Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 3 - Chương 9-2: Hồng mỹ nhân kiêu ngạo, đóng cửa không cho vào! (2)



Một trong số đó là Đại Tư mã Vi đại nhân, hắn đang không cao hứng, bước nhanh mấy bước đến trước mặt Mộ Dung Thiên Thu “Hoàng thượng, mặc dù là như thế, nhưng người này mang theo nhiều người như vậy, cầm kiếm tiến cung, đây là có ý đồ gây rối. Hơn nữa hắn là do Thừa tướng đại nhân mang tới, tâm tư của Thừa tướng hiện tại cũng không rõ, Hoàng thượng tất nhiên là không nên khoan thứ cho bọn họ, nếu không Thừa tướng đại nhân chỉ biết ngày càng vô pháp vô thiên”

“Yến khanh có thể vì Trẫm đứng ra chắn kiếm, ngươi có thể sao? Nếu không phải có Yến khanh thì giờ Trẫm còn đứng đây sao?” Ánh mắt màu lục lập lòe u quang, cực kỳ không vui nhìn Đại tư mã.

Tay này rất là không thức thời, tiếp tục lải nhải “Người này do Thừa tướng đưa đến, nói không chừng đang cùng Thừa tướng diễn khổ nhục kế!” Chúng đại thần nghe vậy, nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy rất có khả năng.

“Vi đại nhân, bản quan mang người theo ám sát Hoàng thượng, sau đó xông lên chắn kiếm, ngài không thấy khổ nhục kế như vậy quá phiền phức sao?” Âm thanh trong trẻo của Nam Cung Cẩm vang lên.

Mọi người yên lặng! Đúng vậy, võ công nam nhân này cao cường như thế, Thừa tướng muốn diễn kịch cứ kêu hắn lẻn vào hoàng cung không tốt hơn sao? Mắc gì đích thân mang vào, không phải tự mình tìm phiền toái sao?

“Bất kể nói gì thì người này là do Thừa tướng mang vào, ngài không thể chối tội của mình được” Đại Tư mã quyết tâm mượn cơ hội thu thập tiểu tử coi trời bằng vung này một chuyến. Cả năm qua hắn quá càn rỡ. Chỉ một năm, hắn thăng chức bằng cả đời mình phấn đấu mà chưa bò tới được. Thừa tướng đứng đầu Tam công, hắn làm nguyên lão hai triều, thấy đứa trẻ ranh này còn phải gọi một tiếng ‘Đại nhân’ a, vụ này khiến hắn uất nghẹn bấy lâu nay!

Lời này quả thật đánh vào trọng tâm, nói gì thì nói, người này do Yến Kinh Hồng mang đến, cho nên Thừa tướng không thể thoái thác tội của mình. Sau đó, mắt mọi người đều dồn hết lên người Mộ Dung Thiên Thu, tới bước này, chuyện này, phải đợi Hoàng đế quyết định.

Khuôn mặt tuấn mỹ vô địch của Đế vương nở ra một nụ cười mát mẻ tà mị, cười như không cười cảm thán “Xem ra Vi ái khanh già thật rồi, Trẫm cho phép ngươi cáo lão hồi hương”

Đại Tư mã suýt chút ngất xỉu tại đương trường! Hoàng thượng làm gì mà sủng tín Yến Kinh Hồng đến mức độ này chứ? Cái này có được xem là mình không cẩn thận đụng phải họng súng hay không? Rất nhanh cúi đầu nói “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần tuy già rồi nhưng càng già càng dẻo dai, còn có thể tận trung với người vài năm nữa, cáo lão hồi hương, thần hiện giờ chưa vội!”

Tác phong đó giờ của Yến Kinh Hồng chính là bỏ đá xuống giếng, hơn nữa kẻ rơi xuống giếng lần này còn là người thường xuyên khiến mình không thoải mái, cho nên càng muốn khuyến mãi cho một cục đá to hơn! Vì vậy Yến đại nhân lập tức tiến lên một bước mở lời gián ngôn “Hoàng thượng, Vi đại nhân xác thật là càng già càng dẻo dai. Có một câu gọi là ‘tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm!’ Vi đại nhân cũng thuộc dạng lão mã có chí lớn, cho nên thỉnh Hoàng thượng xem xét!”

