Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 3 - Chương 47: Ta là người câm điếc, hử?



Mắt Quân Tử Mạch sáng rực lên, cười tít mắt nói: “Thật không?” Khuôn mặt cô ấy đỏ hồng lên, cười tươi như quả táo chín, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm đầy vẻ mong chờ, dường như chỉ cần Nam Cung Cẩm cũng nói ‘thật chứ’ thì cô ấy mới có thể tìm được sự tự tin của mình vậy.

Nam Cung Cẩm ho khẽ một tiếng, cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của người nào đó đang bắn về phía mình, liền nói nước đôi: “Trên thế gian này không có chuyện gì khó cả, chỉ sợ lòng không bền thôi.” Làm sao nàng biết được chuyện này có thành hay không chứ, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của người nào đó, thì dù có bao nhiêu lời nói thật nữa, nàng cũng chẳng dám nói ra.

Quân Tử Mạch như tìm thấy chí khí ngút trời của mình, liền quơ nắm đấm nhỏ xinh lên, khuôn mặt rạng ngời như phát sáng. Đây là lần đầu tiên trên mặt Quân Tử Mạch xuất hiện vẻ sống động như thế này kể từ sau khi rời khỏi hoàng cung Bắc Minh, dường như có ánh mặt trời đang chiếu rọi xuống mặt cô ấy, chiếu vào tới tận đáy lòng vậy.

Thế nên Nam Cung Cẩm chợt phát hiện, Bách Lý Kinh Hồng mang theo ý đồ khác cổ vũ cô ấy như thế này cũng là chuyện cực kỳ chính xác. “Tử Mạch, muội chỉ mới gặp Mộ Dung Thiên Liệt một lần thôi mà, muội dám chắc rằng mình thích hắn ta sao?”

Quân Tử Mạch liếc Bách Lý Kinh Hồng một cái, dáng vẻ đó thể hiện ý tứ rất rõ, đó là vì có người đàn ông này ở đây, nên cô ấy ngại nói.

Nam Cung Cẩm cũng lườm Bách Lý Kinh Hồng một cái rồi lại nói với Quân Tử Mạch: “Không sao đâu, muội cứ coi như hắn là kẻ câm điếc là được, dù sao bình thường ta nói chuyện với hắn, nếu hắn không giả vờ không nghe thấy, thì căn bản cũng chẳng đáp lời. Có gì muội cứ nói thẳng là được!”

Vừa nghe câu này, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo của người nào đó lập tức hơi sa sầm xuống, người câm điếc ư? Hắn á?! Hắn giả vờ không nghe thấy bao giờ chứ? Có lúc hắn im lặng không nói chỉ là vì những câu đó không dễ đáp lời, hoặc là không cần thiết phải trả lời thôi mà. Hắn luôn tưởng rằng nàng có thể hiểu được ý của mình nên mới không nói nhiều, ai ngờ chuyện mình không đáp đó, qua miệng nàng lại biến thành người câm điếc thế kia.

Quân Tử Mạch nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái, nghĩ một chút cũng thấy hình như đúng là người này như thế thật. Vì thế, cô bèn nói thẳng: “Ta chắc chứ, vì lúc hắn cứu ta ấy, đẹp trai chết đi được!” Nói rồi cô ấy còn tạo dáng kiểu Tây Thi ôm ngực, hoàn toàn không giống với vẻ thẹn thùng ngại ngùng của Bách Lý Dung trước kia. Nếu ở thời hiện đại, thì thật chẳng khác nào mấy cô nàng mê ngắm trai đẹp.

Đây cũng là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân rất quen thuộc của các thiếu nữ, Nam Cung Cẩm cười nói: “Vậy sau này lúc hắn đến, muội nhớ nắm chắc cơ hội, mau chóng chạy ra mà quyến rũ hắn nhé!”

