Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 4 - Chương 96: Vương huynh của mạc bắc vương



Vào một đêm tối mưa gió cổ quái, có một nhân vật thần bí tới hoàng thành Đông Lăng.

Mà giờ khắc này, xuất hiện trước mặt nhân vật thần bí này là Dạ Vương Đông Lăng vang danh thiên hạ, Hoàng Phủ Dạ.

Đôi mắt đào hoa đầy tà mị của hắn mở to, cưỡng chế sự chấn kinh và mất tự nhiên trong lòng mà nhìn người đàn ông có ngoại hình giống mình như đúc kia rồi cười nhẹ nói: “Không biết Mạc Bắc Hoàng đêm hôm khuya khoắt tìm bản vương là có chuyện1gì? Nếu như có chuyện, mong là các hạ mau chóng nói ra, sắc trời đã tối, trong nhà còn có mỹ nhân đang chờ!” Đạm Đài Minh Nguyệt nghe thế, ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, muốn tìm tòi trên gương mặt hắn dấu vết sự bối rối, hoặc là sự trấn định, đáng tiếc, hắn không tìm được điều gì. Đường xa vạn dặm mà đến, thật vất vả mới biết hôm nay đối phương ở chỗ này, nhưng đối phương lại không hề có ý nhận nhau, hắn cam tâm nhận kết quả8như vậy sao?

Sau một lát trầm mặc, hắn nói chậm rãi: “Vương huynh, huynh thật sự không chịu nhận ta sao?”

Hắn vừa nói xong, toàn thân Hoàng Phủ Dạ chấn động, chợt “soạt!” một tiếng, hắn mở cây quạt xếp mạ vàng trong tay ra, phe phẩy rất phong lưu mà vạn phần ưu nhã, giọng nói phong lưu hoa lệ vang lên: “Tha thứ cho bản vương ngu dốt, ta thật không rõ lời của Mạc Bắc Vương là có ý gì. Bản vương là thân vương Đông Lăng, sao có thể chịu được hai2chữ Vương huynh của các hạ chứ!”

“Vương huynh, thiên hạ này không có hai người nào mà ngoại hình giống nhau như thế này! Ngoại trừ huynh, tuyệt đối không phải là người khác!” Giọng điệu của Đạm Đài Minh Nguyệt rất chắc chắn, đôi mắt cũng tương đương như đôi mắt đào hoa của Hoàng Phủ Dạ nhìn chằm chằm hắn.

Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, lại phe phẩy cái quạt mấy lần, không để ý lắm mà nói: “Nếu như Mạc Bắc Vương trông thấy cửu hoàng đế của bản vương, cũng sẽ không nói4như thế!” Dáng dấp của Hoàng Phủ Dật cũng rất giống bọn họ!

Lời này kích thích Đạm Đài Minh Nguyệt đến đứng cả lên, vô cùng không vui mà nói: “Nhưng trong thiên hạ này, người có tròng mắt màu tím nhạt, chỉ có một mình huynh!” Giọng điệu hắn đã bén nhọn hơn không ít, hắn thật sự không rõ, bọn họ là anh em ruột, nhưng sao Vương huynh lại không muốn nhận!

“Mạc Bắc Vương, sao người phải cố chấp như thế?” Mày kiếm của Hoàng Phủ Dạ hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn hắn đã có vẻ bất đắc dĩ.

“Bởi vì huynh là huynh trưởng duy nhất của trẫm, là vương huynh ruột thịt cùng một mẹ sinh ra! Cũng là người duy nhất dưới gầm trời này vì trẫm mà dùng thân thể trẻ thơ của mình ngăn cản rắn độc!” Hắn nhớ rõ ràng, khi còn bé bọn họ ở trong ngự hoa viên chơi đùa, gặp một con rắn độc, mẫu phi bị dọa sợ hãi đến nỗi kêu to liên tục, chỉ có Vương huynh vẫn đứng trước mặt hắn nói: “Đệ đệ, đừng sợ, ca ca bảo vệ đệ!”

Từ đó về sau, Vương huynh bắt đầu học người ta nuôi rắn, nói là sau này gặp rắn thì không sợ nữa, cũng nói là để cho không ai dùng rắn làm bị thương mình. Thực ra, bọn họ rõ ràng là lớn như nhau, vương huynh chỉ ra đời trước hắn nửa canh giờ mà thôi, nhưng vương huynh lại che chở hắn như thế. Hắn có thể nào không chấp nhất cho được?