Các đại thần khóe miệng không nhịn được mà run rẩy một hồi, tha thứ cho bọn họ, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được một kiểu cầu tình đầy ‘tính nghệ thuật’ đến như vậy. Cái gì mà ‘tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm’ vậy không phải đang nói Đại tư mã có tư tưởng trở thành một thế hệ kiêu hùng, vấn đỉnh đế vị hay sao? Nếu bảo Yến Kinh Hồng không hiểu rõ ý nghĩa những gì y đang nói thì đánh chết họ cũng không tin. Hãm hại trắng trợn đến vậy thì chỉ có Yến tiểu nhân kia mới có thể chính khí lẫm nhiên mà thực hiện thôi!

Đại Tư mã tức giận đến suýt chút nữa là thổ huyết, tiểu tử vô sỉ này, vậy mà dám ngang nhiên hãm hại mình như vậy! Có điều câu ‘càng già càng dẻo dai’ là do chính mình vừa nói đã bị hắn đơm đặt thành mình còn tráng niên, có thể làm được rất nhiều chuyện khiến cho bây giờ muốn phản bác cũng không cách nào!

Nhìn Đại tư mã nhà mình đang tức giận đến thở phì phò, Mộ Dung Thiên Thu cũng cảm thấy buồn cười. Điểm này ở bé con làm hắn thích nhất, có thể dùng dăm ba câu liền khiến đối thủ tức chết đi được, không nói lại cũng không phản bác nổi, khiến người xem trò khôi hài cũng cảm thấy có ý tứ!

Cuối cùng, tất cả mọi người đều yên lặng, Đại Tư mã rất suy sụp thều thào “Thần lĩnh chỉ cáo lão hồi hương” Cho dù bây giờ không đi thì vài năm nữa cũng phải đi. Coi bộ Hoàng thượng đã chán ghét bộ xương già của mình lắm rồi. Hơn nữa, cáo lão còn đỡ hơn ôm tội danh mưu đồ gây rối không phải sao? Nhưng, hắn không cam lòng, vừa nói hắn vừa đánh mắt cho các lão thần ở phe ngoan cố, ý bảo bọn họ giúp mình cầu tình.

Dưới sự dẫn dắt của Thái phó đại nhân, đang muốn xin xỏ “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng…”

“Hoàng thượng, nhất định không thể để Vi đại nhân ra đi a! Nếu ngài ấy đi rồi thì trong triều ta còn có ai đủ tài đủ đức để xử lý mọi việc? Thần e rằng, chậm nhất là trong vòng ba ngày, triều cương tất đại loạn!” Yến Kinh Hồng ngắt lời Thái phó. Muốn lấy lui làm tiến? Nằm mơ đi!!!

Phe phái những người trẻ tuổi lập tức cúi đầu, suýt chút nhịn cười muốn điên! Thừa tướng quá trâu bò, lời này không phải nói Đại Tư mã hết sức trọng yếu, nếu rời xa, Hoàng thượng sẽ không thể làm gì được nữa hay sao? Triều đình chỉ vì thiếu một đại thần mà trở nên rối loạn, cho dù thật sự là thế thì Hoàng đế ngồi ở đó để làm gì? Đây là cố tình nâng Vi đại nhân lên để hắn rơi xuống càng thảm hơn!

Mỗ Hoàng đế thừa biết Yến tiểu tử đang đánh chủ ý lên mình, nhưng nghe xong những lời này cũng khiến đồng tử hắn co lại đôi chút. Đế vương kiêng kỵ nhất là thần tử có địa vị siêu việt hơn mình, chuyện như vậy đừng nói là xảy ra, cho dù là nghe thì cũng không muốn nghe! Vì thế sắc mặt lạnh đi vài phần “Chuẩn tấu Vi ái khanh”

Lúc này, các lão già thuộc phái bảo thủ cảm thấy đất trời sụp đổ. Ánh mắt giết người toàn bộ đều quét về hướng Yến Kinh Hồng. Còn có cửa cho người ta cầu tình nữa sao? Cả đám già cỗi trong đầu đều tụng chung một câu nguyền rủa ‘cầu cho hắn chết không tử tế!’