“Chuyện này...” Quân Tử Mạch chợt cảm thấy hơi khó khăn. Nếu làm vậy liệu có mặt dầy quá không? Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Nam Cung Cẩm, cô giậm chân, bắt đầu lảng sang chuyện khác: “Tỷ tỷ, tỷ chỉ giỏi trêu chọc ta thôi! À phải rồi, lúc đó rất kỳ lạ nhé. Lúc ta bị người ta thả từ trong một căn phòng tối ra, ta có nhìn thấy một tay thái giám bị người ta khiêng đi. Dường như thái giám đó là người của Hoàng hậu.”

Hoàng hậu đã từng nhiều lần phái người tới mời Nam Cung Cẩm, lần nào đến truyền lệnh cũng là tiểu thái giám đó, nhưng hôm nay lại nhìn thấy gã chết, hơn nữa dáng vẻ còn vô cùng kinh khủng. Nam Cung Cẩm quay sang nhìn Bách Lý Kinh Hồng, như đang muốn hỏi xem hắn thấy thế nào.

Hắn vốn định không nói gì, nhưng nhớ đến chuyện vừa rồi mình bị coi như người câm điếc, khóe môi hắn khẽ giật lên vài cái rồi chậm rãi nói: “Vừa rồi, gã nhìn thấy tấu chương của ta.” Người có nội lực cực kỳ thâm hậu có thể nghe rõ ràng tiếng động trong vòng vài dặm. Lúc nãy hô hấp của người kia bị hỗn loạn vài phần, đương nhiên hắn cũng có thể nghe thấy được. Hắn ngẩng đầu nhìn gã, thấy ánh mắt gã đang nhìn chằm chằm vào góc sổ màu vàng sáng bị lộ ra khỏi bìa của mình, nên hắn cũng nhanh chóng biết được gã đã phát hiện ra điều gì.

Thế nên hắn bèn ra hiệu cho Phong, để Phong đi giải quyết việc này. Những chuyện này, Nam Cung Cẩm đang mải mê ăn nho đều không hề phát hiện ra.

Nam Cung Cẩm gật đầu ra vẻ đã hiểu. Cũng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng huyên náo, quản gia nhanh chóng chạy ra cửa theo ánh mắt ra hiệu của Nam Cung Cẩm. Không lâu sau quản gia đã quay lại, sau lưng còn có một thái giám đi theo, sắc mặt hơi phức tạp: “Tướng gia, là...”

“Thừa tướng đại nhân, nô tài phụng mệnh của Hoàng thượng, đưa mấy người thợ này tới đây. Hoàng thượng nói lần trước ở tiệc ngắm hoa, Hoàng thượng đã hứa với ngài là sẽ cơi nới lại phủ Thừa tướng rộng gấp đôi, sau đó chuyển hết cây mai trong vườn mai tới, nhưng mãi mà chưa khởi công được. Thế nên hôm nay Hoàng thượng mới sai nô tài đưa mấy người này tới đây, sớm hoàn thành lời hứa của Hoàng thượng với Thừa tướng đại nhân!” Người này là thái giám truyền lời đắc lực nhất bên cạnh nội thị giám.

Nam Cung Cẩm thoáng sững người, sau đó nhún vai không tỏ thái độ gì: “Phiền công công quá!”

“Không phiền không phiền, được truyền chỉ giúp Hoàng thượng là vinh hạnh của cha gia!” Công công kia nói rồi mím môi cười một cái, nụ cười đó chỉ khiến người ta cảm thấy dị dị. Gã quay lại vẫy tay với đám người ngoài cửa: “Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau khởi công đi!”

“Vâng, công công!” mấy người bên ngoài đáp một tiếng rồi bắt đầu làm việc.

Từ đầu đến cuối, Nam Cung Cẩm không hé răng câu nào, mặt cũng không chút cảm xúc, dường như nơi đang được sửa sang không phải là phủ của mình vậy.