Chuyện cũ thế này, khiến cho Hoàng Phủ Dạ cũng có chút động dung, khóe môi hắn giật giật, nói nhàn nhạt: “Không ngờ là tình cảm của Mạc Bắc Vương và vương huynh lại thâm hậu như thế, khiến cho bản vương hâm mộ vô cùng!” Nói Xong, hắn bền đứng dậy.

Đạm Đài Minh Nguyệt sao chịu thả hắn rời đi nến lớn tiếng nói: “Đạm Đài Minh Nhật, nếu huynh vẫn kiên trì nói không phải là vương huynh của trẫm, vậy thì cho trẫm nhìn bên hông của huynh có cái bớt hình mặt trời hay không đi!” “Chuyện này, bản vương đã trả lời với Mạc Bắc Vương rồi, bản vương đường đường là Dạ Vương Đông Lăng, lại cởi áo cởi quần trước mặt người khác là đạo lý gì!” Hoàng Phủ Dạ cũng không quay đầu mà trả lời.

Thấy cho dù mình nói thế nào, giọng điệu hắn vẫn lạnh lùng và cứng rắn, Đạm Đài Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Vậy thì tốt, nếu vương huynh không muốn thừa nhận, trẫm cũng không miễn cưỡng, chỉ là trẫm thân là Mạc Bắc Vương, lần này đến Đông Lăng, lại không trình quốc thư, nếu Dạ Vương điện hạ là thân vương Đông Lăng, cũng nên làm chút chuyên cho Đông Lăng chứ, nên bắt trẫm lại đúng không?”

Lời này khiến cho Hoàng Phủ Dạ nhíu mày lại, trong lúc nhất thời thật sự là không biết nên trả lời thế nào, nhớ tới chuyện ngày đó ở Mạc Bắc nên hắn cố nói láo: “Lúc trước bản vương đi Mạc Bắc, Mạc Bắc Vương cũng không làm khó bản vương, cho nên hôm nay, coi như là bản vương trả ân tình cho Mạc Bắc Vương, sao người lại phải để tâm như thế?”

“Ở Mạc Bắc, trẫm để huynh đi, là vì trẫm là Mạc Bắc Vương, toàn bộ Mạc Bắc đều do trẫm định đoạt. Nhưng hiện nay Dạ Vương muốn thả trẫm đi, nhưng có nghĩ tới rằng, sau này Đông Lăng Hoàng biết, thì sẽ có cảm tưởng gì, hắn sẽ đồng ý với hành động này của huynh sao?” Đạm Đài Minh Nguyệt hôm nay quyết tâm bắt hẳn thừa nhận, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim.

Hắn nói xong, Hoàng Phủ Dạ trầm mặc, rất lâu cũng không phản bác được.

Đạm Đài Minh Nguyệt thấy thái độ hắn có hơi buông lỏng, lúc này như là thấy được một chút hy vọng như ánh rạng đông, cho nên tiếp tục cố gắng nói: “Vương huynh, ta tìm huynh hai mươi năm, huynh thật sự tuyệt tình thế sao? Hay là huynh có nỗi khổ gì?”

“Mạc Bắc Vương thật sự là suy nghĩ nhiều quá, bản vương đã nói mình không phải là vương huynh của ngươi, chắc chắn là không phải. Nhiều lời vô ích, bản vương về phủ trước!” Hoàng Phủ Dạ nói xong thì cất bước muốn đi.

“Vương huynh, hạ nhân hầu hạ chuyện tắm rửa của phủ Dạ Vương, đã xác nhận bên hông huynh có một cái bớt. Lần này ta đến, chẳng qua là muốn huynh tự mình thừa nhận mà thôi.” Thấy hắn đã đi tới cổng, Đạm Đài Minh Nguyệt biết nếu mình còn không nói, sau này muốn hắn thừa nhận còn khó hơn.

Lời này, quả nhiên khiến cho Hoàng Phủ Dạ ngừng bước, không đi tiếp về phía trước nữa, hắn quay lưng về phía Đạm Đài Minh Nguyệt im lặng hồi lâu rồi cười khổ nói: “Nếu như người đã biết, còn đến hỏi ta làm gì?”

“Đương nhiên là muốn huynh chính miệng thừa nhận! Vương huynh, ta thật sự không rõ, nếu chúng ta là huynh đệ ruột thịt, hơn nữa chính huynh cũng biết, vậy vì sao huynh không nhận nhau với ta rồi trở về Mạc Bắc?” Trong giọng điệu của Đạm Đài Minh Nguyệt mang theo sự đau thương khó nén.

