Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 1 - Chương 73: Tô Cẩm Bình, ngươi chán sống rồi à?!



Hắn vừa dứt lời, vài thị vệ liền bước tới, Hoàng Phủ Hoài Hàn nhướng mày, nói: “Gọi Hồng Phong đưa vài người tới kiểm tra!”

“Vâng!” Tiểu Lâm tử nhận lệnh, lập tức sai người đi báo cho Hồng Phong.

Mộ Dung Song tươi cười nhìn Tô Cẩm Bình, lòng tràn đầy tin tưởng, vừa rồi ả sai thị tỳ của mình nhét trâm phượng vào người nàng. Chỉ cần kiểm tra ra, chắc chắn nàng chỉ có một con đường chết! Quân Lâm Uyên cũng khẽ cười, những lời Tô Cẩm Bình nói hôm nay đã hoàn toàn đắc tội hắn, trinh tiết liệt nam à? Hắn thấy, nàng không muốn sống nữa rồi!

Tuy Hạ Đông Mai không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng ở trong cung bao nhiêu năm như vậy, cô cũng biết không ít những chiêu trò hãm hại nhau ở chốn hậu cung, chỉ là, trong lòng cô vẫn thầm suy nghĩ, nhìn dáng vẻ Mộ Dung Song, có lẽ đã sai người lén nhét trâm phượng vào người Tô Cẩm Bình từ trước rồi. Suy nghĩ này cũng khiến cô cảm thấy rất lo lắng cho Tô Cẩm Bình.

Nhân vật chính Tô Cẩm Bình chỉ lạnh lùng liếc nhìn Mộ Dung Song, trong mắt đầy sát ý! Giỏi lắm, nếu nàng đoán không nhầm, thì chuyện xuân dược đêm hôm trước chắc chắn có liên quan tới ả, vì nàng tin chắc rằng, đối phương không thể nào nhẫn nhịn cho tới tận hôm nay được.

Chỉ một lát sau, Hồng Phong đã đưa vài người tới, nhìn thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn, bà lập tức hành lễ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi nô tỳ tới phủ Nội vụ để xử lý một vài việc nên mới tới muộn! Xin Hoàng thượng thứ tội!”

“Ừm. Tìm đi!” Hắn phẩy tay, không có chút hứng thú nào với việc bà với bẩm báo. Hiện giờ, chính hắn cũng không rõ cảm xúc của mình thế nào. Hắn muốn dạy dỗ Tô Cẩm Bình một chút, nhưng cũng biết nếu thật sự tìm ra được gì đó trên người nàng, thì nàng nhất định chỉ có một con đường chết. Tiếc là bây giờ nàng còn chưa thể chết được! Vì vậy, hắn cũng càng không thể hiểu nổi, rốt cuộc là mình mong tìm ra được thứ gì đó, hay không tìm ra được gì mới là tốt!

Hồng Phong hơi lo lắng liếc nhìn Tô Cẩm Bình, vừa rồi ở trên đường, tiểu thái giám truyền lệnh đã nói hết cho bà nghe mọi chuyện. Nhìn dáng vẻ Mộ Dung Song thế này, có lẽ đã nắm chắc đến mười phần. Tô Cẩm Bình e là lành ít dữ nhiều!

Một vài cung nữ bước tới khám xét người Tô Cẩm Bình, còn nàng thì không hề nhúc nhích, giang hai tay ra, để mặc họ kiểm tra. Mắt nàng bình tĩnh nhìn Mộ Dung Song, thậm chí trong mắt còn có chút ý cười. Tìm đi, để xem các người có thể tìm được gì?!

Nhìn nụ cười trong mắt nàng, Mộ Dung Song chỉ muốn lao tới mà móc hai mắt nàng ra! Nhưng dần dần, ả cũng bình tĩnh lại, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, ừ, ngươi cứ đắc ý đi, bản quận chúa rất muốn nhìn xem, ngươi có thể đắc ý bao lâu. Chờ tới khi tìm được thứ kia, thì lúc đó cũng là lúc ngươi chết!!!

Thị tỳ đứng sau lưng Mộ Dung Song cũng vô cùng đắc ý, bao nhiêu năm làm việc cho chủ nhân, chưa từng bại lộ bao giờ, vật đó, chắc chắn ả đã bỏ vào trong người Tô Cẩm Bình.

Có điều, các ả nhanh chóng không còn cười nổi nữa! Bởi vì nụ cười trên mặt Tô Cẩm Bình càng lúc càng tươi hơn, mấy cung nữ kia... cũng dần thu tay lại, quay đầu nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Khởi bẩm Hoàng thượng, không có gì ạ!”

“Không thể nào!” Thị tỳ kia kêu to đầy kinh ngạc, sống lưng lạnh cả đi vì Mộ Dung Song đang lạnh lùng nhìn ả, ánh mắt như muốn xé tan ả thành từng mảnh nhỏ. Nếu việc này không thành, lúc về chắc chắn chủ nhân sẽ không tha cho ả!