“Thừa tướng đại nhân, nô tài đã truyền lời hết rồi, cũng đã đưa người đến rồi, nô tài xin cáo từ!” Thái giám kia cười vô cùng quái gở, còn có vẻ như có ẩn ý xấu gì đó.

Nam Cung Cẩm gật đầu: “Mời công công!”

Thái giám truyền chỉ khó chịu ra về. Đi truyền chỉ bao nhiêu năm nay, chỉ duy nhất có đến phủ Thừa tướng truyền là làm cho gã khó chịu nhất, vì tất cả các đại nhân khác đều sẽ ngầm nhét bạc cho gã, chỉ riêng Thừa tướng đại nhân là vô cùng keo kiệt, trước giờ chưa từng làm thế. Không phải gã chưa từng thử quay về kêu ca nói xấu Thừa tướng để báo thù, nhưng lần nào Hoàng thượng cũng chỉ cười cho qua, vô cùng tin tưởng Thừa tướng, chuyện này khiến gã càng ấm ức hơn.

Chờ gã đi rồi, Nam Cung Cẩm mới quay sang nhìn người bên cạnh: “Chàng nghĩ tên đoạn tụ chết tiệt kia lại muốn làm gì?” Thật ra đã qua lâu rồi, nàng cũng đã quên béng mất chuyện này rồi, không ngờ hôm nay hắn ta lại nhớ ra.

“Cây cao đón gió lớn.” Mấy chữ lạnh lùng phun ra từ miệng hắn, cũng đủ để nói rõ mục đích của Mộ Dung Thiên Thu. Hôm đó trên tiệc ngắm hoa, hắn cũng đã nhìn thấu ý đồ của Mộ Dung Thiên Thu rồi, bây giờ, gã đàn ông đó thực sự không nhịn nổi nữa, muốn ra tay rồi sao?

Cây cao đón gió lớn à! Hay cho một chiêu cây cao đón gió lớn này, nói trắng ra là hắn ta muốn nâng đỡ Yến Kinh Hồng lên cao hơn nữa, cao đến tận cùng rồi những kẻ ghen tị đến đỏ mắt kia hẳn cũng sẽ lao ra mà tố cáo. Càng nhiều người đứng ra, thì dù Nam Cung Cẩm có năng lực đến mấy cũng chỉ có thể làm cái đích để đám vương công đại thần kia bức tử mà thôi. Nhưng mà, rốt cuộc mục đích cuối cùng của tên đoạn tụ chết tiệt đó là gì đây? “Mộ Dung Thiên Thu… hẳn là đã không còn tín nhiệm ta nữa.”

Có điều, tuy Nam Cung Cẩm hiểu đạo lý làm thần tử, nhưng lại không hiểu đạo lý làm quân vương. Bách Lý Kinh Hồng đứng bên cạnh nghe vậy chỉ thản nhiên nói: “Đó cũng là một lý do. Một lý do thứ hai, chính là để đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, để ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía nàng. Đến lúc đó, năng lực của nàng không đủ để tự bảo vệ mình, thì nàng chỉ có thể dựa dẫm vào chỗ vững chắc hơn thôi.”

Mà người có năng lực đủ để bảo vệ một thần tử đang là cái đích cho mọi người công kích đó, chỉ có đế vương, Mộ Dung Thiên Thu!

Cũng có nghĩa là, hành động này của Mộ Dung Thiên Thu, có thể là muốn lấy mạng của Nam Cung Cẩm, cũng có thể là muốn ép đối phương phải quay về bên mình.

“Ta cảm thấy lý do thứ nhất có vẻ có khả năng hơn một chút.” Bởi vì, ý đồ của Mộ Dung Thiên Thu với mình đã không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa. Nếu là lý do thứ hai, chắc chắn hắn ta sẽ không kéo dài tới tận ngày hôm nay mới khởi công, nhất là ở thời điểm nhạy cảm như thế này. Vài ngày trước, chính mình còn nghi ngờ hắn động đến Quân Tử Mạch.

