Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 4 - Chương 60: Hiệu lệnh của làng vương, cả bầy sói hoang cùng nhảy múa



Trận chiến này chấn kinh thiên hạ, Tây Võ, Đông Lăng đều phải chú ý tới, cũng dốc hết toàn lực quốc

gia để nghiên cứu chế tạo thuốc nổ, nhưng chưa thể thành công. Mà lúc này, Nam Cung Cẩm lại vô cùng nhàn nhã nằm duỗi cái lưng mệt mỏi trong lều vải ở thảo nguyên Mạc Bắc, sau đó nàng đi tới cửa lều, sau khi tới cửa,1bốn phía thổi tới một trận bão cát, còn có từng trận từng trận mùi cỏ xanh ập vào mũi, nhìn về phía xa còn có thể trông thấy dễ bò phía dưới ngọn dốc cao cách đây vài dặm xa! Nàng không khỏi cảm thán trong lòng, nếu không dẫn theo nhiều binh lính đến đánh trận như thế này, hiện nay thật sự có thể có cảm giác8thảnh thơi thư giãn khi trông thấy cảnh tượng ngọn gió thổi rạp cây cỏ và dễ bò này rồi!

Vân Dật tiến lên hỏi thăm, mang theo một chút vội vàng, có lẽ do nhận thấy Nam Cung Cẩm gần đây đã quá thích ý: “Hoàng hậu nương nương, hiện nay đã đi vào địa bàn của Mạc Bắc, nhưng người của chúng ta, còn chưa quen với cuộc sống2ở đây, căn bản cũng không biết Đạm Đài Minh Nguyệt dẫn người đi trốn ở đâu? Hiện nay cần phải làm gì? Nếu tiếp tục ở lại chỗ này vài ngày, lương thảo của chúng ta sẽ hết sạch!” “Không vội, chờ vũ khí bí mật của chúng ta đến!” Nam Cung Cẩm cười nhàn nhã, nàng đã phái Hiên Viên Dĩ Mạch đi Lịch Dương nhận một thứ4mới được chế tạo ra! Mặc dù vật mới được chế tạo ra đó có chút lớn!

Khi hai người đang nói chuyện, Vàng lạo vùn vụt tới, mà con sói này cũng thú vị, không khác mấy so với giống Husky thời hiện đại, đến lúc ngớ ngẩn là xoay vòng tròn! Nó thè lưỡi thật dài, con mắt híp lại cực kỳ hèn mọn, trên mặt còn mang theo một nụ cười trông vô cùng bẩn thỉu!

Con chó sói khôi hài này vừa đến, không ít binh sĩ bị dọa lui về phía sau vài bước, mà Hiên Viên Dĩ Mạch thì thở hồng hộc vì mệt bên cạnh nó, vì đây là một con sói, mà ngựa thì rất e sợ loài động vật này, cho nên nàng chỉ có thể dùng khinh công đi theo!

Nhưng nhìn thấy Vàng càng ngày càng ngốc nghếch, vẻ mặt càng lúc càng thô bỉ kia, khóe môi Nam Cung Cẩm không khỏi run lên mấy cái! Thật sự không biết tên Bách Lý Kinh Hồng kia đã nuôi con sói này thế nào, rõ ràng là khi bé còn là một con sói tràn đầy tính hoang dã, vậy mà giờ đây lại đầy hèn mọn như vậy! Mà sau khi Vàng xông đến, chuyện đầu tiên chính là nhảy vào trong lồng ngực Nam Cung Cẩm, nhìn như là đang sàm sỡ nàng vậy! Nam Cung Cấm cũng nhanh chóng né qua, không chút khách khí mà đập vào đầu nó một cái, Vàng ngao ô trầm thấp một tiếng, sau đó bắt đầu đào đất, ai oán cúi đầu xuống! “Vàng, ta tìm người đến là có chuyện!” Nam Cung Cẩm nghiêm túc nói!

A, hóa ra là có chuyện tìm bản vương! Vậy mà ngươi dám đánh vào cái đầu tôn quý của bản vương, thế nên, Vàng đại nhân rất không nể mặt quay đầu đi, không nhìn nàng.

