hoàng Phủ Hoài Hàn để chơi cờ, không ngờ lại được chứng kiến chuyện này.

Những lời của hắn khiến mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn biến sắc, nếu bình thường thì không sao, nhưng hôm nay có Quân Lâm Uyên ở đây, để Hoàng đế nước khác nhìn thấy mình ngay cả vài hạ nhân ở hậu cung cũng quản lý không tốt, đúng là vô cùng mất thể diện! Khuôn mặt của hắn càng lạnh lùng với, với tính cách hắn, dù có chém chết hai người kia cũng không thể trút hết được cơn giận này!

Có điều, bây giờ Tô Cẩm Bình còn chưa chết được, ít nhất là trước khi Bách Lý Kinh Hồng chết, nàng vẫn phải sống! Hắn hơi... nhếch khóe môi với Quân Lâm Uyên, làm ra vẻ không biết làm sao: “Quân Lâm Uyên, đêm qua huynh cũng chứng kiến cung nữ kia rồi, mồm mép nói chuyện rất giảo hoạt, lần trước trẫm đi tới, bắt quả tang các nàng lười nhác trốn việc, mà còn bị nàng nói trên trời dưới biển để thoát tội. Ở trong cung tĩnh lặng êm ả nhiều năm, có thêm cô nàng này, cũng rất thú vị.”

Quân Lâm Uyên khẽ cười một tiếng, nốt ruồi son ở giữa mi tâm càng đỏ rực hơn, ra vẻ lơ đãng nói: “Nếu thật sự có húng thú, sao Hoài Hàn huynh không thu nàng vào hậu cung?” Nếu tin tức của hắn khong nhầm, thì quan hệ giữa cô nàng kia và Bách Lý Kinh Hồng, Hoàng Phủ Dạ không tồi, nhưng quan hệ giữa nàng và Hoàng Phủ Hoài Hàn lại vô cùng gay gắt! Nếu đẩy nàng vào hậu cung của Hoàng Phủ Hoài Hàn... tin rằng cô nàng kia sẽ vô cùng thích thú với lễ vật lớn này của hắn!!!

Câu hỏi này khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn ngẩn người, không biết vì sao, tim hắn bỗng đập như sấm, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì: “Nhét nàng vào hậu cung à? Trước đây khi nàng còn làm tài nhân, đã to gan lớn mật tranh ngự dũng của trẫm. Trẫm đúng là không thể nào tiêu hóa nổi nàng!”

Đương nhiên chuyện này Quân Lâm Uyên cũng đã nghe đến, thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiến răng nghiến lợi nói vậy, hắn chỉ khẽ cười, không nói gì. Vì hắn biết, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã có chút động tâm với đề nghị của hắn. Sáng sớm nay, hắn nghe hạ nhân nói Mộ Dung Song lấy Thiên đoạn tuyết của hắn, nghĩ qua là biết cô ả ngu xuẩn kia định dùng thủ đoạn vớ vẩn gì. Biện pháp này, tuy có thể hoàn toàn đẩy đối phương vào con đường chết, nhưng lại cực kỳ dễ dàng bị người ta nhìn ra là ai động thủ! Còn không bằng nói xa nói gần, mượn đao giết người... Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn thật sự muốn nạp nàng làm phi, không biết cảm xúc trên mặt cô nàng này sẽ phấn khích thế nào.

Đi chưa được mấy bước, gần đến cửa Ngự thư phòng, Tô Cẩm Bình cũng cảm nhận được ngay ánh mắt không mấy thiện cảm đang nhìn chằm chằm về phía mình. Nàng lẳng lặng ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Quân Lâm Uyên, đôi mắt hẹp dài như lóe những tia sáng nham hiểm, giống như ngọn lửa le lói giữa đêm đen, khiến người khác phải run sợ. Nốt ruồi son đỏ chót ở mi tâm, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười khẩy như có như không khiến Tô Cẩm Bình thoáng rùng mình, cảm giác bất an ngày càng nặng nề thêm.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại quay đầu đi, cùng bước vào ngự thư phòng với Hoàng Phủ Hoài Hàn mang sắc mặt cực xấu kia.