Nghe nàng nói vậy, Bách Lý Kinh Hồng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục giải quyết việc của mình. Theo hắn thấy, thì cả hai khả năng đều là có thể, có lẽ Mộ Dung Thiên Thu muốn thừa cơ để có được nàng, cũng có thể, là vì không có được nên muốn giết nàng. Nhưng nói chung, điều này cũng chứng tỏ hiện giờ Mộ Dung Thiên Thu đã không còn tin tưởng nàng nữa, muốn lấy mạng Cẩm Nhi, như vậy cũng không phải là không có lợi cho hắn, đúng không?

Tiếng khởi công càng lúc càng chói tai, cũng đúng lúc này, quản gia tới bẩm báo: “Tướng gia, ba vị đại nhân tới chơi!”

“Mời đi!” Ba vị đại nhân này, trừ đám Mị Văn Dạ ra thì hẳn không còn ai khác đâu nhỉ.

Quả không ngoài dự đoán, ba người Lãnh Vũ Tàn, Mị Văn Dạ, Mạnh Hạo Nhiên tươi cười bước vào.

Bách Lý Kinh Hồng nhìn Hủy một cái, hắn ta lập tức lặng lẽ thu hết tấu chương trên bàn lại, không để mấy người kia nhìn thấy.

“Thừa tướng đại nhân, chúng ta tới thăm bệnh đây. Đồng thời, cũng muốn đến chúc mừng ngài được mở rộng phủ!” Nói đến câu sau, trong đáy mắt họ như lóe lên vẻ châm chọc và lo lắng.

Nam Cung Cẩm lười biếng vặn eo, sau đó cười nói: “Ta thấy, các vị đại nhân lên cười ta thì có ấy?”

Nàng vừa dứt lời, nụ cười trên mặt mấy người kia đều biến mất. Sau khi bọn họ nghe tin phủ Thừa tướng bắt đầu khởi công cơi nới thì mới đến đây, nên hơi lo lắng nhìn Nam Cung Cẩm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nếu là trước kia, với sự tin tưởng sủng ái của Hoàng thượng dành cho Yến Kinh Hồng, thì hắn ta làm chuyện này cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng bây giờ lại đột ngột gióng trống khua chiêng làm thế này, xem ra Hoàng thượng muốn ra tay rồi. Bọn họ hoàn toàn không muốn cứ thế mất đi người huynh đệ tốt Yến Kinh Hồng này, thế nên mới cố tình tới đây để thể hiện sự quan tâm.

“Không có chuyện gì, các huynh cũng không cần lo lắng quá đâu. Phải biết rằng, Yến Kinh Hồng ta là Tiểu Cường đập mãi không chết, người bình thường đâu có làm gì được ta!” Nam Cung Cẩm còn vui vẻ đùa cợt.

Nhưng mấy người kia lại hơi nhíu mày, Mị Văn Dạ nói: “Thừa tướng đại nhân, tuy rằng khả năng ăn nói của ngài thực sự là có một không hai, tính cách cũng rất cảnh giác, nhưng xử lý bất cứ chuyện gì cũng nên lấy cẩn thận làm đầu mới được!”

Nghe vậy, Nam Cung Cẩm nhìn hắn ta một cái như cười như không, đáy mắt còn như ẩn chứa vẻ thăm dò: “Văn Dạ huynh, mấy câu này hoàn toàn không giống huynh thường ngày chút nào!”

Sắc mặt của Mị Văn Dạ cũng cứng lại một chút, hơi ngượng ngùng. Hai người Lãnh Vũ Tàn và Mạnh Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt này của hắn ta, lại chỉ cảm thấy như suy đoán trong lòng mình được kiểm chứng vậy.

“Khụ khụ...” Ai đó đứng bên cạnh lại hắng giọng một cái vô cùng đúng lúc, ngắt đứt sự trêu chọc của Nam Cung Cẩm và Mị Văn Dạ.