Hồng Phong hơi nhíu mày, không vui nói với thị tỳ kia: “Có hay không có, nếu người của quận chúa không tin, có thể tự tới khám xét!” Hồng Phong không chỉ là đại cung nữ ở bên Hoàng Phủ Hoài Hàn mà còn là một trong những thuộc hạ đắc lực của hắn, thân phận đương nhiên không giống người khác, từ trước tới giờ chưa có ai dám nghi ngờ năng lực của bà, chỉ là một thị tỳ của quận chúa Bắc Minh mà dám nói này nói nọ, khiến lòng bà vô cùng tức giận.

“Được! Vậy để ta tự...”

“Câm ngay!” Mộ Dung Song lớn tiếng quát ả, mắt tràn ngập sát ý! Hồng Phong đã dám nói những lời này, sắc mặt của mấy cung nữ vừa khám xét kia không có chút chột dạ nào, ánh mắt Tô Cẩm Bình lại đầy vẻ giễu cợt, tất cả những điều này đã nói cho ả biết, trên người Tô Cẩm Bình thật sự không có gì cả! Đúng là đồ vô dụng, chỉ chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm xong, còn muốn tự mình khám nữa à. Nếu để ả tự khám thật, thì không phải là làm mất thể diện của Hoàng Phủ Hoài Hàn hay sao? Chưa cần biết Hoàng Phủ Hoài Hàn có đồng ý hay không, dù hắn có đồng ý, thì khi quay về, biểu ca nhất định sẽ cho ả vài bạt tai!

Đôi mắt hẹp dài của Quân Lâm Uyên liếc nhìn các ả, lòng thầm giễu cợt, quả nhiên không thể mong chờ quá nhiều ở ả, ngay cả hãm hại người ta mà còn làm không xong, thì sống làm cái gì! Hắn quay đầu nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoài Hàn huynh, nếu là hiểu lầm, thì việc này coi như xong đi!”

Coi như xong? Dễ dàng thế sao? Tô Cẩm Bình lạnh lùng nói: “Hoàng thượng Bắc Minh nói vậy là sai rồi! Quận chúa của quý quốc là khách từ xa tới, hơn nữa, thân phận cao quý như vậy, lẽ ra chúng ta đều phải kính trọng nàng, nhưng tỳ nữ của nàng lại không biết phân biệt trắng đen đòi khám xét nô tỳ. Khám xét xong, không tìm thấy gì, ả còn chắc chắn nói “không thể nào”, chứng tỏ ả dám chắc rằng thứ đồ kia phải ở trên người nô tỳ. Nô tỳ thực sự muốn hỏi một câu, vì sao ngươi lại dám chắc như thế?” Nói xong, đôi mắt sắc bén của nàng quét về phía tỳ nữ đứng sau lưng Mộ Dung Song, ánh mắt lạnh đến thấu xương, khiến ả không thể né tránh!

Ánh mắt của Tô Cẩm Bình khiến tỳ nữ kia kinh hãi, bất giác lùi lại vài bước, đến khi chợt nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Quân Lâm Uyên, ả mới yên tĩnh lại, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút: “Không phải là ta dám chắc, có điều, quận chúa đánh rơi đồ, tìm khắp nơi không thấy, nên ta mới nghi ngờ có thể nó ở trên người cô. Họ đều nói không có, ta cũng chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của quận chúa và phủ quốc công nên nhất thời vội vàng nói vậy thôi, không có ý như ngươi nói!”

Tô Cẩm Bình đã đoán trước được ả sẽ nói vậy, nhưng nàng cũng không phải người dễ đối phó. Nàng quay đầu, nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, tuy thân phận của quận chúa cao quý thật, nhưng nô tỳ cũng là ngự tiền quét dọn do đích thân ngài phong, ngự tiền là sao? Tức là tỳ nữ của ngài, quận chúa dung túng cho tỳ nữ của mình cư xử với nô tỳ như vậy, thật ra cũng không có gì, nhưng lại nói tỳ nữ của ngài trộm cắp, không phải là muốn đối đầu với ngài sao? Người ta nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, Bắc Minh đúng là khinh thường Đông Lăng ta quá đáng!”

Lời qua tiếng lại, rõ ràng định hãm hại nàng, bây giờ lại bị Tô Cẩm Bình kéo cả thể diện quốc gia vào! Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng vô duyên vô cớ bị nàng kéo xuống cùng. Đương nhiên hắn biết cô nàng này nói như vậy chỉ vì muốn hắn ra mặt giúp nàng, chứ đâu có để ý gì tới chuyện tranh chấp giữa các quốc gia. Nhưng nàng đã nói tới mức này, nếu mình vẫn không lộ mặt, không thèm đếm xỉa gì tới, thì chẳng khác nào thừa nhận rằng Đông Lăng của hắn rất dễ bị người ta ức hiếp à?!