Tô Cẩm Bình nhìn theo bóng họ, ngẫm nghĩ, không hiểu Bắc Minh hoàng này lại đang tính toán gì? Còn chưa nghĩ ra, Hạ Đông Mai đã huých khuỷu tay vào nàng, mặt đầy vẻ thiếu nữ hoài xuân hỏi: “Cô cũng cảm thấy Bắc Minh hoàng rất tuấn tú đúng không? Không giống Hoàng thượng và vương gia của chúng ta, dung mạo ngài ấy vô cùng xinh đẹp, nhất là nốt ruồi son ở mi tâm ấy, chỉ có mỹ nhân mới có đấy nhé! Vừa có khí phách của hoàng đế, lại vừa có khí chất nho nhã của quý công tử, thoáng nhìn còn thấy có vẻ dịu dàng như Thượng Quan đại nhân nữa chứ! Trên đời này sao lại có người đàn ông hấp dẫn đến vậy nhỉ!!! Cô có thấy thế không?”

Khóe miệng Tô Cẩm Bình co rút mạnh, quay đầu sang, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy. Cái gã đàn ông kia nhìn rõ ràng là một tên mỹ nam rắn rết, sao con nhóc này lại có thể dùng hai từ “nho nhã” với “dịu dàng” mà tả về hắn chứ? Bị thần kinh rồi à? Lại còn hấp dẫn, nếu không muốn sống nữa thì cứ để hắn hấp dẫn đi!

Người ta nói, mỗi người đều có sở thích riêng. Quân Lâm Uyên là mẫu hình đàn ông lý tưởng của Hạ Đông Mai, nên cô ấy vô cùng kích động, giọng nói cũng quá lớn, khiến cả hai người trong Ngự thư phòng đều nghe rõ từ đầu tới cuối. Khóe miệng của hai người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ khẽ co lại, bàn tay cầm cờ ngọc đều khựng lại, xem ra, không chỉ có Tô Cẩm Bình kia không bình thường, mà người qua lại với nàng cũng không bình thường chút nào. Con gái bây giờ thoải mái vậy sao? Đứng trước cửa ngự thư phòng mà to tiếng nhận xét về hoàng đế nước khác, còn dùng ngữ điệu hoài xuân để thể hiện cảm xúc trong lòng nữa chứ!

Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi xấu hổ vì trong hậu cung của mình lại có một cung nữ “hoạt bát” như vậy, hắn đang định lên tiếng gọi người kéo cô ấy xuống trách phạt, lại nghe thấy cô ấy hỏi Tô Cẩm Bình: “Cô có thấy thế không?” kết quả là không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cả hai người đàn ông đều không nhúc nhích, cầm chắc quân cờ trong tay, vận nội lực, vểnh tai chờ câu trả lời của Tô Cẩm Bình.

Tô Cẩm Bình rất chán ngán nhìn Hạ Đông Mai: “Sáng nay cô rửa mặt chưa?”

“Hả? Sao thế? Rửa rồi mà! Trên mặt ta có dính bẩn à?” Nói xong, cô ta còn đưa tay lên mặt xoa xoa, không biết vì sao nàng lại đột nhiên hỏi chuyện này.

“Dính bẩn thì không, nhưng dử mắt thì không ít đâu, che mờ cả mắt cô rồi, mờ đến mức như một miếng vải đen bịt vào mắt đúng không? Cho nên cô mới cảm thấy Bắc Minh hoàng kia là người hấp dẫn chứ. Xem ra, dử mắt của cô bị lưu cữu nhiều ngày nhiều tháng rồi, cho nên mới ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị lực và phán đoán của cô rồi ấy!” Giọng Tô Cẩm Bình cũng không to, tuy nàng không có thiện cảm với Bắc Minh hoàng, nhưng nếu có thể tránh thì nàng vẫn cố gắng hết sức để không đắc tội hắn thì hơn, tránh cho hắn tức tối đến mụ mị đầu óc. Có điều, làm sao mà nàng biết được, hiện giờ hai người kia lại đang dùng nội lực nghe lén nàng nói chuyện chứ?