Sau khi quyết đoán thịt Vi đại nhân xong, Yến Kinh Hồng tiếp tục mở miệng “Hoàng thượng, vị trí Tam công không thể bỏ trống, thần cho rằng Mạnh Hạo Nhiên đại nhân có thể gánh vác được chức vụ Đại tư mã”

Sax máu, có kẻ đã đạt được mục đích rồi, giả bộ cũng không thèm giả bộ, người kế nhiệm chức vụ cũng giúp Mộ Dung Thiên Thu nghĩ ra luôn nữa chớ! Các vị đại thần hoài nghi, chuyện hôm nay chắc chắn là có dự mưu, cái gì nam sủng đánh nhau với Hoàng thượng bla bla… đều là vì lừa Đại Tư mã nhảy vào, bằng không thì làm thế nào tống khứ được một vị nhất phẩm đại thần chứ?

Mạnh Hạo Nhiên đứng xem kịch, khơi khơi bị điểm danh cũng hoảng hồn, ngây người ra một thoáng. Thật sự không nghĩ ra được vì sao Yến Kinh Hồng lại đề cử mình? Tuy cả đám chơi chung có vẻ hợp, nhưng trên triều đình hắn đứng ở phe trung lập, bên nào đúng thì hắn ủng hộ chứ không nghiêng hẳn về phía họ Yến kia. Hơn nữa, hắn dựa vào thực lực bản thân, tuổi trẻ mà lên đến chức Thượng thư thì kỳ tích chỉ đứng thứ hai sau Yến Thừa tướng mà thôi. Bây giờ còn có thể lên được tới vị trí Tam công? Hắn choáng rồi! Nghĩ ngợi một lúc liền nhanh chân bước ra, kinh sợ thoái thác “Hoàng thượng, chức Đại Tư mã, thần sợ không đủ năng lực đảm nhiệm!”

Phe phái thanh niên cũng dại ra, vốn tưởng Thừa tướng sẽ tiến cử phe nhà ai dè hắn lại tiến cử Mạnh Hạo Nhiên.

Ánh mắt Đế vương nhìn về phía nàng toát ra một tia ấm áp. Trong triều, dưới sự phóng túng của hắn, hai phái đều cân bằng, nhưng có không ít là người của hắn, họ Mạnh là một trong số đó. Vị trí Đại tư mã vốn dĩ cũng muốn giao cho Hạo Nhiên, chỉ sợ tư lịch y còn thấp, không ai ủng hộ. Thêm vào đó, tên này cũng không giỏi như Yến tiểu tử, nếu trên phương diện ngoại giao, đối nội, đại sự trong triều nhiều lần lập đại công thì cũng phá lệ cất nhắc y, nhưng quả thật y không tranh đua như họ Yến. Hiện tại có lời này của Yến khanh, tương đương trên triều cướp đoạt thế lực giúp hắn, đây không phải chứng minh bé con rất chân thành với hắn sao?

“Mạnh đại nhân không cần tự xem nhẹ mình, thần có thể dùng đầu bảo đảm, Mạnh đại nhân nhất định sẽ làm tốt chức vụ này!” Yến Kinh Hồng cam đoan.

Mà Mộ Dung Thiên Thu chờ, cũng chính là những lời nói này!

Nhoẻn miệng cười, lập tức mở miệng “Nếu Thừa tướng đã nói vậy, Mạnh ái khanh ngày mai nhận chức đi. Sau khi yến hội kết thúc, Lễ bộ đưa quan bào và quan ấn đến Mạnh phủ”

Lễ bộ thượng thư nhanh chóng đứng dậy “Vi thần tuân chỉ”

“Cái này...” Mạnh Hạo Nhiên bỗng có một loại cảm giác không chân thực, có phải hắn đang nằm mơ hay không?

“Mạnh đại nhân còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn!” Nam Cung Cẩm nhắc nhở.