Quân Lâm Uyên cũng thầm nghiến răng nghiến lợi, miệng lưỡi của cô nàng này thật lợi hại!

Mộ Dung Song cũng sửng sốt, không ngờ Tô Cẩm Bình này lại bản lĩnh như vậy. Các gia tộc đấu đá với nhau, chắc chắn sẽ phải có người làm “vật hi sinh”, có điều, nha đầu này đã theo ả nhiều năm, bây giờ phải đẩy ra làm vật hi sinh, cũng thấy hơi tiếc. Trừ Thiên Mặc ra, ả ta chính là người đắc lực nhất ở bên mình.

“Ha ha...” Quân Lâm Uyên bật cười, đúng là chuyện này bọn họ đuối lý, nên hắn phải chịu lùi bước một chút, nghĩ vậy, trong lòng hắn càng cảm thấy thù hằn sự ngu ngốc và vô dụng của Mộ Dung Song: “Nói thế thì hơi quá rồi, thành ý của trẫm tới Đông Lăng, không cần phải nói ra, Hoài Hàn huynh cũng nhìn thấy. Từ đầu Mộ Dương cũng đã nói không phải cung nữ này lấy trộm, suy cho cùng cũng chỉ là do tỳ nữ không biết chừng mực kia đề nghị khám xét người thôi. Lát nữa về cung, trẫm sẽ bảo Mộ Dương xử lý tỳ nữ kia thật nặng, Hoài Hàn huynh thấy thế nào?”

Với tính cách của Quân Lâm Uyên, những thứ vô dụng chắc chắn chỉ có một con đường chết! Thị tỳ kia chắc chắn không thể giữ được mạng sống, có điều, bây giờ còn phải giữ mạng ả lại, chờ đến khi quay về rồi giết ả sau, bởi vì dù sao chuyện này cũng do một tay Mộ Dương bày ra, nếu bây giờ mà đẩy ả ra làm vật thí mạng, chỉ sợ chó cùng rứt giậu, ả lại quay sang cắn ngược lại một cái, nói hết mọi chuyện ra, thì sẽ càng mất mặt hơn!

Hoàng Phủ Hoài Hàn còn chưa lên tiếng, Tô Cẩm Bình đã nói trước: “Hoàng thượng Bắc Minh, nếu chỉ vu oan cho nô tỳ thôi thì cũng chẳng có gì, nhưng rõ ràng cô ấy coi thường uy nghiêm của hoàng thượng nước ta! Nói nô tỳ trộm cướp, tức là chỉ trích Hoàng thượng dung túng cho ta làm càn! Đông Lăng ta là nước lớn, mênh mông trù phú, Hoàng thượng làm sao có thể thích thú một cây trâm phượng của các người chứ!”

Những lời này của nàng vô cùng chính nghĩa, cực kỳ khí phách, cũng khiến đám hạ nhân ở cửa ngự thư phòng cảm thấy nhiệt huyết trong lòng như sục sôi, lòng tự hào dân tộc bốc lên ngùn ngụt, ánh mắt nhìn về phía đám người Mộ Dung Song cũng vô cùng mất cảm tình! Sao bọn họ không nghĩ ra nhỉ, mục đích của chuyện này đâu phải hướng về cung nữ kia, rõ ràng là muốn hạ nhục Hoàng đế bệ hạ cao quý của bọn họ đấy chứ. Đúng là muốn nhịn cũng không nhịn nổi! Nhất thời, mọi người đều cảm thấy phẫn nộ, nếu không phải Hoàng thượng còn đang ở đây, không nên làm càn, thì bọn họ đã xong lên mà lôi ả thị tỳ kia xuống, ngũ mã phanh thây rồi!

Đôi mắt tím đậm của Hoàng Phủ Hoài Hàn khẽ liếc sang nhìn Tô Cẩm Bình một cái. Hắn không ngờ cô nàng này còn có tài làm nhà diễn thuyết nữa cơ đấy! Đến lúc xuất chinh đánh giặc, nếu không phái nàng qua nói vài lời cổ vũ tinh thần, sĩ khí thì đúng là quá đáng tiếc! Đã nói tới mức này, đương nhiên hắn cũng không tiện lên tiếng giảng hòa nữa.

Quân Lâm Uyên hít sâu vài hơi rồi cười lạnh nói: “Vậy thì giết đi!” Chỉ một câu đã quyết định sống chết của thị tỳ kia. Cô ả sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hoàn toàn không ngờ chuyện này không thành công lại đánh mất cả mạng sống của mình. Ả cuống quít nói với Mộ Dung Song: “Quận chúa, nô tỳ trung thành tận tâm với ngài mà quận chúa, ngài nhất định phải cứu nô tỳ!”