Mặt Nam Cung Cẩm chợt sa sầm xuống, giờ đến huynh đệ đứng nói chuyện trêu chọc nhau chút cũng không được nữa, cuộc sống thế này thật quá ấm ức mà! Nhưng nhớ đến chuyện tên này còn không có người bạn nào là nữ giới, tính ra còn biết điều hơn mình rất nhiều, nên nàng đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Thừa tướng đại nhân, chúng ta và Văn Dạ huynh cũng có cùng suy nghĩ, huynh nên cẩn thận chút thì hơn. Tốt nhất là...” Mạnh Hạo Nhiên nói rồi hơi bất an nhìn quanh bốn phía.

Quân Tử Mạch và quản gia biết điều lập tức cùng hạ nhân lui ra ngoài.

Mạnh Hạo Nhiên thấy vậy mới nói tiếp điều mình định nói: “Tốt nhất là có thể làm cho rõ ràng, vì sao Hoàng thượng lại muốn ra tay với huynh. Hóa giải được hiểu lầm mới là tốt nhất!”

“Đa tạ Mạnh đại nhân nhắc nhở!” Nàng hoàn toàn không ngờ đám huynh đệ trên bàn rượu này của mình lại có thể tới nhắc nhở mình vào thời điểm như thế này. Nếu để Mộ Dung Thiên Thu biết được, thì cả ba người cũng sẽ bị nghi ngờ theo thôi. Đúng là gặp hoạn nạn mới biết chân tình!

Lãnh Vũ Tàn cũng lên tiếng: “Nếu không phải là chuyện gì lớn, thì bản hầu cũng có thể cầu xin Hoàng thượng giúp cho, biết đâu chuyện này còn có hướng giải quyết!”

Nam Cung Cẩm cười đáp: “Vũ Tàn huynh cứ yên tâm đi, không cần huynh phải đi cầu xin Hoàng thượng đâu, chỉ cần lúc huynh rảnh rỗi đừng có chạy tới chỗ Hoàng thượng buôn dưa lê, là tại hạ cảm thấy thỏa mãn lắm rồi!”

Nàng vừa dứt lời, Mị Văn Dạ và Mạnh Hạo Nhiên đều quay sang nhìn hắn ta bằng ánh mắt ngỡ ngàng, cái tên hũ nút Lãnh Vũ Tàn này mà lại đi buôn dưa lê với Hoàng thượng sao? Đúng là coi thường tiềm chất của tên này quá! Lãnh Vũ Tàn xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống, ấm ức nói: “Bản hầu chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, không có ý buôn dưa nói xấu người khác!”

“Thôi được rồi, những gì cần nói chúng ta cũng đã nói hết. Thừa tướng đại nhân nhất định phải cẩn thận một chút!” Mạnh Hạo Nhiên coi như kết luận một câu.

Nam Cung Cẩm gật đầu, cười to nói: “Đúng là không uổng công ta làm bạn với mấy người các huynh!”

“Khụ khụ…” Tiếng hắng giọng buồn bực lại vang lên, sắc mặt Nam Cung Cẩm bất giác xám xịt đi vài phần.

Ba người kia đều cười không mấy bận tâm: “Phải thế chứ. Lúc nào Thừa tướng đại nhân có thời gian rảnh, chúng ta lại tụ tập!”

“Mời!” Nam Cung Cẩm cũng không giữ họ. Vì nếu Mộ Dung Thiên Thu muốn ra tay với mình, mà họ ở đây quá lâu thì khó tránh khỏi sẽ khiến cho Mộ Dung Thiên Thu nghi ngờ, lại liên lụy đến đám huynh đệ này của mình.

Ba người gật đầu muốn đi, cuối cùng, Mị Văn Dạ im lặng một lúc, lại nói với Nam Cung Cẩm: “Nếu bất đắc dĩ phải đi, thì huynh đệ có thể giúp huynh!” Nói xong hắn ta phẩy tay áo đi trước, cứ như có sói đuổi theo sau lưng vậy.