Vì thế, những lời này, cả hai người đàn ông kia đều nghe không sót một chữ nào. Đôi mắt màu tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi lạnh đi, buồn cười, nhưng lại không dám cười thành tiếng. Đặt quân cờ đen xuống bàn cờ, hắn ngước lên nhìn Quân Lâm Uyên, trên khuôn mặt diễm lệ của hắn ta, nốt ruồi son càng thêm đỏ thắm, trên khóe môi còn lộ ra một lúm đồng tiền khiến người khác kinh sợ.

“Lâm Uyên huynh, cô nhóc đó thật sự không biết chừng mực gì cả. Để trẫm cho người dạy dỗ nàng một chút!” Nếu là người khác, dù có tru di cửu tộc cũng chưa hết tội!

Nghe hắn nói vậy, Quân Lâm Uyên khẽ cười, đặt quân cờ trắng trong tay xuống, giọng nói dịu dàng mang theo vẻ tàn độc vang lên: “Không cần, nếu xử lý, xem ra trẫm thật không có phong độ!” Tô Cẩm Bình phải không, mối thù này, càng ngày càng lớn! Nếu không băm vằm ngươi thành trăm nghìn mảnh, thì thật uổng công trẫm làm quân vương!

Khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi cong lên, đang định tán thưởng Quân Lâm Uyên rộng lượng, vị tha, bỗng lại nghe thấy giọng nói giận dữ của Hạ Đông Mai vang lên: “Cô nói linh tinh cái gì thế? Ta rất thích mẫu người đàn ông như vậy, làm gì có chuyện bị dử mắt che mờ chứ! Cô không thích mẫu người như hoàng thượng Bắc Minh, nói thật đi, có phải cô thích Hoàng thượng của chúng ta không?”

Câu cuối cùng, cô ta dùng giọng điệu đầy vẻ đùa cợt, dáng vẻ rất tò mò nhiều chuyện.

Quân Lâm Uyên nghe thấy vậy, khẽ cười một tiếng, rồi đặt một quân cờ xuống: “Hoài Hàn huynh, xem ra cung nữ trong cung của huynh không chỉ thích bàn tán về hoàng đế nước khác, mà ngay cả huynh cũng không may mắn thoát được rồi!”

“Là lỗi của trẫm bình thường quá dung túng cho các nàng!” Nói xong, hắn lại ra vẻ không để tâm, đi một nước cờ.

Hai người lẳng lặng so tài, cũng lẳng lặng vểnh tai lên nghe động tĩnh ngoài cửa. Tiểu Lâm tử đứng bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh vì hai nha đầu “hoạt bát” kia. Hai cái người này, quá to gan mà!!!

“Thích Hoàng thượng á? Cô điên đấy à? Hở một chút là hắn hạ lệnh kéo ta xuống. Ta mà thích hắn không phải là sợ mạng dài quá hay sao? Cô nhìn ta có giống người đoản thọ không hả?” Tô Cẩm Bình lườm cô ta một cái, giọng nói đầy vẻ khinh thường.

Quân Lâm Uyên nghe thấy vậy, lại lẳng lặng đặt một quân cờ xuống, vây lấy quân đen, đôi mắt hẹp dài cố giấu đi nét cười. Không biết vì sao, trong một khoảnh khắc, hắn lại cảm thấy đồng cảm với Hoàng Phủ Hoài Hàn, có lẽ là vì đồng cảnh ngộ chăng!