“...” Thật là chủ nào tớ nấy! Tên này ngạo kiều y như Bách Lý Kinh Hồng mấy năm trước, những năm đó Bách Lý Kinh Hồng không có bỉ ổi thế này mà? “Vàng, chuyện này thật sự xin nhờ lão nhân gia ngài!” Cô nàng nào đó nịnh nọt. Thế là, Vàng huynh cuối cùng cũng tìm lại được một chút tôn nghiêm của vua sói, quay cái đầu cao ngạo của

mình lại! Chỉ là cái lưỡi sói kia không nhịn được mà thè ra ngoài, con mắt híp lại thành dáng vẻ vô cùng dung tục!

Nam Cung Cẩm cố gắng nhếch miệng nói: “Được rồi! Được rồi! Thảo nguyên Mạc Bắc này là địa bàn của ngươi, giúp ta tìm xem rốt cuộc Đạm Đài Minh Nguyệt trốn đâu rồi đi! Làm phiền ngươi nhé, trở về sẽ cho ngươi thịt ăn!”

Lời này rõ ràng đã kích thích Vàng, nhớ ngày đó, thời điểm chủ nhân ở tại Tây Võ, mình đi theo nam chủ nhân, mỗi ngày đều ăn ngon uống say! Nhưng khi chủ nhân trở về, nói đồ ăn của mình còn ngon hơn của nàng, thế là từ đó về sau giảm bớt lượng thức ăn của mình đi, ép nó có đôi khi không thể không tự mình ra ngoài kiếm ăn, giờ đây nàng còn không biết xấu hổ mà nói với mình chuyện ăn thịt à!

Nam Cung Cẩm ho khan một tiếng rồi nói: “Ta tự mình hướng cho ngươi ăn!”.

Binh lính Nam Nhạc nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Hoàng hậu nương nương, cảm thấy khóe miệng mình có chút run rẩy, đây không phải chỉ là một con sói sao? Không nghe lời, làm thịt nó đi là xong! Nhưng bọn hắn lập tức phát hiện bọn hắn đã xem nhẹ loài động vật này tới mức nào!

Chỉ thấy sau khi nghe thấy chủ nhân tự mình nướng thịt, nước dãi của Vàng lập tức chảy đầy đất! Toàn bộ thân thể con sói nằm nghiêng trên mặt đất, nước dãi trong miệng chảy soàn soạt ra bên ngoài, cái lưỡi thè dài ra ngoài, ánh mắt hèn mọn nghiêng nghiêng nhìn Nam Cung Cẩm, dáng vẻ háo sắc bẩn bựa vô cùng!

Khóe miệng Nam Cung Cấm không nhịn được mà hung ác co quắp mấy lần, nhịn không được mà đá tên này một cước: “Đủ rồi! Nhanh làm chính sự cho bà!”

Vàng chóp chép miệng, tỏ vẻ đau thương mà ngẩng lên trời “Ngao ô!” một tiếng... m thanh kéo dài và xa xôi, khiến cho Nam Cung Cẩm tức giận chuẩn bị đá nó thêm một cước, thì bỗng nhiên bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng “Ngao ô”! Không lâu sau đó, tro bụi bốc lên bốn phía, toàn bộ thảo nguyên vang lên tiếng bước chân, sau đó, mười mấy vạn con sói hoang Mạc Bắc, tiến đến từ bốn phương tám hướng! Nhìn mười mấy vạn cặp mắt xanh mơn mởn, còn có những con sói dữ tợn lộ ra răng nanh sắc nhọn của bản thân, toàn bộ binh sĩ quân doanh Nam Nhạc đều cảm thấy có chút tê dại da đầu, sau lưng phát lạnh! Chuyện này, sao lại có nhiều sói đến thế này, đây thật sự là quá đáng sợ!

Cảnh tượng hoành tráng này cũng khiến cho Nam Cung Cẩm chuẩn bị duỗi chân ra đạp Vàng một cái, cũng phải uất ức nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng rụt chân mình lại! Mẹ nó, đây là thần uy của Lang Vương sao! Nếu đạp một cước này xuống, không biết mình sẽ nhận được kết quả gì! Bị sói hoang chia nhau ăn sao?

Sau khi mấy chục vạn con sói hoang đến, vẻ thô tục của Vàng cũng biến mất trong nháy mắt, không còn vẻ bỉ ổi nữa, nó di chuyển bốn chân cao quý đi tới đi lui, vô cùng cao ngạo! Hiện tại đang là mùa hè, nắng gắt như lửa, ánh nắng chiếu vào bộ lông màu vàng óng ả của nó, ánh lên hào quang lấp lánh. Khiến cho người ta chói lòa đôi mắt không dám nhìn gần.