Lúc này Mạnh Hạo Nhiên mới phản ứng lại, quỳ xuống “Tạ ân điển Hoàng thượng, thần nhất định không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng và Thừa tướng”

Mạnh Hạo Nhiên lập tức biến thành người thứ hai ở Tây Võ bị hâm mộ ghen ghét đủ loại! Thậm chí có người bắt đầu vô sỉ tưởng tượng, phải chăng Mạnh đại nhân đã không cẩn thận bảo vệ được cúc hoa của mình, bị Thừa tướng vấy bẩn, nên hôm nay Thừa tướng mới tiến cử hắn ta?

Thế là trò khôi hài này cuối cùng được Mạnh Hạo Nhiên nhặt hết tiện nghi đã kết thúc như thế đó!

Ám vệ của Bách Lý Kinh Hồng cũng rút đi từ sớm.

Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn quân thần bọn họ ì xèo một trận, cảm thấy lòng mình hụt hẫng, dường như tất cả bọn họ là chung một quốc gia, mình chỉ là người ngoài cuộc, cũng chỉ là một khán giả đứng xem!

Lãnh Tử Hàn đi đến trước mặt Hồng mỹ nhân quét mắt về phía hắn “Bách Lý Kinh Hồng, đường còn rất dài!” Lời này mang theo ý vị của kẻ xem kịch vui, một chút khiêu khích, còn có rất nhiều điểm vui sướng khi người gặp họa. Lúc trước ở Nam Nhạc hắn lựa chọn thoái lui, lựa chọn ở bên cạnh bảo hộ để cuối cùng đổi lấy là cái gì? Là tin tức tiểu Cẩm rơi xuống vực! Hắn nhớ rất rõ, lúc đó hắn cho rằng nàng đã chết, loại đau đớn đó hắn không muốn nhớ lại, cái cảm giác đau đớn đến tận xương tủy, trái tim dường như vỡ nát, cả người như một cái xác không hồn. Cho nên giờ này hắn quyết sẽ không lùi bước, nếu Bách Lý Kinh Hồng không đủ năng lực bảo hộ nàng, vậy hắn sẽ đến bảo hộ!

Không tranh đoạt là muốn nàng hạnh phúc. Nhưng sau khi rút lui, hậu quả lại đáng sợ như vậy, nên hắn tự nhiên là muốn tham gia trận náo nhiệt này!

Bách Lý Kinh Hồng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói cũng không nói. Đường còn rất dài, ý hắn là mình cùng Cẩm nhi muốn bên nhau đường còn rất dài? Nhưng… “Đường dù dài, cũng không có người sống nào chen chân vô lọt”

Một câu, khiến Lãnh Tử Hàn nghẹn lời!

Bọn hạ nhân nhanh chóng thu thập một phen, mọi người lần nữa ngồi xuống. Lúc này ánh mắt các quý nữ nhìn Bách Lý Kinh Hồng đã khác xưa. Trước ghét bỏ vì hắn là nam sủng, nhưng Dạ Mạc Sơn Trang đó, chỉ cần người có kiến thức có đầu óc đều hiểu, nếu gả cho Trang chủ Dạ Mạc Sơn Trang, thể diện chỉ sợ còn ngon hơn gả cho Hoàng thượng làm Quý phi a! Hơn nữa, người này lớn lên anh tuấn xinh đẹp như vậy, đứng bên cạnh Liệt vương tuyệt đối không thua kém chút nào, tâm làm sao mà không động được chớ? Một đám động lòng hoài xuân, liền quên mất luôn sự kiện người ta đang làm nam sủng!

Mọi người ngồi còn chưa nóng mông, sự kiện khác lại ập tới.

Một trường kiếm hướng về phía Nam Cung Cẩm phi đến.

Bách Lý Kinh Hồng và Mộ Dung Thiên Thu vừa muốn ra tay thì Nam Cung Cẩm đã trước họ một bước. Vươn nhanh hai ngón tay với một tốc độ mắt thường không nhìn thấy, kẹp lại mũi kiếm. Sau đó nhẹ nhàng gập lại, một tiếng giòn rụm vang lên, thanh kiếm gãy đôi mà không hề thấy nàng dùng chút nội lực nào. Hắc y nhân mắt trừng to, hóa đá!