Hoàng Phủ Dạ thở dài một hơi, cũng không tránh né nữa, cũng biết mình tránh né vô dụng, hắn nói nhàn nhạt: “Ta cũng chỉ mới biết trước đây vài ngày, vốn là chỉ điều tra được tới hoàng thất Mạc Bắc, mãi đến khi thấy ngươi, ta mới xác định. Chỉ là người và ta hiện nay lập trường khác biệt, nhận nhau cũng chưa hẳn là tốt!”

Đạm Đài Minh Nguyệt lại không nghĩ như thế, nếu như là huynh đệ ruột thịt, hắn cho là không có bất kỳ lý do gì mà không muốn nhận nhau. Sau một lát, bỗng nhiên hắn nói với Hoàng Phủ Dạ: “Vương huynh, huynh về Mạc Bắc cùng ta đi?”

Hoàng Phủ Dạ cười khổ một tiếng, như là đã sớm biết đối phương nhất định sẽ nói ra lời này, đây cũng là chuyện hắn một mực trốn tránh, là nguyên nhân hắn không chịu nhận nhau: “Ta là Dạ Vương Đông Lăng, thì vẫn luôn là Dạ Vương Đông Lăng, ta không có khả năng trở về Mạc Bắc.”

“Vì sao? Chẳng lẽ Mạc Bắc không thể cho huynh thân phận cao quý như thế sao? Vương huynh, huynh phải biết, huynh thuộc về thảo nguyên, huynh là nam nhi Mạc Bắc, trên người huynh chảy xuôi huyết thống vương thất Mạc Bắc. Nếu huynh kiêng kỵ tạ vì vương vị, ta nguyện ý nhường ra vương vị!” Giọng điệu Đạm Đài Minh Nguyệt vô cùng thành khẩn và thoải mái cởi mở, khuôn mặt như trăng sáng của hắn đây vẻ nghiêm túc.

Hoàng Phủ Dạ nghe thể, đầu tiên là cười một tiếng rồi lập tức lắc đầu, đang muốn nói gì đó, sắc mặt hắn chợt chăm chú lại, Đạm Đài Minh Nguyệt cũng nhíu mày, hai người đồng loạt nhìn ra cổng, mà lúc này cửa cũng mở ra, một tiếng quát lạnh vang lên, bộc phát ra sự tức giận là lãnh ý: “Quả nhiên là huynh đệ tình thâm!”

Vừa dứt lời, đám thị vệ nối đuôi nhau mà vào, bao vây bọn họ lại, ngoài cửa có một người đứng đó, dung mạo lãnh túc, không thể nghi ngờ gì chính là Hoàng Phủ Hoài Hàn. Đôi mắt tím đen của hắn tràn ngập sự thất vọng, nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Dạ, ánh mắt như thế, khiến cho Hoàng Phủ Dạ có chút kinh hãi, thậm chí còn không dám nhìn thẳng hắn, là xấu hổ.

Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không ngờ Hoàng Phủ Hoài Hàn lại mai phục ở đây chờ hắn, hiển nhiên không chỉ hắn biết chuyện này mà Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng biết!

“Mạc Bắc Vương, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ!” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng chào hỏi, Đạm Đài Minh Nguyệt ký kết hiệp ước với Nam Nhạc, từ đó xé bỏ hiệp ước trước đây với bọn hắn, chuyện này, Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn nhất định sẽ không quên.

Đạm Đài Minh Nguyệt cười khổ một tiếng, nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Dạ có chút luống cuống, sau đó nhàn nhạt nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Từ khi chia tay đến giờ, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

Diệp Châu, Nam Cung Cẩm đang hài lòng hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được, chỉ có người đến bẩm báo: “Chủ nhân, tin tức mới nhất, Dạ Vương Đông Lăng bị điều tra ra thân phận chân thật, chính là vương huynh của Mạc Bắc Vương, Đạm Đài Minh Nhật, sau khi Hoàng Phủ Hoài Hàn biết được thì vô cùng tức giận, ít ngày nữa sẽ xử trảm Hoàng Phủ Dạ!”

“Cái gì?!”

Vẫn có thể hiểu được sự chấn kinh của Nam Cung Cẩm, thực ra khi hắn nghe được tin này cũng vô cùng chân kinh! Chấn kinh và một trong những người vang danh thiên hạ. Dạ Vương Đông Lăng, lại là người của hoàng thất Mạc Bắc.

Nhưng, đáng sợ hơn là, Hoàng Phủ Dạ cho dù là người của hoàng thất Mặc Bắc, cũng đã làm rất nhiều việc cho hoàng thất Đông Lăng trong nhiều năm như vậy, quan hệ đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng coi như là huynh đệ tình thâm, nhưng đối phương vậy mà bởi vì nguyên nhân này, mà lại không chút do dự hạ sát thủ, thậm chí là không nể chút tình cảm nào?!