Còn mười mấy vạn con sói hoang Mạc Bắc, đều cúi thấp đầu xuống, những con sói này gồm mười đàn, mỗi đàn đều có một con Lang Vương đứng đằng trước, nhưng những Long Vương như thế, dưới thần uy của Vàng, cũng đều không dám ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ vô cùng cung kính!

Sau khi Vàng đi tới đi lui mấy bước, có vẻ như vô cùng hài lòng với sự cung kính của bọn chúng, nó ngửa đầu lên trời “Ngao ô” một tiếng, các con sói khác cũng đều “Ngao ô” theo một tiếng, ngay sau đó, bọn chúng như nhận được một mệnh lệnh nào đó, đều tản ra chạy như bay ra khắp nơi!

Sau khi tất cả các con sói đi khỏi, Vàng lại khôi phục bộ dạng thô bỉ khiến cho người ta không đành lòng nhìn thằng kia, nó quay đầu, lè lưỡi, đắm đuối nhìn Nam Cung Cẩm!

Nam Cung Cấm đập một tay lên trán mình, nếu không phải hiện nay cần nhờ vả nó, nàng thật sự muốn băm chết tên này! Trước đây trông nó khác, sao bây giờ lại thành hèn mọn thế này!

Trong doanh trướng của Đạm Đài Minh Nguyệt, toàn bộ thủ lĩnh các bộ lạc và các thần tử vương đình, đang cùng nhau bàn bạc đổi sách! Không thể nghi ngờ rằng hiện nay bọn hắn đang chọc phải một phiền phức rất lớn, không nói không chiếm được nửa phần đất đai Nam Nhạc, còn dẫn người Nam Nhạc vào thảo nguyên Mạc Bắc, đáng sợ nhất là trong tay quân địch lại có vũ khí mà bọn hắn chỉ cần tưởng tượng một chút đã không có cách nào địch nổi! Loại vũ khí thế này, thật sự khiến trong lòng bọn hắn sinh lòng sợ hãi!

“Vương thượng, chúng ta hiện nay nên đối phó ra sao. Lực sát thương của vũ khí trong tay cô gái kia thật sự quá kinh khủng, chúng ta hoàn toàn không thể chống đỡ được!” Một tên tướng quân tiến lên nói.

Sắc mặt Đạm Đài Minh Nguyệt cũng biến thành màu xanh xám, hắn đương nhiên biết bọn hắn căn bản là không thể chống đỡ được vũ khí của đối phương! Nhưng biết thế thì làm được gì, Nam Cung Cẩm sẽ dẫn người rút khỏi thảo nguyên Mạc Bắc sao? Cơ bản là không có khả năng! Nhưng nếu dùng khả năng chính mình để đuổi bọn họ ra, thì nghe cũng không mấy khả thi! Mấu chốt nằm ở chính trên đống thuốc nổ trong truyền thuyết kia!

“Chẳng lẽ thật sự không có cách nào đối phó sao?” Thủ lĩnh bộ lạc Kiêu Kỵ, cũng là cha của Hách Liên Đình Vũ nói. Trước đó vài ngày, đúng là ông cũng thầm có thành kiến với Đạm Đài Minh Nguyệt vì những lời đồn đại bên ngoài, nhưng con gái ông tự mình đến an ủi, thêm vào đó là trong lòng ông cũng rõ ràng cho dù ông phản, cũng không phải là đối thủ của vị đế vương trẻ tuổi này, cho nên ông vẫn lựa chọn hiệu trung với Đạm Đài Minh Nguyệt.

Ngay lúc này, bọn hắn bỗng nhiên nghe được một trận tiếng sói tru! Sắc mặt tất cả mọi người đều khẽ giật mình! “Đây là Lang Vương sao?!