Mọi người không ngờ thân thủ của Yến Kinh Hồng tốt đến vậy. Họ chỉ kịp thấy hắc y nhân vung kiếm lao đến, ai đó xoay người đứng lên, chỉ một chiêu liền chế trụ cổ gã.

Ném một ánh mắt cho nam nhân áo tím bên cạnh, anh chàng hiểu ý, tung một tia nội lực thi triển cách không điểm huyệt khiến tên kia không động đậy được nữa.

“Buông ra! Ngươi là gian tướng, ông đây hôm nay phải giết chết ngươi!” Tên kia gân cổ chửi ầm lên.

Cô nàng kéo khăn che mặt của y xuống, nhìn nhìn, cảm thấy lạ hoắc, căn bản là chưa từng quen biết, bực mình nhíu mày hỏi “Ai phái ngươi tới?”

“Chả ai phái ông tới, ông đây chính mình tới!”

Nàng cười trào phúng “Ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật cung khai, cứ tỏ thái độ không hợp tác thế này, ta làm sao yên tâm mà thả cho ngươi rời đi được!”

Thả hắn đi? Không chỉ các vị đại thần kinh ngạc, ngay cả hắc y nhân cũng ngây ngốc đứng hình. Tiến vào Hoàng cung ám sát thực ra là hạ sách, nhưng Yến Kinh Hồng mỗi lần ra ngoài đều mang theo một đống người hầu, không ai có thể tới gần được. Hôm nay mình theo một vị đại nhân lẻn vào cung, tới giết hắn! Vào trong cung hắn rất rõ ràng, cho dù ám sát được hay không thì cũng mất mạng. Nhưng Yến Kinh Hồng vừa nói gì kia? Thả hắn đi?

Mộ Dung Thiên Thu không kiên nhẫn, ra lệnh “Lôi xuống địa lao, dùng nghiêm hình tra tấn, chừng nào hắn khai ra tên chủ mưu thì mới thôi”

“Hoàng thượng, để thần trực tiếp thẩm vấn!” Tính nết hàng này, sợ là càng đánh sẽ càng không khai. “Nói đi, tại sao muốn mạng bản quan?”

“Ngươi giết phụ thân ta, thù giết cha không đội trời chung!”

Nàng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mặt tên này một hồi, cũng cảm thấy có điểm quen quen “Phụ thân ngươi là Kinh Triệu phủ doãn?”

“Ừ” Trong mắt tràn đầy sát ý.

Cô nàng không chút thú vị chép miệng, Kinh Triệu phủ doãn có một đứa con trai từ nhỏ đã đưa lên núi học võ, từ lâu chưa từng trở về thăm nhà, chắc là người này đây!

“Đó là do ngươi không biết những chuyện tốt do cha ngươi gây ra. Chỉ cần ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút là biết hắn có đáng chết hay không!”

“Chiếm đoạt ruộng tốt, ức hiếp bá tánh, ngầm đoạt của công. Hình bộ và Đại lý tự đều có chứng cứ phạm pháp của hắn. Một hai tội thì còn nói bản quan muốn vu hãm, nhưng nhiều tội danh như vậy bản quan có thể làm bộ được sao?”

Nghe đến đây, gã hắc y ngẩn ra một chút, hóa ra mình còn không biết phụ thân đại nhân gây ra nhiều chuyện tốt đến vậy! Quả thật hắn cũng có nghe chút hơi gió về hành vi không phù hợp của cha già, nhưng hắn lại nghĩ, biết đâu đây là lời đồn do tên gian tướng kia gây ra thì sao, có điều Yến Kinh Hồng hiện tại luôn khẳng định, chứng cứ đang nằm ở Hình bộ và Đại lý tự, cái này… chắc không phải giả!