Nếu Mộ Dung Thiên Thu thực sự muốn xuống tay với Nam Cung Cẩm, thì việc giúp đỡ Nam Cung Cẩm cũng là một dạng phản bội đế vương. Mị Văn Dạ nói ra câu như vậy tức là thực sự coi nàng là huynh đệ, có điều, hắn ta nói xong lại chạy nhanh thế làm gì? Nàng nhìn hai người kia hỏi: “Các huynh có cảm thấy hôm nay hắn ta có gì đó hơi khác không?”

Lãnh Vũ Tàn nói như thật: “Đúng là hơi khác, xấu hơn bình thường chút!” Lãnh Vũ Tàn là thế đấy, bất cứ lúc nào cũng không quên đả kích Mị Văn Dạ.

Mị Văn Dạ nghe vậy, chân liền lảo đảo một cái, quay đầu tức tối quát Lãnh Vũ Tàn: “Dù ông đây có xấu đến mấy thì cũng đẹp hơn huynh trăm nghìn lần nhé!”

“Thôi được rồi, mấy câu nói ra thì ai tin được chứ? Rõ ràng ta mới là mỹ nam đệ nhất kinh thành!” Lãnh Vũ Tàn cực kỳ mặt dầy nói.

Cái danh mỹ nam đệ nhất kinh thành đó, nếu không phải là Mị Văn Dạ thì cũng là Liệt Vương gia hoặc Hoàng thượng, chứ làm gì đến lượt Lãnh Vũ Tàn chứ? Kỳ lạ thay, cả Mị Văn Dạ và Mạnh Hạo Nhiên đều không phản bác gì, để mặc cho hắn ta chém gió. Ba người cười đi ra khỏi phủ Thừa tướng.

“Chàng có cảm thấy hôm nay ba người họ có gì đó khác khác không?” Nam Cung Cẩm rất buồn bực.

Hỏi xong không thấy hắn đáp lời, Nam Cung Cẩm cũng nhạy cảm nhận ra sắc mặt hắn hiện giờ không phải xấu bình thường nữa, khóe môi nàng giật giật: “Được rồi mà, hôm nay chàng cũng có gì đó khang khác!” Chuyện to như con kiến ấy mà cũng ghen với tuông, nàng thực sự nghi ngờ kiếp trước tên này là cái thùng dấm chua đầu thai ấy!

“Ta là người câm điếc, hử?” Giọng nói đầy vẻ uy hiếp vang lên.

“Ặc, ta chỉ thuận miệng nói thôi mà!” Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Hắn đứng dậy sải bước đến trước mặt nàng: “Vậy, mấy người bạn đó khiến nàng rất không nỡ chia xa sao?”

“Đâu có!” Nàng quả quyết lắc đầu!

Nghe vậy hắn mới có vẻ mãn nguyện hơn một chút, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi vào phòng trong. Nam Cung Cẩm không biết làm sao sờ chóp mũi, xem ra lại phải tốn công sức đi dỗ dành rồi! Nhức trứng quá...

...

Đêm xuống, Phong đi tản bộ trong vườn.

Đang vui vẻ đi dạo, rẽ qua đường nhỏ, lại nhìn thấy Mặc Họa mà mấy hôm nay hắn ta tránh như tránh tà. Khóe môi hắn giật giật, vội vàng tránh sang một bên giả làm người vô hình. Nhưng Mặc Họa lại ngừng lại, chăm chú quan sát người đàn ông này, không biết vì sao, cứ nhìn thấy đối phương, cô lại có cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ. Lần trước nhìn thấy hắn cũng là cảm giác này, lần này, cảm giác ấy lại càng mạnh mẽ hơn.

“Nhìn cái gì? Chẳng lẽ Công chúa điện hạ thích tại hạ rồi sao?” Giọng nói đầy khiêu khích của Phong vang lên.