Sau khi Lang Vương đời sau trưởng thành sẽ lập tức đăng cơ làm vương, mà Lang Vương đời trước sẽ về hưu. Chuyện này toàn bộ người thảo nguyên Mạc Bắc không ai không biết! Sói ở Mạc Bắc không có tính đoàn kết mạnh, cũng không giống các loài sói khác, thành viên trong đàn mà chết, sẽ nhất định đuổi theo, không báo thù không được, nhưng bọn chúng lại vô cùng nghe theo sự triệu hoán của Lang Vương! Chỉ cần một mệnh lệnh, bọn chúng sẽ toàn lực ứng phó, không sợ sinh tử! Nhưng, Lang Vương thế hệ này, hiện nay không phải đang ở tại Nam Cương sao? Chẳng lẽ là về thảo nguyên Mạc Bắc giao phối sao? Bỗng nhiên, không biết là ai nhớ ra một việc, hơi kinh hoàng nói: “Ta nhớ ra rồi, hình như khoảng hai năm trước, Nam Cương đưa một Lang Thánh Tử đời sau đến Nam Nhạc!”

Hắn nói xong, tất cả mọi người đều hoảng sợ trợn to đôi mắt! Chẳng lẽ... Chuyện này, nếu thật sự như thế, đó chính là trời vong Mạc Bắc rồi!

Tất cả mọi người đều cảm nhận sâu sắc được rằng hô hấp của bọn hắn vô cùng khó khăn, sự sợ hãi trong lòng đã không cách nào diễn tả được! Trên thảo nguyên Mạc Bắc, sói là loài động vật có cái mũi linh hoạt nhất, nếu để bọn chúng ngửi được mùi bọn hắn đang trốn tại bộ lạc Tẩm Khắc, cô gái Nam Nhạc kinh khủng kia tất nhiên sẽ lập tức dẫn theo thiên quân vạn mã cùng với vũ khí kinh khủng kia đến!

Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức hạ lệnh: “Bảo các tướng sĩ đem quần áo của mình, phái người nhanh chóng phân phát tới các bộ lạc toàn thảo nguyên!” “Rõ!” Chỉ có cách này mới có thể đánh lừa khứu giác của những con sói kia! Nhưng đây chỉ là kế hoãn binh, mặc dù như thế, cũng không qua bao lâu, bọn hắn sẽ bị tìm ra! Cho nên toàn bộ người trong doanh trướng hầu như là nín thở, sau chốc lát, Đạm Đài Minh Nguyệt bỗng nhiên nói: “Toàn bộ di chuyển! Đến thảo nguyên Cách Nhĩ Tây!”.

Thảo nguyên Cách Nhĩ Tây nằm bên cạnh con sông duy nhất của Mạc Bắc, nước có thể làm nhạt mùi đi đôi với khứu giác của động vật, bọn hắn đi sang bên kia không nghi ngờ gì chính là lựa chọn tốt nhất!

Còn Nam Cung Cấm giờ phút này thì nhàn nhã ngồi trong lều vải, vừa gặm hạt dưa vừa nhìn địa đồ chờ tin chiến thắng từ thuộc hạ của Vàng! Mà Vàng hèn mọn thì đang lệch cái đầu ghé vào phía đối diện nàng, “tách” một tiếng, một giọt nước dãi rơi xuống bản đồ: Mặt Nam Cung Cấm giận dữ, giơ tay đánh nó một cái!

Vàng đáng thương, ủy khuất quay lưng về phía nàng! Nam Cung Cẩm căm ghét nhìn giọt nước dãi sói trên tấm địa đồ, cảm thấy vô cùng buồn nôn! Nhưng, rất nhanh, ánh mắt nàng tập trung một chút, đàn sói đang tìm Đạm Đài Minh Nguyệt khắp nơi, với trí thông

minh của Đạm Đài Minh Nguyệt, hắn cũng sẽ đoán được chuyện gì đang diễn ra. Cho nên hắn nhất định sẽ nghĩ ra cách đối phó! Mà giọt nước dãi của Vàng kia, lại vô cùng trùng hợp rơi trên con sông duy nhất trên thảo nguyên bên cạnh thảo nguyên Cách Nhĩ Tây!

Dòng sông này, có thể làm phai nhạt đi rất lớn khứu giác của động vật, cũng có thể nói đây là nơi duy nhất trên thảo nguyên, là nơi có thể dùng để ẩn nấp mà rất có thể không bị đàn sói phát hiện! Cho nên Đạm Đài Minh Nguyệt rất có thể sẽ dẫn binh di chuyển đến nơi này!