Lúc này ả càng nói mình trung thành tận tâm với Mộ Dung Song, thì càng kéo Mộ Dung Song vào giữa cơn lốc xoáy này, cũng khiến mọi người nhìn thấy chuyện này chắc chắn có liên quan tới Mộ Dung Song. Mộ Dung Song giận dữ nói: “Cái gì mà trung thành, tận tâm. Bản quận chúa thấy ngươi muốn vu oan cho ta tội bất nghĩa thì có. Người đâu, kéo tiện tỳ này xuống cho bản quận chúa!” Người đưa từ Nam Nhạc tới, đương nhiên phải do chính ả xử lý.

Thị tỳ kia rõ ràng không ngờ đến thời khắc cuối cùng, quận chúa không những không cầu xin Hoàng thượng giùm mình, còn đẩy mình một cái, liền lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, ta có điều muốn nói! Chuyện này thực ra là...”

Vừa nhìn về phía Quân Lâm Uyên, trong khoảnh khắc nhìn thấy sắc mặt của hắn, người ả cứng lại! À cứ nghĩ Quân Lâm Uyên muốn xử lý ả, là vì ả lắm điều, gây phiền phức cho quận chúa và mối bang giao giữa hai nước, nên mới định nói ra sự thật, xem có thể giữ lại mạng sống của mình không. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Quân Lâm Uyên, ả mới hiểu được, Hoàng thượng căn bản đã hiểu hết mọi chuyện từ đầu tới cuối, ả nói cũng vô dụng. Hơn nữa, Hoàng thượng muốn hi sinh ả, để bảo vệ quận chúa!

Tô Cẩm Bình lại cố tình to giọng nói: “Ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi! Hoàng thượng sẽ phân xử cho ngươi!”

Thị tỳ kia nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, trong mắt như cháy lên một tia hy vọng. Nếu ả nói thật, liệu Đông Lăng hoàng có cứu ả không? Chỉ là, Mộ Dung Song căn bản không cho ả có cơ hội nói thêm câu nào nữa. Ả vung tay lên, một vài cung nữ liền bước tới, bịt miệng ả ta lại, kéo ả ta xuống. Thị tỳ kia cố gắng giãy dụa, còn muốn nói gì nữa, nhưng cả đời này, ả ta không bao giờ còn cơ hội lên tiếng nữa! Mà ả ta, cho đến lúc chết cũng không hiểu được, rõ ràng mình đã nhét trâm phượng vào người Tô Cẩm Bình, sao bây giờ lại không tìm thấy?

Mộ Dung Song cũng biết hành vi này của mình không ổn, nhưng ả thừa hiểu, nếu để tiện tỳ kia khai ra, hậu quả sẽ càng nát hơn, ả không còn sự lựa chọn nào khác!

“Quận chúa vội vàng giết người diệt khẩu thế à? Lời cô gái kia muốn nói, còn chưa nói hết mà.” Tô Cẩm Bình cười cười nhìn Mộ Dung Song, nhưng không hề có ý muốn ngăn người của ả lại để cứu cô ả kia.

Mà lúc này, khi Mộ Dung Song nhìn thấy nụ cười trong mắt nàng, ả cũng mới chợt hiểu ra tâm tư của đối phương! Hành động này của Tô Cẩm Bình, căn bản không phải là muốn làm cho tiện tỳ kia khai ra ả trong tình huống cấp bách, vì nàng hiểu rõ, để Hoàng Phủ Hoài Hàn giết quận chúa một nước chỉ vì chuyện này là điều không tưởng. Chỉ là, chính ả lại bị nàng dắt mũi kéo đi tới tận lúc này, ánh mắt của người Đông Lăng nhìn ả vô cùng khó chịu, vừa rồi thị nữ kia rõ ràng muốn nói, nhưng ả lại không cho ả ta nói, bây giờ thì đến thằng ngốc cũng không tin được rằng ả không hề có liên quan gì tới chuyện này.

Những người đứng sau ả, ngay cả Thiên Mặc đã đi theo ả mười mấy năm cũng dùng ánh mắt không tin nổi để nhìn ả! Thiên Mặc nghĩ, có đôi khi hi sinh một vài tiểu nha đầu để bảo vệ thanh danh của quận chúa thì cũng đáng, nhưng quận chúa lại không hề cầu xin thay cho cô ta một tiếng nào, nói giết là giết, khiến cho mọi người vốn trung tâm cũng lạnh lòng!

Vì vậy, kế sách tưởng chừng rất nhẹ nhàng của Tô Cẩm Bình, lại làm cho Mộ Dung Song không thể sống yên ổn trong hoàng cung của Đông Lăng, sau này sẽ chỉ giống chuột chạy qua đường mà thôi, thậm chí còn chẳng hao tổn một quân tốt nào cũng đã ly gián được ả và hạ nhân của ả! Tâm tư thật độc ác! Lúc này, Mộ Dung Song chỉ muốn lao tới mà xé nát nụ cười trong veo của nàng, uống cạn máu nàng mới hả được cơn tức trong lòng mình!