Đôi mắt tím nhạt của Hoàng Phủ Hoài Hàn thoáng hiện lên chút sát khí, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ cảm xúc gì, đặt một quân cờ xuống, cũng là nhường một bước. Vừa rồi Quân Lâm Uyên bị bàn tán, còn nói không ngại, bây giờ nếu hắn vì bản thân mình bị bàn tán mà tức giận muốn động thủ, chẳng phải là tự nói mình không độ lượng hay sao?

Đoản thọ á? Hạ Đông Mai ngẩn người nhìn nàng một lúc lâu, rồi nói: “Hoàng thượng cũng là một người đàn ông rất đẹp trai mà. Nếu không có cảm giác lạnh lùng kia, với dung nhan đẹp như điêu khắc thế, có thể nói là tuấn tú vô song trong thiên hạ. Vậy mà cô còn không thích à? Chẳng lẽ cô thích Dạ vương? Đúng rồi, Dạ vương là đệ nhất mỹ nam của Đông Lăng, cô thích ngài ấy cũng chẳng có gì là lạ!” Hạ Đông Mai phân tích rất rõ ràng.

Thị vệ trước cửa Ngự thư phòng trợn mắt nhìn hai người. Con gái Đông Lăng bọn họ trở nên phóng khoáng như thế từ bao giờ thế? Bao nhiêu đàn ông đứng ở đây, mà hai người dám gác chổi một bên, ngồi trên lan can, to tiếng nói thích ai với không thích ai, hơn nữa, nói mấy chuyện đó mà còn chẳng mảy may đỏ mặt chút nào, hoàn toàn coi như bọn họ không tồn tại. Trong lòng họ cùng cảm thán, hai người này thật sự là “không câu nệ tiểu tiết” một chút xíu nào hết!!!

Hạ Đông Mai hỏi tới hỏi lui, lại khơi dậy sự hào hứng của Tô Cẩm Bình, nàng nói rất thật lòng: “Tiểu Dạ Dạ ấy à, đúng là rất tốt. Đối xử với ta cũng rất tốt, đúng là anh em bạn bè tốt, có nghĩa khí. Đặc biệt là nếu so hắn ta với cái vị Hoàng thượng vừa không biết thưởng thức, vừa nhỏ nhen của chúng ta, thì hắn thật sự rất vĩ đại, vô cùng xuất sắc!”

Nghe nàng nói vậy, Hạ Đông Mai sợ đến trắng bệch mặt mũi, mọi người đều nói tai vách mạch rừng, ở đây nhiều người như vậy, tường cũng không quá kín, mà nàng dám phê phán Hoàng thượng. Nàng không muốn sống nữa sao?

Trong ngự thư phòng, gân xanh ở thái dương của Hoàng Phủ Hoài Hàn nảy lên bần bật, đôi mắt tím như càng sâu thêm, lại hạ một nước cờ. Bước này, là chiêu sát thủ!

Quân Lâm Uyên ngồi đối diện hắn chỉ lặng lẽ cười, đi một nước hóa giải tình thế: “Hoài Hàn huynh, nước cờ này, huynh đi rất thú vị!”

Hoàng Phủ Hoài Hàn lại đặt một quân cờ xuống, ép dần từng bước một, không nói gì.

Hạ Đông Mai nhìn quanh một lượt, rồi lại trừng to mắt, lo lắng nhìn đám người đứng ở cửa ngự thư phòng một lúc lâu, xác định không có ai vào tố cáo, mới yên tâm vỗ vỗ ngực mình: “Lần sau cô đừng có nói linh tinh ở đây, để Hoàng thượng nghe thấy thì sao?! Ha ha, quả nhiên là cô thích Dạ vương, lần trước, lúc Dạ vương tới đây kéo cô đi, ta đã nhận ra rồi. Tuy thân phận hai người không được phù hợp cho lắm, nhưng nếu Dạ vương điện hạ thật lòng...”

“Được rồi, cô đừng đoán mò nữa, ta và Tiểu Dạ Dạ là bạn bè. Bạn bè ấy, cô hiểu không? Hơn nữa, tuy con người hắn không tồi, nhưng không biết đã bị bao nhiêu phụ nữ nhuốm bẩn rồi. Loại đàn ông này ấy mà, không đáng tin!” Nàng ngáp dài một cái cực kỳ bất nhã.