Thế là, Nam Cung Cẩm lập tức hí hửng hắn. Nàng nhìn tấm lưng của Vàng như nhìn thấy thân nhân của mình vậy, nàng rất là nịnh nọt xông lên, chỉ vào một chỗ trên địa đồ, muốn tên này triệu hoán thủ hạ như lúc trước!

Còn Vàng thì híp mắt nhìn nơi đó, hiển nhiên cũng không hiểu Nam Cung Cẩm muốn làm gì, nhưng nói mới bị đánh nên rất không cao hứng, cho nên vô cùng ngạo kiều quay đầu đi! Nhưng tròng mắt lại không ngừng chuyển động, như là đang tính toán cái gì! Nam Cung Cẩm tức giận quăng tấm địa đồ ra: “Không làm thì thôi!” Nàng nhìn số thuốc nổ còn lại mặc dù vẫn còn đó, nhưng không phải quá nhiều, nàng chỉ lo đến lúc đánh không lại mới năn nỉ nó! Không ngờ tên này lại nhiều trò như thế, khó hầu y như tên tổ tông Bách Lý Kinh Hồng kia vậy! Nên giờ đây nàng chỉ có thể kiên trì dẫn binh lính mình đi tới đó, hy vọng đến lúc đó còn đủ!

Vàng thấy nàng thật sự tức giận, thế nên trong nháy mắt thái độ liền mềm nhũn, đi theo bên chân nàng, vô cùng nịnh nọt cắn ống quần nàng, đừng mà! Chủ nhân, đừng tức giận với ta! Nếu để cho nam chủ nhận biết ta khiến người tức giận, còn không biết sẽ phạt ta thể nào, đừng mà! Chủ nhân vĩ đại của ta, lão nhân gia ngài tha thứ cho ta đi!

Ánh mắt nịnh nọt kia, còn có cái lưỡi thè dài ra kia, khiến cho khóe miệng Nam Cung Cẩm không nhịn được mà run rẩy mấy lần, thật sự là gặp quỷ sống! Nàng cúi đầu rống lên một tiếng: “Còn không cút ra ngoài cho ta! Làm hay không tùy ngươi!” Vàng vội vàng gật đầu, tỏ ý ta sẽ ra tay mà! Ta nhất định sẽ ra tay! Ánh mắt càng trở nên thô bỉ, còn như là đang nháy mắt với nàng vậy!

Nam Cung Cẩm hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài, Vàng cũng vội vàng ngửa mặt lên trời ngao ô vài tiếng!

Mà ngay khi đám người Đạm Đài Minh Nguyệt tiến đến thảo nguyên Cách Nhĩ Tây, họ lại nghe thấy những tiếng ngao ô này, lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng hậm hực! Bọn hắn có thể hiểu được một chút những âm thanh này nghĩa là gì, nhưng dù sao đây cũng là tiếng sói tru, bọn hắn mà hiểu hết thì đúng là truyện tiếu lâm, cho nên bọn hắn cũng không hiểu rõ ràng đây là ý gì! Cuối cùng, Đạm Đài Minh Nguyệt trầm giọng nói: “Chia binh hai đường! Một đường canh giữ bên ngoài thảo nguyên Cách Nhĩ Tây, nếu chúng ta có gì ngoài ý muốn, phải lập tức tiếp viện!” “Rõ!” Sắp xếp như thế, không thể nghi ngờ gì là tốt nhất, bởi vì cho dù đối phương có biết chỗ bọn hắn ẩn nấp để phục kích hay không, cuối cùng thì khả năng xấu nhất sẽ chỉ hao tổn một nửa quân số, có một nửa sẽ sống sót thành công. Dù sao cũng tốt hơn là toàn quân bị diệt.

Sau khi Đạm Đài Minh Nguyệt dẫn theo ba mươi vạn binh sĩ Mạc Bắc đến được Cách Nhĩ Tây, trời đã tối hẳn. Hiện giờ đã là đầu tháng tám, trắng như lưỡi câu, treo cao trên bầu trời, khiến cho mặt nước lấp lánh dưới ánh sáng. Đạm Đài Minh Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, đi ra khỏi vương trường, nhìn xuống dòng sông!