“Nhớ kỹ, Yến Kinh Hồng ta trước giờ chỉ giết người đáng giết mà thôi!” Khí thế thập phần lạnh lẽo “Nói đi, ai mang ngươi vào? Xem bộ dạng này của ngươi bất quá cũng là do bị người ta kích động xúi giục, bằng không cũng không vì bản quan mà đến”

Trong lòng gã kia giãy giụa một chút, không biết là nên nói hay không, dù sao cũng là do mình cầu xin người ta!

Nam Cung Cẩm mắt sắc lạnh liếc nhìn toàn trường, lại thấy Lễ bộ thị lang cúi đầu, thần thái còn có chút khẩn trương. Cũng đúng, hắn là môn sinh của Ngự sử đại phu, có làm ra loại chuyện này kể cũng không kỳ quái! Chỉ cần biết là kẻ nào làm, sau này nàng sẽ tùy tiện tìm một lý do hại chết hắn, cơ bản gã kia có nói hay không cũng không sao!

“Ta không thể nói!” Gã cắn răng nhưng thật ra nhìn rất khí phách.

Nàng ra vẻ chả sao cả gật gật đầu “Tùy ngươi. Hoàng thượng, hành thích trong cung, ngài có thể xử trí hắn rồi!”

“Cái gì?” Gã không tin tưởng trừng lớn mắt “Mới rồi không phải ngươi nói có thể thả ta sao?”

“Ta nói hồi nào?” Vẻ mặt hết sức mê hoặc.

“Ngươi nói ta không hợp tác, ngươi làm sao yên tâm …” Tới đây hắn liền ngừng lại, hình như người ta đâu có nói muốn thả hắn a, tuy có thể lý giải như vậy, nhưng thực tế là chưa có nói à!

Nam Cung Cẩm gật gật đầu “A, ngươi nói là cái đó hả? Lúc đó ta chỉ muốn thả mồi, mục đích là cho ngươi tĩnh tâm lại, sau đó kiên nhẫn tiếp thu sự dạy dỗ của ta!”

“…” Hắc y nhân tức giận đến ngất xỉu!

“…” Hồng mỹ nhân, anh em nhà Mộ Dung, Lãnh Vũ Tàn, Mị Văn Dạ, Mạnh Hạo Nhiên ho khan không ngừng!

“…” Các đại thần khóe miệng run rẩy lợi hại!

Cuối cùng hắc y nhân đang xỉu bị người ta đưa đi mất!

Qua ba tuần rượu, thưởng hoa yến tuyên bố kết thúc, các đại thần từng người ra về. Yến Kinh Hồng đứng dậy, mỗ Hoàng đế liền đến trước mặt nàng, liếc Hồng mỹ nhân một cái, mày kiếm nhướn nhướn, trong giọng nói mang theo nhiều phần cố tình “Yến khanh, trên người ngươi thật thơm!”

Nghe xong, đồng tử Bách Lý Kinh Hồng co rút lại, sắc mặt Yến Kinh Hồng tối sầm. Tâm tình ai đó phi thường tốt, cười lớn, nghênh ngang rời đi…

Nam Cung Cẩm thấp thỏm nhìn Bách Lý Kinh Hồng đang làm cái mặt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, tâm thần kinh hách, lê từng bước theo sau.

“Thừa tướng đại nhân dừng bước!” Có tiếng gọi nàng từ phía sau.

Nàng dừng lại, ngoái đầu nhìn liền thấy phe ta là Thái thường tự khanh Lý Lâm Mộc bèn hỏi “Chuyện gì?”

“Hôm nay đại nhân tiến cử Mạnh đại nhân là có ý gì?” Y hỏi nhỏ. Bọn họ suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không ra được đáp án, nên cuối cùng đành làm mặt dày chạy theo.