Nam Cung Cấm đứng dậy, đi tới đi lui mấy bước, trong lòng thấp thỏm có cảm giác bất an, trước đây khi biết được quan hệ của Hoàng Phủ Da và Đạm Đài Minh Nguyệt, nàng đã lo lắng nếu chuyện này bị Hoàng Phủ Hoài Hàn biết, thì sẽ có hậu quả như thế nào. Thế nhưng, mặc dù nàng thông minh cũng không nghĩ tới Hoàng Phủ Hoài Hàn lại tuyệt tình đến như vậy.

Cũng dễ hiểu thôi, dù có là Quân Vương của quốc gia nào, thì có thể dễ dàng tha thứ cho người hoàng thất của nước khác làm thân vương của nước mình nhiều năm như vậy sao? Nói nhẹ thì đây chẳng qua chỉ là một hiểu lầm. Nếu nói nặng thì đây là một âm mưu ngập trời được mưu tính nhiều năm!

“Chủ nhân chuyện này có muốn nói cho Hoàng thượng hay không?” Vẫn hỏi. Nam Cung Cẩm lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Không cần người nói hắn cũng đã biết rồi!” Tai mắt của hắn không ít hơn, có lẽ biết còn sớm hơn mình. Khó trách tại sao gần đây Hoàng Phủ Hoài Hàn lại không có động tĩnh gì, binh mã Mộ Dung Thiên Thu đã đánh tới đây, mà hắn vẫn không nhúc nhích, xem ra là đang điều tra chuyện của Hoàng Phủ Dạ?

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy nôn nóng khó có thể bình an! Sau khi đi tới đi lui hồi lâu, nàng hít vào một hơi thật sâu: “ Không được, ta muốn đích thân đi tới Đông Lăng một chuyến!”.

“Chủ nhân, chuyện này không...” Vẫn không đồng ý lắm, hiện nay ba nước đang giao chiến, nếu chủ nhân lại đi Đông Lăng, thì tuyệt đối không phải là một hành động sáng suốt, tất nhiên là vô cùng bất lợi đối với an toàn của nàng. “Ta biết là nguy hiểm, nhưng...” nhưng Hoàng Phủ Dạ có ơn đối với nàng, nàng nhớ rất rõ ràng, bản thân mình đã từng nói, nếu có một ngày, Hoàng Phủ Dạ gặp kiếp nạn, cho dù là núi đao biển lửa nàng cũng sẽ xông vào! Hiện nay hắn đang bị tên Hoàng đế chó má kia bắt lại để xử trảm, nàng có thể nào không đi?

Vẫn cũng biết Nam Cung Cẩm là người trong tình nghĩa, hắn muốn khuyên tiếp, nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, bởi vì hắn biết có khuyên cũng vô dụng. Thế là hắn đành nói: “Chủ nhân thuộc hạ đi cùng với ngài!”

Nam Cung Cẩm lắc đầu: “Không, người vẫn nên ở lại giúp Phong, ta không có mặt ở đây, một mình hắn sợ là không thủ được Diễn Châu!”

“Nhưng mà chủ nhân, an toàn của ngài mới là quan trọng nhất!” Vẫn kiên định phản bác.

Nam Cung Cẩm bật cười: “Giả sử lần này ta đi bị bắt, với năng lực của ngươi, cũng không cứu được ta, mà kết quả cuối cùng, cũng chỉ là lại thêm một người bị bắt, không phải sao?” Vẫn dừng lại, bởi vì xấu hổ mà cả khuôn mặt đỏ bừng, không dám tiếp tục nói một câu nào nữa. Đây là vì hắn vô dụng! “Đi chuẩn bị giúp ta mấy thứ, tối nay ta sẽ xuất phát!” Nam Cung Cẩm mở miệng phân phó. Vẫn gật đầu: “Chủ nhân, ngài cũng không cần phải quá vội vàng, thời điểm Hoàng Phủ Dạ bị xử trảm, được ấn định vào ba ngày sau, ngài đi từ Diệp Châu tới Kinh Thành Đông Lăng, hai ngày là đủ rồi!” “Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu, cũng may cái thai đã được ba tháng, chỉ cần chú ý một chút trên đường đi, thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Thiếu Dương.

“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đã biết tin Hoàng Phủ Dạ sắp bị xử trảm, đồng thời cũng đang nghĩ cách chuẩn bị cứu viện!” Hủy đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng bẩm báo.