Nghe nàng hỏi vậy, ả cố gượng cười nói: “Trước giờ bản quận chúa là người thưởng phạt phân minh, đã phạm lỗi phải chịu phạt. Tiện tỳ kia mạo phạm đến hoàng đế bệ hạ của quý quốc, dù ngươi không nói thì bản quận chúa cũng không tha cho ả được. Nếu không phải bịt miệng ả, kéo ả xuống, thì không biết ả còn định hắt nước bẩn lên người bản quận chúa thế nào nữa!”

“Người ta nói, con người đến bước đường cùng thường nói thật, chẳng lẽ quận chúa chưa từng nghe câu này sao?” Tô Cẩm Bình cũng không có ý dừng lại, nàng muốn cho Mộ Dung Song hiểu rõ, nhận thức rõ, ả không phải là đối thủ của Tô Cẩm Bình nàng! Thức thời thì mau thu tay lại mà cút đi, đừng ép nàng phải nổi nóng!

“Ngươi!!! Tô Cẩm Bình, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Miệng lưỡi của Mộ Dung Song có hạn, không thể phản bác được gì, liền chỉ thẳng tay về phía nàng, thể hiện sự phẫn nộ của mình.

“Đủ rồi!” Lần này đến lượt Hoàng Phủ Hoài Hàn lên tiếng, Mộ Dung Song đã phải chịu thiệt ngầm, tiếp tục ầm ĩ cũng không được gì: “Chuyện này dừng ở đây thôi! Có thể trâm phượng của quận chúa Mộ Dương rơi ở nơi khác, trẫm sẽ phái người tìm giúp ngươi!”

“Vậy Mộ Dương xin tạ ơn Hoàng thượng!” Mộ Dung Song hành lễ, chuẩn bị quay về.

Quân Lâm Uyên cũng phải về thay xiêm ý, liền khẽ gật đầu với Hoàng Phủ Hoài Hàn rồi định bước đi. Bỗng Tô Cẩm Bình lại lớn tiếng kêu lên: “A, Hoàng thượng Bắc Minh, trong cổ tay áo của ngài có cái gì thế?”

Nghe nàng nói vậy, Quân Lâm Uyên sửng sốt vung tay áo bào, một vật thể không biết là gì bay ra! Vật đó lăn trên đất hai vòng thì ngừng lại, nhìn có vẻ rất nhẹ. Mọi người tập trung nhìn, hóa ra là một cây trâm phượng được chế tác rất tinh xảo. Mộ Dung Song nhặt cây trâm phượng lên, tuy cây trâm được làm từ vàng, nhưng do nghệ nhân giỏi làm ra, một con chim phượng hoàng gắn ở đầu cây trâm, trong miệng phượng hoàng còn chảy ra mấy chuỗi hạt đỏ thắm, mà chuỗi hạt đó được làm từ những viên dạ minh châu cực nhỏ, xuyên lại thành chuỗi, vô cùng đắt giá nhưng lại rất nhẹ. Vì nó cực kỳ nhẹ, không dễ bị phát hiện, Mộ Dung Song mới chọn nó để làm công cụ hãm hại Tô Cẩm Bình.

Quân Lâm Uyên đảo mắt nhìn Tô Cẩm Bình, nốt ruồi son trên mi tâm đỏ rực như muốn tứa ra máu! Cô gái chết tiệt này! Không chỉ rất thủ đoạn, mà còn vô cùng độc ác, ngay cả hắn cũng bị nàng bày kế kéo vào! Cây trâm phượng kia rất nhẹ, đầu lại cực nhọn, hơn nữa, chính hắn cũng tự xé rách nửa tay áo, nên không phát hiện ra nàng động tay động chân trên người mình!

“Quận chúa, đó không phải là trâm phượng của ngài sao?” Giọng nói không mang ý tốt của Tô Cẩm Bình vang lên.

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người liền đảo qua đảo lại giữa Quân Lâm Uyên và Mộ Dung Song, mọi người đều nghĩ --- có phải hai biểu ca muội này cấu kết với nhau, mục đích là muốn đánh vào thể diện của bệ hạ bọn họ hay không? Có người còn nghĩ, vì sao trâm của Mộ Dung Song lại ở trên người Quân Lâm Uyên, liệu có phải giữa hai người có mối quan hệ bí mật gì đó không?! Vì thế, những ánh mắt nhìn họ lại càng quỷ dị hơn!

Lúc này, trong đầu Quân Lâm Uyên đang nhanh chóng suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào, và các mặt lợi hại của mọi cách. Nếu nói là Tô Cẩm Bình nhét vào người mình, thì lại không có ai nhìn thấy, đến cuối cùng chưa biết chừng lại thành một hoàng đế như hắn thấy xảy ra chuyện lại đi vu oan cho một cung nữ nho nhỏ, thể diện của Quân Lâm Uyên hắn cũng mất hết! Kế sách duy nhất hiện nay, là cũng chỉ có thể chấp nhận ám chiêu này!!!