Trận chiến này, hắn không ngờ mình thất bại thê thảm đến như thế: Cô gái kia như là được trời ưu ái, đầu tiên là súng máy, sau đó là thuốc nổ, giờ đây ngay cả đám sói Mạc Bắc cũng hỗ trợ nàng, trận chiến này, thật là không có chút công bằng nào! Trong đầu hắn chợt nhớ tới lời sư phụ từng nói với hắn: “Minh Nguyệt, con là Vương được trời chỉ định của Mạc Bắc, chiến sự ở Trung Nguyên, tốt nhất là con không nên nhúng tay vào, nếu không nhất định sẽ hối hận!”

Nhưng hiện giờ, hắn đã nhúng sâu vào mất rồi! Không cách nào bứt ra được nữa! Mặc dù không phải hắn cam nguyện như thế! Khi đôi mắt hoa mỹ và yêu mộ của hắn ngước lên, thấy trên sườn đồi nho nhỏ cách đó không xa có bóng dáng một con sói hoang, dưới ánh trăng hiện lên rất rõ ràng! Ánh mắt hắn trong nháy mắt chăm chú lại, sau đó liền chuyển thành vẻ lo lắng! Hắn nghiến răng một cái, lớn tiếng nói: “Người đâu, chuẩn bị ứng chiến!”

Hắn cũng không tin, sáu mươi vạn thiết kỵ của hắn lại đánh không lại mười mấy vạn con sói hoang!

Binh sĩ Mạc Bắc gần đây cũng biệt khuất một cách dị thường, luôn luôn phải chạy trối chết, từ nơi này sang nơi khác, lại từ nơi đó trốn đến đây, kể từ khi bọn hắn đi theo Vương thượng đánh trận đến nay, chưa bao giờ xảy ra chuyện này! Thế nên trong lòng bọn hắn luôn kìm nén sự uất ức, bỗng nhiên nghe thấy Vương thượng nói thế, chiến ý bốc cháy hừng hực! Lập tức chỉnh quân tập hợp cùng một chỗ!

Bọn hắn đúng là rất dũng mãnh, nhưng lại không có bao nhiêu chiến mã cũng dũng mãnh như bọn hắn, tất cả lũ ngựa đều hí vang, không ngừng dậm chân, biểu thị bọn chúng đang rất hoảng sợ.

Đúng lúc này, một hồi kèn lệnh vang lên, sau đó, chính là binh sĩ Nam Nhạc từ nơi không xa tới chém giết! Lúc này Vàng cũng lớn tiếu kêu lên, nhóm sói hoang cũng lao tới đội quân của Đạm Đài Minh Nguyệt! Khói lửa chiến tranh một lần nữa lại bốc lên, mà lần này, đã không còn là chiến tranh giữa người với người, còn có chiến tranh giữa người và động vật! Chém giết! Chém giết khắp cả chiến trường!

Tiếng sói tru, tiếng thét kinh hãi của người!

Đàn sói cùng múa! Thiên hạ kỳ cảnh! Sau đó, thỉnh thoảng còn có thiếng thuốc nổ nổ vang, bạo tạc toàn trường, ầm vang! Trận huyết chiến này đánh thật lâu! Toàn bộ binh sĩ Mạc Bắc trên chiến trường, hầu như đã rơi vào trong một loại cừu hận nồng đậm và một cảm giác bất lực khổng lồ! Thật vất vả giết được một con sói hoang, lại không biết từ lúc nào đã bị một binh sĩ Nam Nhạc đầm một thương sau lưng! Rồi thật vất vả giết được cả sói hoang và quân địch, nhưng lại không biết ở đầu truyền đến một tiếng vang thật lớn! Sau đó bị một tiếng nổ tung trời nổ nát tất cả vinh quang và niềm vui sướng thắng lợi vừa có được!

Trận chiến này, không công bằng! Quá không công bằng! Đối với Nam Cung Cẩm, điều nàng muốn từ trước đến nay không phải là công bằng hay không công bằng, chỉ có chiến thắng mà thôi! Nàng chỉ muốn bọn họ một mực khống chế được chiến thắng trong tay!

Cuối cùng, đám kỵ binh Mạc Bắc mà Đạm Đài Minh Nguyệt phân phó canh giữ ở bên ngoài thảo nguyên Cách Nhĩ Tây cũng chạy tới tương trợ! Dưới sự nội ứng ngoại hợp, Đạm Đài Minh Nguyệt thành công mang theo binh sĩ dưới tay phá vậy! Vẫn có sói hoang đuổi theo, cắn chết không ít người!

