Tiểu Cửu

Chương 7



24.

Tiểu Vương gia cầm bức thư suy tư một lát, nghĩ thầm nhất định là mình biểu đạt quá mức hàm súc, thích thú nâng bút lên viết tiếp một bức thư.

“Từ sau khi phụ hoàng qua đời tâm tình bản vương có chút muộn phiền, Hoàng đế ca ca cả ngày bề bộn việc triều chính không rảnh chú ý ta, cũng may trước khi lâm chung phụ hoàng gửi gắm ta cho Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân đối đãi ta như con ruột, thường xuyên đến qua lại chỗ ta, ta cực kì cảm kích. Có điều gần đây hắn không biết vô tình hay cố ý mà đề cập, muốn đem gả thiên kim của mình cho ta, ta mới ý thức được ta cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi. Ta nghĩ là, lấy tướng mạo cùng thân phận như ta đây, sau này sẽ bán hơi chạy đấy, Yến ca ca nếu huynh không quay về, ta có thể sẽ đón dâu sớm hơn huynh á. Chờ huynh hồi âm, Liễm Hoằng.”

Phong thư này gửi đi không lâu, cũng giống như lần trước, rất nhanh đã nhận được hồi âm, vẫn chỉ có một câu như cũ:

“Tướng mạo tài hoa của Vương gia đều là thượng đẳng, được giai nhân hoan nghênh là chuyện thường tình, rất tốt.”

Tiểu Vương gia lật qua lật lại nhìn mấy lần, cuối cùng nhận định trọng điểm của mấy lời này là đang khen ngợi mình, cũng thỏa mãn lắm rồi.

25.

Trong nháy mắt đông hạ lại luân phiên hai đợt, hôm nay tiểu Vương gia nằm trên giường nhận được thư của Yến đại nhân gửi, trong thư bảo Nam Cương đã ổn, ngay hôm nay sẽ lên đường hồi kinh.

Tiểu Vương gia vui vẻ nhảy dựng lên, chạy tới chạy lui bốn phía trong cung để thông báo, lúc chạy tới trước mặt Hoàng đế ca ca, Hoàng đế bình tĩnh mà nhấp một ngụm trà, nói: “Trẫm đã sớm biết.”

Tiểu Vương gia bị đả kích, âm thầm oán trách ngựa đưa tin cho Hoàng đế nhanh hơn mình.

Từ hôm đó ngày nào tiểu Vương gia cũng đi lên cổng thành đợi, Trân Châu nói từ Nam Cương tới kinh thành quất roi cưỡi ngựa cũng phải mất một tháng, tạm thời không vội đâu, nhưng tiểu Vương gia không nghe.

Trân Châu còn nói: “Ngài gần như đã trở thành hòn vọng phu rồi đấy.”

Tiểu Vương gia xấu hổ đỏ mặt mà phản bác: “Mới, mới không phải phu.” Nhưng đáy lòng lại rất đỗi ngọt ngào.

Một tháng sau phần lớn binh sĩ đã thuận lợi tới nơi, hộ quốc Đại tướng quân cưỡi ngựa đi phía trước, bên cạnh chính là Yến đại nhân nhiều lần lập chiến công.

Yến đại nhân trải qua năm năm mãi giũa ở chiến trường, trở nên thành thục hơn nhiều, tuy có vẻ hơn tang thương, nhưng càng góc cạnh hơn so với trước kia, khí khái hào hùng bức người.

Tiểu Vương gia liếc cái liền nhận ra hắn, từ trên cổng thành chạy như điên xuống dưới, thoáng cái vọt tới phía trước đội ngũ.

“Mạt tướng tham kiến Vương gia.” Yến đại nhân nói.

Tiểu Vương gia cố nén rung động trong lòng, mím môi cười híp mắt.

Khóe miệng Yến đại nhân cũng hơi giơ lên, nói: “Vương gia cao lên rồi.”

26.

Tiểu Vương gia trèo lên ngựa của Yến đại nhân, cùng nhau vào thành.

Bởi vì đã lâu không gặp, tiểu Vương gia mỗi phút mỗi giây đều không dời được mắt, ngồi trước người Yến đại nhân rồi mà còn kiên trì nghiêng đầu sang chỗ khác dõi theo hắn.

Yến đại nhân bị y nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên, mạnh mẽ ấn đầu y vòng về, kết quả vừa nhẹ buông tay, lại vòng trở lại.

Hoàng đế đứng ngoài cửa cung chờ đợi, trông thấy tiểu Vương gia cũng xen lẫn trong đó, không khỏi cười ra tiếng: “Xem ra Tiểu Cửu cũng vừa từ chiến trường về.”

Tiểu Vương gia lúc này mới xám xịt nhảy xuống ngựa, trở lại đứng phía sau Hoàng đế.

Các tướng lĩnh đều xuống ngựa hành lễ, Hoàng hậu tiến lên nâng hộ quốc Đại tướng quân dậy, cha và con gái đã lâu không gặp, nước mắt trên mặt hoàng hậu gợn sóng rồi. 

Hoàng đế đi tới bên cạnh dìu lấy Hoàng hậu dịu dàng lau cho nàng, săn sóc nói: “Hoàng hậu đang có thai, ngàn vạn đừng tâm tình quá độ mà làm hại thân thể.”

Đế hậu hai người cử chỉ ân ái vô cùng, mọi người ở đây đều vô cùng hâm mộ, chỉ có Yến đại nhân nhếch môi mỏng lên không nói một lời.

27.

Tối đến trong cung thiết yến, đón gió tẩy trần cho các tướng sĩ, tiểu Vương gia ngồi bên cạnh Yến đại nhân, bô bô kể về những sự kiện lớn nhỏ phát sinh ở kinh thành mấy năm nay, Yến đại nhân vừa uống rượu vừa nghe không tập trung.

Yến hội tan cuộc, tiểu Vương gia đi tản bộ trong hoa viên với Yến đại nhân, tiểu Vương gia nói cả một buổi tối nên giờ cổ họng hơi khô, liền ngừng câu chuyện không tiếp tục nữa.

Hai người im lặng đi cùng một chỗ, bầu không khí chuyển sang lạnh lẽo khó hiểu, tiểu Vương gia giờ mới ý thức được rằng, hôm nay Yến đại nhân nhìn thấy Hoàng đế sau đó tâm tình tình liền sa sút, dường như không khác lắm so với đêm Thái tử lập phi.

Tiểu Vương gia không biết tại sao, cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc này cây ăn quả bên cạnh rụng xuống một quả táo, vừa vặn rớt trúng vào đầu tiểu Vương gia.

Tiểu Vương gia giơ quả táo lên tìm lời nói: “Yến ca ca, huynh nói xem tại sao quả táo lại phải rụng xuống?”

Yến đại nhân không trả lời.

Tiểu Vương gia tự cảm thấy mất mặt, “răng rắc” trên quả táo một cái, tự hỏi tự đáp: “Có lẽ là muốn bị ta ăn tươi nhở.”

Lời tác giả:

Nếu không phải đang nói chuyện yêu đương, tiểu Vương gia vốn có thể trở thành Newton đương triều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.