Trong ngự thư phòng, thấy chủ đề câu chuyện rốt cuộc cũng không còn liên quan gì đến mình nữa, cảm xúc trên mặt hai người kia mới nhạt đi, hạ cờ cũng trầm ổn hơn nhiều.

Hạ Đông Mai ngẩn người. Cái gì... bị nhiễm bẩn? Không đáng tin á? “Cô không thích Hoàng thượng, Dạ vương chỉ là bạn, vậy... còn Dật vương điện hạ?” Hai mắt cô nhóc này sáng bừng lên, sao cô lại quên mất nhỉ, Tô Cẩm Bình cư xử rất tùy tiện, không quy củ, chẳng phải cũng rất hợp với Dật vương điện hạ không muốn bị quản lý đó sao?!

Tô Cẩm Bình ngáp dài một cái chán nản: “Đừng đoán mò nữa, ta và hắn không thân thiết. Chỉ giơ một bàn tay cũng điểm hết số lần gặp mặt rồi. Thích cái quỷ ấy. Hơn nữa, tên đó thật sự rất nhát gan, hoàng huynh hắn vừa lên tiếng, hắn đã ngoan ngoãn nghe theo rồi, không có cá tính.”

Thấy Hạ Đông Mai lại như muốn nói gì đó, không chờ cô ấy hỏi, Tô Cẩm Bình tư nói luôn: “Ta biết cô lại đang đoán đến Thượng Quan Cẩn Duệ chứ gì? Cái tên đó ấy à, suốt ngày cười như con sói già, nhìn là biết hắn là kẻ nham hiểm, nói năng thâm thúy sâu xa, chưa biết chừng bị hắn bán đi còn ngồi đếm tiền hộ hắn ấy! Đừng có đùa!”

“Hoài Hàn huynh, xem ra cung nữ của huynh cũng rất hiểu ái tướng của huynh nhỉ!” Ai cũng biết Thượng Quan Cẩn Duệ của Đông Lăng là thần tử mà Hoàng Phủ Hoài Hàn tương đối xem trọng, nếu không, hắn đã không để một thanh niên chỉ vừa nhược quán làm tả tướng quyền thế nhất thiên hạ. Người trong thiên hạ đều biết thanh danh của Thượng Quan Cẩn Duệ, được xưng tụng là “Tướng Duệ đệ nhất thiên hạ.”

Khóe môi lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi trễ xuống, đi một nước cờ: “Miêu tả rất chính xác!” Hắn không ngờ, cô nàng này còn có chút bản lĩnh nhìn người.

“Cô xoi mói quá đấy!” Hạ Đông Mai không còn nói được gì, vừa liếc nhìn nàng, lại đột ngột trợn trừng mắt: “Đợi đã, không phải cô thích Tam hoàng tử Nam Nhạc đấy chứ?”

Khóe miệng nàng co rút: “Đùa cái quái gì thế? Cái tên đó ấy mà, nói chuyện với hắn, đến nửa ngày cũng không thấy hắn phun ra câu nào. Đùa với hắn một chút là hắn trở mặt ngay. Ai mà gả cho hắn, thì nửa đời sau nhất định sẽ chết vì buồn chán!”

Đúng lúc này, cửa Ngự thư phòng bỗng mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ý ngươi là, ai ngươi cũng thấy chướng mắt sao?” Các mỹ nam xuất sắc nhất thiên hạ cơ bản đều bị cô nàng này phủ nhận hết!

“Đúng thế, thật ra, trong đám bọn họ chẳng có ai xứng với ta hết!” Cô nàng nào đó còn chưa kịp phản ứng, cười tủm tỉm trả lời ngay.Vừa nói xong, nàng đột nhiên cảm nhận được không khí có vẻ gì đó bất thường, khó khăn nuốt nước miếng, quay đầu lại..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.