Trận huyết chiến này, sáu mươi vạn kỵ binh còn lại của Mạc Bắc, hao tổn gần tám vạn! Nam Cung Cấm hầu như là tưởng tượng được sự phẫn nộ của Đạm Đài Minh Nguyệt, nhất là lúc đối phương chạy đi, đôi mắt hoa mỹ và yêu mẹ kia nhìn nàng với lệ khí nồng đậm, lúc trước, nàng luôn có thể thấy trong mắt đối phương một tia nghiền ngẫm!

Còn bây giờ, chỉ còn lại lệ khí và sát ý ngập trời!

“Hoàng hậu nương nương, có đuổi theo không?” Vân Dật mài dao xoèn xoẹt hỏi thăm. “Không cần đuổi!” Nam Cung Cẩm vừa nói nhàn nhạt vừa nhìn về phía đám người Mạc Bắc rời đi, hiện nay mà đuổi theo, chắc chắn sẽ chọc giận Đạm Đài Minh Nguyệt, đến lúc đó hắn sẽ liều một phen cá chết lưới rách, đối với bọn họ không có gì tốt cả! Thêm nữa, nàng vốn không chuẩn bị để quân Mạc Bắc toàn diệt.

Đôi mắt phượng nhìn xuống mặt đất, thi thể khắp nơi, có thi thể kỵ binh Mạc Bắc, có thi thể chiến sĩ Nam Nhạc, cũng có không ít thi thể nói hoang!

Giờ phút này Vàng cũng rên rỉ một tiếng, nó ngửa mặt lên trời “Ngao ô!” một tiếng!

Nhưng con sói hoang khác cũng theo nó ngửa mặt lên trời ngao ô một tiếng, cho dù là động vật, thấy đồng loại mình chết nhiều như thế cũng có cảm tình huống chi là Đạm Đài Minh Nguyệt! Chỉ có điều, Nam Cung Cẩm cũng không cảm thấy mình có lỗi gì với Đạm Đài Minh Nguyệt, nếu không phải chính hắn dẫn người Mạc Bắc tiến đánh Nam Nhạc, cũng sẽ không có cảnh tượng như bây giờ.

Thấy nàng thật lâu không nói gì, Vân Dật nói: “Hoàng hậu nương nương, có chiến tranh, thì chắc chắn có hi sinh! Ngài cũng đừng quá bận lòng, cho nên có đôi lúc, thiên hạ này mà thống nhất, cũng đúng là chuyện tốt! Bởi vì mỗi lần thống nhất được, thiên hạ sẽ được một lần hòa bình thật lâu! Thực ra cũng là đáng!”

“Nhưng chẳng qua cũng là vì thỏa mãn dã tâm của kẻ cầm quyền mà thôi!” Nam Cung Cẩm lạnh lùng chế giễu, sau đó nàng sờ lên đầu Vàng, thở dài một tiếng, dẫn theo nó rời đi.

Giờ phút này, đột nhiên nàng cảm thấy mê mang, cuộc chiến này tiến hành thật sự là không hiểu nổi, nàng đuổi tới đây, là vì để cho Đạm Đài Minh Nguyệt biết, Nam Nhạc không phải dễ bắt nạt, cho nên hắn đừng nên có ý gì với Nam Nhạc. Nhưng chiến tranh lại phát triển đến tình cảnh như bây giờ, nàng biết chắc Đạm Đài Minh Nguyệt đã hiểu được thực lực của nàng, nhưng sau đó thì sao? Sau đó sẽ lưu lại cừu hận không cách nào xóa bỏ được giữa hai dân tộc sao?