Nàng cười, cũng nhỏ giọng đáp “Chỗ tốt có rất nhiều! Đầu tiên, ngươi phải biết rằng, đá một người trong đám bảo thủ sẽ khiến Hoàng thượng phải đi an ủi bọn họ, còn phải bảo trì cân bằng trên triều, cho nên Đại tư mã mới tất nhiên sẽ là người đối chọi với chúng ta. Không bằng cử Mạnh Hạo Nhiên, tốt xấu gì hắn ở phe trung lập, tận trung với Hoàng thượng sẽ không chống chúng ta! Thứ đến, nếu thực sự tiến cử phe ta thì sẽ bảo toàn được sự phát tiển an toàn nhưng bù lại sẽ khiến Hoàng thượng nghi kỵ, tất nhiên Hoàng thượng sẽ không đồng ý. Hiện giờ, bên kia mất một Đại tư mã, triều chính đang mất cân bằng, nếu dùng người của Hoàng thượng ém vào sẽ khiến người dễ chịu vô cùng. Còn Mạnh Hạo Nhiên là người chính phái, giao du với chúng ta không cạn, nay tặng hắn nhân tình này, về sau thế nào cũng sẽ báo đáp. Cuối cùng, nam sủng của ta hôm nay gây chút chuyện, Hoàng thượng tuy nói không so đo nhưng khẳng định trong lòng có khúc mắc, không bằng mượn hoa hiến Phật, cấp vị trí này cho người của ngài, chẳng những hóa giải lửa giận trong lòng còn làm cho ngài biết sự chân thành của chúng ta. Một hòn đá trúng tới mấy con chim, tại sao lại không làm?

Lý Lâm Mộc nghe xong nhất thời trừng lớn, cái mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi! Hắn cũng đoán ra vài nguyên nhân, nhưng đều không cảm thấy đủ để bỏ qua khối thịt mỡ ngon lành đó, giờ nghe Thừa tướng phân tích, hắn mới phát hiện có nhiều chỗ tốt như vậy, hơn nữa, chức vụ Đại tư mã kia không phải là miếng thịt bò mà là một khúc xương trâu thập phần khó gặm, siêu nguy hiểm! “Thừa tướng, ngài không hổ là Thừa tướng, hạ quan bái phục! Có điều lời đồn về ngài và Mạnh đại nhân…” E là ngày mai sẽ phát tán xôn xao a!

Nàng cà lơ phất phơ cười cười “Người chính là như vậy. Thấy người khác đạt được thứ mình tha thiết ước mơ mà lại không đạt được, hoặc thấy người khác nhặt được đại tiện nghi, hoặc phát hiện người khác tốt hơn mình liền thích ác ý hãm hại, tùy tiện suy đoán để cân bằng áp lực của nội tâm. Nói trắng ra, những lời đồn đại đó là do sự ghen ghét khiến tâm lý vặn vẹo biến thái. Nếu chúng ta để ý, có phải hay không sẽ khiến bản thân phiền não bất tận?”

Lý Lâm Mộc ngẩn ra, lập tức cười nói “Thừa tướng rộng rãi, hạ quan thụ giáo!”

Nam Cung Cẩm thoải mái tiếp nhận sùng bái xong bỗng phát hiện người bên mình đâu mất!

“Tướng gia tìm vị công tử kia sao? Lúc chúng ta nói chuyện đã đi trước rồi!” Lý đại nhân giải thích.

Nàng nghe vậy gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Đã đi trước? Hơn nữa nãy giờ mình nói chuyện rất cao hứng mà quên để ý hắn! Kỳ này xong rồi, hắn mà nổi giận… tình huống coi như nghiêm trọng! “Bản quan về trước!”

“Thừa tướng đại nhân,mời!”

Nàng lên xe, phân phó xa phu nhanh chóng đuổi theo, mãi cho đến trước cửa phủ Thừa tướng mới thấy bóng dáng màu tím nhạt kia. Nhảy xuống xe, nàng lật đật chạy nhanh vào phủ, nhắm mắt theo đuôi phía sau. Đến trước cửa phòng hắn, nàng vừa mở miệng “Cái đó…”

Bách Lý Kinh Hồng đi vào. “Rầm!” một tiếng, cửa phòng đóng lại, suýt chút nữa kẹp luôn mũi nàng.

Mỗ nữ đầu đầy hắc tuyến, vẻ mặt thê ai đứng trước cửa. Vừa giận liền đóng cửa không cho vào, nàng phải làm sao bây giờ?!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.