Mộ Dung Song cũng phản ứng rất nhanh, cười với Tô Cẩm Bình, nói: “Ta quên mất, trên đường đến Đông Lăng ta phát hiện ra cây trâm phượng có lỗ hổng, biểu ca lại có nhiều người tài, nên mới nhờ biểu ca xem giúp, tiếc là nhất thời không nhớ ra, lại tạo thành hiểu lầm lớn như vậy!”

Quân Lâm Uyên đang định nói một câu hắn cũng quên mất, thì Tô Cẩm Bình lại điềm tĩnh nói: “À! Thì ra tín vật hoàng gia mà hoàng thượng Nam Nhạc ban cho quận chúa lại có lỗ hổng à?”

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Dung Song trắng bệch! Chính ả phải giữ gìn cây trâm phượng này cẩn thận, bây giờ lại nói nó có lỗ, không phải là tội chết hay sao? Ả chợt phát hiện ra, trước mặt Tô Cẩm Bình này, ả hầu như không thể tự bảo vệ mình được, dù ả nói gì cũng thành sai hết, không có lần nào là đúng cả! Ả còn định nói gì đó, thì Quân Lâm Uyên đã ngắt lời: “Nếu đồ đã tìm được rồi, thì mau về đi!”

“Vâng, biểu ca!” Mộ Dung Song ngoan ngoãn đáp lời, rồi đưa theo đám hạ nhân bước thấp bước cao quay về tẩm cung của mình, nhất định Biểu ca sẽ có cách giải quyết.

Nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, Quân Lâm Uyên khẽ cười một tiếng, nói: “Hoài Hàn huynh, trẫm muốn mượn huynh ân tình lần này!” Ý hắn là, Hoàng Phủ Hoài Hàn phải bịt miệng mấy người này lại. Chuyện này nói lớn thì không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu để những người có ý đồ xấu biết, không biết sẽ bị lợi dụng đến mức nào nữa.

“Lâm Uyên huynh cứ yên tâm, chuyện hôm nay sẽ không có bất cứ kẻ nào lắm điều nói ra hết! Ý của trẫm, các ngươi nghe rõ chưa?” Hắn quét mắt lạnh qua đám hạ nhân.

Đám cung nhân nhất loạt đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài/ nô tỳ hiểu rồi ạ!” Tô Cẩm Bình cũng biết bây giờ không phải lúc nói nhiều, đành cúi đầu không hé răng.

“Lâm Uyên huynh, Lương Thành của Đông Lăng ta đang bị hạn hán, không có giọt mưa nào...” Ý của hắn rất rõ ràng, bây giờ muốn đòi lại ân tình đó. Tuy hắn không thiếu thốn gì, nhưng có ai không thích nhà mình nhiều lương thực chứ?”

Quân Lâm Uyên ngừng một chút, lại khẽ cười: “Chờ trẫm quay về Bắc Minh sẽ cho người đưa vạn đảm lương thực tới đây!” Đối với việc giải cứu một thành trì mà nói, thì vạn đảm chỉ có thể lo được một phần ba thành, nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng biết, việc này cũng chỉ bán được từng đó đã thể hiện khí phách của một vị hoàng đế như Quân Lâm Uyên rồi, cất lời không thể thiếu sự phóng khoáng! Hắn gật đầu, cười nói: “Vậy đa tạ Lâm Uyên huynh!” (1 đảm = khoảng 50kg)

“Không cần khách khí!” Quân Lâm Uyên đáp, lại liếc nhìn Tô Cẩm Bình đầy ẩn ý, cười lạnh một tiếng rồi phất tay áo bào, giẫm bước mà đi.

Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn Tô Cẩm Bình, tâm trạng vui vẻ nên ánh mắt cũng có phần phức tạp. Cô gái này quá to gan, ngay cả Quân Lâm Uyên mà cũng dám hãm hại, xem ra bình thường hắn đã đánh giá nàng quá thấp! Giữ cô nàng này lại, vẫn còn nhiều tác dụng! Nhớ đến hình ảnh mình nhìn thấy đêm qua ở Lê viên, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, sau đó quay người bước vào ngự thư phòng.

Tô Cẩm Bình cũng rất khó chịu, mẹ kiếp, gài tới gài lui, cuối cùng lại là tên cẩu hoàng đế Hoàng Phủ Hoài Hàn này thắng lớn nhất! Tức chết nàng mất!

Hạ Đông Mai lau mồ hôi trên trán, lẳng lặng nhích về phía Tô Cẩm Bình: “Vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn chết đi được, còn tưởng rằng cô nhất định phải chết rồi chứ!’