Ngay lúc nàng đang trầm tư, Vàng lại trầm thấp ngao ô một tiếng, hiện giờ nó lộ ra vẻ mười phần đau thương và khổ sở, khác biệt rất lớn với vẻ hèn mọn trưa nay. Nam Cung Cẩm ngồi xổm xuống nói: “Thôi được rồi, lần sau đánh trận, sẽ không bắt người giúp ta nữa!” Nàng nói xong, Vàng lập tức lắc đầu, bày tỏ quyết tâm nó nhất định phải giúp một tay! Nàng là chủ nhân của nó, giúp nàng, cũng là bổn phận của nó. Binh sĩ Nam Nhạc cũng rất nhanh đi theo nàng, bọn họ không hiểu, rõ ràng là bọn họ thắng trận, vì sao Hoàng hậu nương nương không vui? Vân Dật đuổi kịp Nam Cung Cẩm rồi nói: “Biểu muội, chúng ta rút lui ra ngoài chứ?” “Huynh cũng nghĩ như vậy sao?” Nam Cung Cẩm nghiêng đầu, cười cười nhìn hắn. Đúng vậy, hiện nay bọn hắn có thể rời đi. Vì theo nguyên tắc mà nói, một quãng thời gian nữa, hẳn là Mạc Bắc sẽ không có ý định vung đao với Mạc Bắc, nhất là trận chiến hôm nay, khiến cho binh sĩ Mạc Bắc nhận thức được đầy đủ sự cường hãn của bọn họ. Cho nên bọn họ có thể rút lui! Vân Dật gật đầu: “Đúng thế! Dù sao thì đây cũng là tộc người Man Hoang, dù khiến bọn hắn thuần phục, thì sau này cũng vô cùng phiền phức, ta nghĩ Hoàng thượng cũng không có ý muốn thu phục Mạc Bắc, tiếp tục đánh nữa, cũng không cần thiết!” Nam Cung Cẩm gật đầu: “Vậy thì tốt, sửa sang lại một đêm, ngày mai chúng ta sẽ rút đi!” Nói xong, tâm trạng trong lòng nàng cũng nhẹ nhàng hơn, dẫn theo Vàng đi về doanh trướng. Còn Vân Dật nhìn bóng lưng nàng rời đi, cười một tiếng. Trận chiến này, chắc chắn sẽ khiến cho cả thiên hạ biết được thực lực của Nam Nhạc, nhưng Đạm Đài Minh Nguyệt cũng sẽ không vì sự ngăn trở này, mà rời khỏi cuộc chiến thiên hạ! Cho nên hắn đoán là Đạm Đài Minh Nguyệt vẫn sẽ ngóc đầu trở lại, nhưng sau này, dù muốn đánh, cũng sẽ không lựa chọn Nam Nhạc!

Nhưng, cả Nam Cung Cẩm và Vân Dật đều đoán sai suy nghĩ của Đạm Đài Minh Nguyệt...

Tại một nơi khác trên thảo nguyên, toàn bộ quân doanh Mạc Bắc đều vô cùng chật vật! Trên thân thể không ít người đều là vết thương do sói cắn, cảnh tượng này khiến cho lửa giận trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt như muốn phun trào! Từ khi khai chiến đến nay, hắn đã hao tổn hai mươi tám vạn đại quân, điểm này, hắn thua được! Nhưng lần này bị đuổi theo đến tận thảo nguyên của mình, còn phải chịu vũ nhục chạy trốn khắp nơi, hắn thua không nổi, người Mạc Bắc thua không nổi!

Cuối cùng, hắn hung hăng đâm mạnh trường đao trong tay xuống đất! Giờ phút này, toàn bộ mọi người trong quân doanh Mạc Bắc đều đã phẫn hận đến cực điểm!

Ngay sau đó, giọng nói phong lưu hoa lệ của hắn mang theo sự lo lắng và phẫn nộ ngập trời vang lên trên thảo nguyên mênh mông: “Thề sẽ tiêu diệt Nam Nhạc! Không chết không thôi!”

“Thề sẽ tiêu diệt Nam Nhạc! Không chết không thôi!” “Thề sẽ tiêu diệt Nam Nhạc! Không chết không thôi!”

Người Mạc Bắc từ trước đến nay không có người hèn nhát! Bị sỉ nhục thế này, cho dù toàn bộ người Mạc Bắc đều chết, cho dù là đánh đổi bằng tính mạng bản thân, bọn hắn cũng nhất định phải rửa sạch sỉ nhục!

“Thề sẽ tiêu diệt Nam Nhạc! Không chết không thôi!” Các tướng sĩ đều hét to, cùng chung một mối thù! Đúng lúc này, Hách Liên Đình Vũ cắn môi dưới, chần chừ tiến lên, nói với Đạm Đài Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt ca ca, có lẽ ta có biện pháp bắt được cô gái kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.