Mặc Họa cười lạnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn ta, cô lại nói không chút nể nang: “Một tên hạ nhân thôi mà lại dám không biết mình là ai như vậy, bản Công chúa thích ngươi thì đúng là chuyện nực cười!”

Nói rồi cô hất cao đầu, ưỡn ngực bỏ đi, để mặc Phong đứng tại chỗ, trong lồng ngực như có một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt. Tiện nhân kia, Phong hắn đây sống bao nhiêu năm nay, chưa từng bị coi thường như vậy bao giờ. Trước giờ hắn vốn rất có duyên với phụ nữ, nhưng cô nàng đáng chết này lại dám ngang nhiên khinh bỉ hắn, nói ra mấy câu cực kỳ gợi đòn như thế! Một tên hạ nhân ư?! Một tên hạ nhân thì làm sao?! Có ai cao quý gì hơn ai chứ?! Nhưng, hắn lại không thể không thừa nhận, mẹ kiếp, đúng là hắn ta cũng chỉ là một tên hạ nhân mà thôi. Dù rằng trên giang hồ, ở Nam Nhạc, hắn ta vẫn còn cao quý hơn các chủ nhân khác rất nhiều, nhưng thân phận của hắn, thực sự chỉ là một ám vệ mà thôi!

Gió lạnh nổi lên, hắn giận dữ đứng trên hành lang một lúc lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy mình không thể nào nuốt trôi được cục tức này. Dù hắn có là hành khất thì Mặc Họa kia cũng không có tư cách mà hoa chân múa tay với hắn, đúng không? Nghĩ vậy, hắn liền hùng hổ lao về phía viện của Mặc Họa. Từ đằng xa, hắn đã nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, đám nha đầu canh cửa nhìn thấy hắn chạy tới, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi, còn có chút ngại ngùng, e sợ.

Phong còn không thèm nhìn họ lấy một cái nào, hắn lướt qua như một cơn gió, giận dữ đạp tung cửa ra!

“Ầm” một tiếng! Hai nha đầu ngoài cửa đều ngớ người ra, không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy, chớp mắt một cái đã tới cửa rồi, còn đạp được cửa ra nữa!

Mà người bên trong phòng cũng kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn! Cô vừa mới cởi hết quần áo trên người ra chuẩn bị tắm rửa, nhưng gã đàn ông quái gở này là thế nào đây? Ai cho hắn tự ý đạp cửa xông vào như thế?! Gió lạnh thổi vù vù khiến cô bất giác rùng mình vài cái.

Phong cũng ngẩn người tại chỗ. Hắn vốn định tới tìm cô nàng này cãi cọ một phen, nhưng không ngờ khi mình đạp tung cửa ra, thì đối phương lại hoàn toàn không mặc quần áo gì, cứ trần trụi như thế đứng đó! Chuyện này....

Một lúc sau, cuối cùng Mặc Họa cũng phản ứng lại, nhanh chóng kéo áo khoác bên cạnh sang quấn kín người mình, cũng không hề kêu ầm lên thất thanh vì sợ hãi như các cô gái khác, mà lạnh lùng nhìn Phong đứng ngoài cửa, mặt lạnh như băng, cuối cùng, cô sải bước tới trước mặt hắn, vung tay tát bốp một cái thật mạnh vào mặt hắn!

Âm thanh giòn tan vang lên rất chói tai trong đêm tối!

Phong ôm lấy má nhìn cô gái mặt không chút cảm xúc đứng trước mặt mình bằng ánh mắt không thể tin nổi. Đây là lần đầu tiên hắn bị người ta tát tai kể từ khi đi theo điện hạ đến giờ! Ngọn lửa giận dâng lên đến tận cổ, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn không phát tác vì chuyện này đúng là do hắn sai! Người ta là con gái trong trắng, tự dưng vô duyên vô cớ lại bị người khác nhìn sạch thế này, dù là ai cũng đều tức giận thôi!