“Hừ, ta phúc lớn mạng lớn, sao có thể chết dễ dàng như thế được!” Thực tế là, khi cây trâm phượng kia vừa được nhét vào người nàng, nàng còn không phát hiện ra, nếu không đã ném đi trên đường tới đây rồi, sao dám mạo hiểm giữ lại mà chạy tới hại Quân Lâm Uyên chứ! Tới tận lúc giả vờ mình bị trọng thương chưa khỏi với Hoàng Phủ Hoài Hàn, nàng lảo đảo người mới nhìn thấy trong cổ tay áo mình có gì đó. Không thể hãm hại Hoàng Phủ Hoài Hàn được, vì hại hắn xong chính nàng cũng không tử tế gì. Những người khác lại không oán không thù với nàng, nàng không muốn hại họ, chỉ còn một mình Quân Lâm Uyên!

Có điều, đây cũng là một bài học cho nàng, nàng quá sơ suất nên mới trúng ám chiêu này, nếu không phải nhất thời nổi hứng giả vờ trọng thương, không phát hiện ra cây trâm kia, thì e rằng giờ đã bị người ta lôi xuống chém đầu rồi! Chỉ là, chuyện này, e vẫn chưa xong! Mộ Dung Song à, hừ, còn nhiều thời gian!!!

...

“Choang!”, bình hoa bị ném mạnh xuống đất, sau đó là các đồ sứ khác liên tiếp bị gạt xuống đất! Cả căn phòng như vừa bị càn quét, khắp nơi đều là những mảnh vỡ nhỏ, rơi tán loạn trên mặt đất, món đồ nào cũng rất đắt tiền!

Cuối cùng, hắn đập mạnh một quyền xuống bàn, tạo thành một lỗ hổng trên mặt bàn, tức giận của hắn mới tiêu tan một chút!

“Hoàng thượng, xin ngài bớt giận!” Hạ nhân đứng bên cạnh sợ đến run người, một lúc lâu mới dám nói một câu, chỉ sợ không cẩn thận một chút, bản thân mình cũng sẽ tan nát thành từng mảnh nhỏ như đám mảnh vỡ trên đất mất!

Mấy chữ này lại khiến cơn giận vừa áp chế được quay về, lửa giận lại bùng lên trong lòng. Hắn quay đầu, mặt đầy vẻ tạn nhẫn nhìn gã hạ nhân, nốt ruồi son nơi mi tâm như tỏa luồng khí hắc ám, khiến người kia sợ tới mức mặt trắng bệch, suýt nữa ngất xỉu. Gã vội vàng lùi lại vài bước theo bản năng, nhưng vẫn không nhanh bằng tay người kia, hắn tung một chưởng, gã hạ nhân phun máu, ngã xuống đất, chết ngay tức khắc, ánh mắt vẫn trợn trừng, đến chết vẫn vô cùng sợ hãi!

Không bao lâu sau, một vài ám vệ bước vào, kéo cái xác kia ra!

Cho đến lúc này, cơn giận của Quân Lâm Uyên mới bớt đi một chút! Giỏi cho Tô Cẩm Bình ngươi, giỏi! Giỏi lắm! Từ khi Quân Lâm Uyên hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế tới nay, không có người nào dám lộng hành trên đầu hắn, vậy mà Tô Cẩm Bình này, còn dám tính kế hắn, những người khác, có thể nói chuyện với hắn đã là đáng ngạc nhiên lắm rồi. Tuy vạn đảm lương thực không ít, nhưng Bắc Minh vốn là nước giàu có nhất, một chút đó cũng chẳng là gì đối với hắn. Có điều, việc khiến cho hắn khó chấp nhận nhất là Quân Lâm Uyên hắn lại có một ngày bị một cung nữ bé nhỏ tính kế, thực sự vô cùng nhục nhã! Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!

Hắn hừ lạnh một tiếng, quyết tâm muốn diệt trừ nàng càng cao hơn, cô nàng chết tiệt đó... nếu đã chết tiệt, thì chết thật là được rồi... “Người đâu!”

...

Tô Cẩm Bình thắng một ván, tuy không phải là người thu được lợi nhiều nhất, nhưng tâm trạng của nàng vẫn khá sung sướng. Làm cho Quân Lâm Uyên phải chịu thiệt trên tay mình, tuy rất mạo hiểm, nhưng cũng khiến nàng cảm thấy rất có thành tựu! Chỉ là, nàng cũng thừa biết, nhất định cái tên Quân Lâm Uyên kia sẽ không từ bỏ ý đồ, chưa biết chừng bây giờ đang tức đến lật bàn, sau đó nghĩ cách đối phó với nàng ấy chứ. Có điều, binh đến tướng đỡ, Tô Cẩm Bình nàng cũng đâu phải kẻ vô dụng!