Tay hắn đang cầm báo cáo quân sự bỗng dừng lại một chút, hai đầu lông mày chau lại. Hắn đã dự đoán được sẽ có kết quả thế này, nên gật nhẹ đầu rồi lãnh đạm nói: “Ta đã biết!” “Bệ hạ, ngài không ngăn cản sao?” Mức độ nguy hiểm của chuyến đi này có thể dự đoán được. “Ngăn được sao?” Bách Lý Kinh Hồng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp như ánh trăng nhìn hắn vô cùng mờ nhạt. Hủy dừng lại, trong chốc lát cũng không thể bác lại được! Bọn họ đều hiểu rất rõ Hoàng hậu nương nương, nàng là một người rất trọng nghĩ khí, còn là một người có ân tất báo, cho nên, cho dù là có nguy hiểm đến cỡ nào, thì nàng nhất định cũng sẽ đi cứu Hoàng Phủ Dạ. “Thế bệ hạ, ngài ở chỗ này...?”

Với tính tình của Hoàng thượng, lúc nào Hoàng hậu gặp một chút nguy hiểm, hắn sẽ lập tức chạy tới, vậy mà lần này lại không muốn đuổi theo sao?

Buông bản báo cáo trong tay ra, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Đương nhiên là trẫm ở lại chỗ này, giữ vững Nam Nhạc của trẫm, chỉ có như thế, nếu nàng không may bị bắt, trẫm mới có điều kiện để đàm phán với Hoàng Phủ Hoài Hàn.”

Nếu đi cùng mà không may bị bắt, như thế chính là sẽ bị bắt cùng một chỗ.

Hủy lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn một chút rồi nói: “Hoàng thượng, ngài không tức giận chút nào sao?” Hoàng hậu nương nương đang đùa giỡn tính mạng của mình vì người đàn ông khác, được rồi, mặc dù người đó là ân nhân cứu mạng của Hoàng hậu nương nương. Nhưng đây là một người đàn ông, nếu như là một người phụ nữ thì còn dễ nói hơn một chút.

“Nàng mà không đi, trẫm cũng sẽ đi.” Hoàng Phủ Dạ là ân nhân của nàng, tự nhiên cũng là ân nhân của hắn. Nếu như không có Hoàng phủ Dạ, nàng đã sớm mất mạng trong tay Hoàng Phủ Hoài Hàn rồi, sao bọn họ có thể có được ngày hôm nay? Bách Lý Kinh Hồng hắn cũng là người không thích thiếu nợ nhân tình, và còn là người có ơn tất báo. Hơn nữa hắn còn biết rõ, nếu lần này trả sạch được ân tình cho Hoàng Phủ Dạ, mình có khả năng sẽ loại bỏ được người này ra khỏi cuộc đời của nàng.

Hủy nuốt một chút nước bọt, coi như là đã hiểu rõ. Nhưng hắn vẫn còn có chút sợ hãi: “Hoàng thượng, ngài cảm thấy tỷ lệ Hoàng hậu nương nương có thể trở về bình yên là mấy phần?” Hiện nay hắn không có nửa phần lo lắng đến vị Hoàng hậu nương nương ba phen mấy bận hại mình kia, mà chỉ lo lắng cho an nguy của tiểu hoàng tử trong bụng nàng.

“Nếu như Hoàng Phủ Hoài Hàn thật sự muốn giết Hoàng Phủ Dạ, thì có năm phần. Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn đang bày trò, một phần cũng không có.” Đạo lý này, chưa chắc là nàng không hiểu, chỉ là nàng không dám đánh cược! Cược Hoàng Phủ Hoài Hàn không thật sự muốn ra tay, vì nếu thua cuộc, vậy thì sẽ trơ mắt nhìn Hoàng Phủ Dạ bị giết, mà không thể làm được điều gì. Nếu như thế, sợ là cả đời này, lương tâm của nàng khó có thể được bình an.

Hơn nữa, với tính cách đa nghi của Hoàng Phủ Hoài Hàn, khả năng hắn thực sự muốn ra tay, có đến tám phần!

Hủy nhíu mày rồi nói: “Hoàng thượng, có cần thủ hạ đi chi viện cho Hoàng hậu nương nương không?” “Không cần. Ngươi không giúp được gì.” Dứt lời, hắn liền cúi đầu xuống, vùi đầu vào chồng tấu chương. Sắc mặt trầm tĩnh như nước, chỉ có đôi lông mày là hơi nhíu lại, biểu hiện tâm tình của hắn không yên tâm như sắc mặt. Đông Lăng hiện nay là đầm rồng hang hổ, nếu không phải còn bận tâm đến đường lùi, hắn thật sự không muốn để cho một mình nàng đi tới đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.