“Xin lỗi, ta sẽ chịu trách nhiệm!” Phong cúi đầu nói.

“Chịu trách nhiệm ư?” Mặc Họa như nghe thấy chuyện nực cười nhất thế gian. Cô quan sát người đàn ông trước mặt mình từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Chỉ bằng ngươi, mà cũng mơ đến chuyện chịu trách nhiệm với bản Công chúa sao? Ngươi dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào khuôn mặt này của ngươi, hay là thân phận ám vệ của ngươi?”

Giọng điệu của cô cực kỳ chói tai, từng câu từng chữ đều dẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác! Mặt Phong giật mạnh vài cái, hiển nhiên hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy bao giờ! Bị người ta tát cho một cái đã đành, nhưng bị khinh bỉ ra mặt thế này, thì dù rằng thực sự là lỗi của hắn, dù rằng tính tình hắn có tốt đến mấy, lúc này cũng không thể không bùng phát. Hắn nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, cười lạnh châm chọc không chút khách sáo: “Ta không xứng với cô, cô cho rằng cô là cái thá gì chứ? Mỗi một cô nương trong Trầm Hương các cũng đều có dáng người đẹp hơn cô. Nói ta sẽ chịu trách nhiệm với cô cũng là đề cao cô rồi, không biết điều!”

Nói xong chính hắn cũng hơi toát mồ hôi, mình là đàn ông đàn ang, mà lại đi nói mấy câu như thế này với một cô gái!

Mặc Họa nghe vậy chỉ cảm thấy mình như bị chọc tức phát điên thôi! Máu dâng lên tận đầu, một ngụm máu tươi đã lên đến cổ họng: “Ngươi nói cái gì?”

“Cô nghe thấy cái gì, thì là ta nói cái đó đấy!” Nói xong, hắn lập tức xoay người bỏ đi.

Mặc Họa muốn đuổi theo đập cho hắn một trận, có điều hiện giờ quần áo của mình xộc xệch thế này không tiện ra ngoài, nên cô đành cắn răng nhịn xuống. Gã đàn ông chết tiệt đó, mối thù này, Mặc Họa cô nhất định sẽ phải báo!!!

...

Ngày hôm sau, khi tin tức này truyền đến tai Nam Cung Cẩm, nàng chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, cực kỳ thần bí. Tính cách của Mặc Họa vốn kiêu ngạo, coi thường thân phận của Phong cũng là bình thường thôi. Nhưng nhìn Phong có vẻ phóng đãng ngang ngạnh như vậy, nhưng trong bản chất cũng vô cùng tự kiêu. Hai người đó, có khi sau này lại có kịch hay để xem!

“Cười gì thế?” Hắn đích thân chuẩn bị sẵn bữa sáng, đặt lên trên bàn, nhìn nàng cười tươi như vậy bèn lên tiếng hỏi.

Nam Cung Cẩm nghĩ chắc hắn cũng chẳng có hứng với mấy chuyện này chuyện kia, nhìn bữa sáng thanh đạm trên bàn, cười nói: “Không có gì! Chàng vất vả quá!”

“Qua vài hôm nữa chúng ta có thể đi rồi!” Giọng nói lành lạnh chậm rãi vang lên.

Nam Cung Cẩm khó hiểu: “Chàng chắc chứ?”

“Ta nhận được tin báo, sáng sớm mai Đạm Đài Minh Nguyệt sẽ đến đây.” Đây là một tin tốt.

“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu, sau đó cười giảo hoạt, giọng điệu đầy vẻ âm u khủng bố: “Tiểu tử đó dám uy hiếp ta, chắc chắn phải đáp lễ hắn ta thật ra trò mới được! Chàng nghĩ xem, chúng ta nên chuẩn bị quà gặp mặt cho hắn ta thế nào đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.