Nàng vừa quét tước, vừa khe khẽ ngân nga, thật sung sướng, vui vẻ! Hoàng Phủ Hoài Hàn lật xem tấu chương trong phòng, từng quyển tấu chương chuyển lên đều là nói về việc Lương Thành hạn hán, Nhạc Châu lũ lụt vân vân, Lạc Dương còn gặp tuyết lở, bây giờ dân đói chạy nạn đều hướng về kinh thành, vì thế, tâm trạng vốn đang không tồi của hắn cũng tiêu tan trong nháy mắt!

Cũng may, ba nước khác cũng gặp không ít tai họa, nên mới không gây chiến, nếu không, chờ quân nước khác đánh tới, thì mình chưa cần ra khỏi thành nghênh chiến đã gặp nội loạn rồi!

Vừa rồi Quân Lâm Uyên và hắn ở ngự hoa viên bàn bạc chuyện này. Hai nước đều gặp thiên tai liên tiếp, bây giờ còn có một thế lực bất minh ở biên giới, đương nhiên họ phải hợp lực để đập tan thế lực đo đi. Dù sao bây giờ ba nước cũng có mối lo riêng, cho nên không ai muốn phá vỡ thế chân vạc của bốn nước hiện giờ, chỉ là, ở phía Tây có Tây Võ đang như hổ đói rình mồi...

Lão thất phu Tô Niệm Hoa dạo này cũng không an phận. Thượng Quan Cẩn Duệ vốn là quân cờ của mình, gần đây lại muốn phá bàn cờ lao ra, không chịu nằm trong tay mình nữa! Đúng là loạn trong giặc ngoài, càng nghĩ càng phiền muộn! Tiếng ngân nga vui vẻ của người nào đó lọt vào tai, gân xanh ở thái dương của vị hoàng đế nào đó nảy lên bần bật, dù là ai, thì lúc trong lòng đang có chuyện buồn bực, lại nghe thấy người khác ca hát cũng không thể nào chịu nổi!

Hắn nhướng mày, cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng, dù sao, vừa rồi cũng nhờ có nàng “giúp đỡ”, hắn mới hại Quân Lâm Uyên được một chút, chịu được thì cứ chịu đi, chắc cũng chỉ hát một lúc nữa rồi sẽ mệt thổi. Nhưng mà, người ở bên ngoài dường như ca hát không hề biết mệt, thậm chí còn càng lớn tiếng hơn! Tiểu Lâm tử hơi lo lắng nhìn sắc mặt hắn, đang nghĩ xem có nên ra ngoài nhắc nhở Tô Cẩm Bình kia một chút không, nhưng gã còn chưa kịp hành động, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã không nhịn nổi nữa! Hắn ném mạnh bút vào ống đựng bút, nổi giận đùng đùng lao ra ngoài cửa!

Tô Cẩm Bình ở ngoài cửa hoàn toàn không hay biết nguy hiểm đã tới gần, nàng còn vui vẻ ngân nga hát. “Kẹt” một tiếng, cửa ngự thư phòng mở ra, mặt vị hoàng đế nào đó đen như mực, một khí tức lạnh như núi băng ập tới!

Nàng liếc mắt nhìn thấy hắn nhưng vẫn làm như không thấy, cũng chẳng có phản ứng gì với khí phách áp đảo của hắn, ra vẻ bình thường đứng quét quét sân, giọng ngân nga trong cổ họng lại càng lớn hơn: “Là lá la la la, la la la la la...” cẩu hoàng đế, có phải tâm trạng của ngươi không tốt không? Bà đây càng thích hát đấy, tức chết ngươi đi!

“Tô Cẩm Bình! Ngươi chán sống rồi à?” Hắn hét ầm lên!

Cô nàng nào đó làm ra vẻ bị giật mình hoảng hốt, quay đầu qua, kinh hoảng nhìn hắn, ấp úng nói: “Hoàng... hoàng thượng, làm sao thế ạ?”

“Ai cho ngươi ca hát trước cửa ngự thư phòng?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, mặt đen thui, ánh mặt trời chiếu xuống bộ long bào màu tím sẫm phản ra những ánh sáng kỳ quái khiến người ta nhìn đã thấy sợ hãi!

Cô nàng nào đó gãi đầu, mặt đầy vẻ ngơ ngác: “Hoàng thượng, nô tỳ có hát đâu ạ? Nô tỳ chỉ ngân nga, tự độc thoại linh tinh thôi mà!” Kết hợp với câu nói đó là một dáng vẻ ngây thơ vô tội đến tột cùng, chỉ là, trong đôi mắt phượng lại không giấu được vẻ đắc ý!

Vị hoàng đế nào đó nghe thấy vậy, lại nhìn ánh mắt đắc ý của nàng, liền cắn chặt răng, mắt như tóe ra những tia sáng lạnh như muốn ướp lạnh chết cô nàng này! Trọng điểm mà hắn muốn nói là điều này sao?!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.