Tiểu Cửu

Chương 9



30.

Vài hôm sau Hoàng đế hạ chỉ, tuyên dương Yến đại nhân chinh chiến sa trường năm năm, chiến công hiển hách, ngay hôm đó bổ nhiệm làm thống lĩnh thị vệ, phụ trách sáu ngàn tinh binh của Hoàng thành.

Trong triều tiếng chỉ trích vang lên không ngừng với chuyện này, nói thống lĩnh thị vệ là chức vị quan trọng, Yến đại nhân tuổi còn trẻ, sợ không thể gánh nổi chức lớn này.

Tiểu Vương gia đã nghe thấy mấy lời đồn đãi ấy, vài ngày nay trong lòng đều tức giận bất bình, vừa khéo hôm đó gặp Yến đại nhân tuần tra trong cung, liền vội vàng tiến lên trấn an.

“Yến ca ca huynh đừng giận, huynh tuổi trẻ tài cao túc trí đa mưu, lợi hại hơn cái đám lão hủ kia, đừng nói sáu ngàn tinh binh, sáu trăm ngàn tinh binh cũng không thành vấn đề.” Tiểu Vương gia thần sắc nghiêm túc nói.

Bữa tiệc thổi phồng ngốc nghếch này tới nhanh bất ngờ, Yến đại nhân bỗng chốc bị chọc cười, khóe môi nhịn không được câu lên trên.

Tiểu Vương trông thấy mà ngây người, từ lúc y sinh ra đến bây giờ, số lần thấy Yến đại nhân cười có lẽ không cao hơn mười, tuy nói Yến đại nhân bình thường lạnh như băng không dễ trêu chọc, nhưng lúc cười lên thì lại khiến người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

Tiểu Vương gia trong lòng len lén nghĩ, thật là đẹp trai, muốn hôn quá.

31.

Tiểu Vương gia suy cho cùng cũng chỉ có tà tâm chứ không dám làm, cùng Yến đại nhân đi tuần tra trong cung một vòng, sau đó Yến đại nhân nói muốn cáo từ, tiểu Vương gia rất không muốn.

Hắn hỏi Yến đại nhân: “Ngày mai có tiến cung tuần tra không?”

Thống lĩnh thị vệ thật ra năm ngày mới tuần tra một lần, Yến đại nhân vừa định nói không, liền nghe tiểu Vương gia cướp lời: “Cả ngày ta ở trong cung không có gì làm cả, buồn bực phát hoảng, có Yến đại nhân trò chuyện cùng có vẻ tốt hơn nhiều.”

Yến đại nhân nghi hoặc: “Vương gia đã cảm thấy khó chịu, tại sao không xuất cung dạo chơi?”

Tiểu Vương gia ấp úng: “Ta… bản vương dẫu gì cũng có thân phận khác biệt, chuyện xuất cung, vẫn phải có Hoàng đế ca ca ân chuẩn mới xong.”

Yến đại nhân còn muốn hỏi thêm, nhưng lời nói đến bên miệng lại sửa thành: “Đã biết, vậy ngày mai hạ quan đến với Vương gia.”

Tiểu Vương gia vui vẻ nói được.

32.

Ngày hôm sau tới gần giữa trưa, tiểu Vương gia mới đợi được Yến đại nhân đến.

Yến đại nhân bảo: “Ta vừa đi gặp Hoàng thượng, thỉnh cầu đưa ngài xuất cung giải sầu.”

Tiểu Vương gia đang mò cá trong hồ cho rằng, giờ phút này Yến đại nhân thật sự phát sáng.

Yến đại nhân đưa tiểu Vương gia tới phiên chợ náo nhiệt nhất, tiểu Vương gia đã lâu chưa tới chỗ nào nhộn nhịp, trông thấy cái gì mới lạ đều muốn mua.

Đương nhiên là y mua rồi, dù sao cũng không thiếu bạc.

Tiểu Vương gia ung dung đi vào một cửa tiệm bán ngọc khí, ông chủ bán ngọc nhìn cách ăn mặc của tiểu Vương gia đã biết lai lịch không nhỏ, cố tình chọn ra mấy bảo vật trấn khách đề cử cho tiểu Vương gia.

Tiểu Vương gia liếc mắt nhìn đầy hào hứng, mấy ngọc điêu này trong cung nhiều vô số kể, căn bản không vào được mắt y. Ngược lại có một khối ngọc bội bày trong góc lại hấp dẫn sự chú ý của y.

Đó là một khối ngọc xanh trắng khắc đường mây, phẩm chất tinh tế nhẵn nhụi, màu sắc ôn nhuận. Tiểu Vương gia cầm nó trong tay suy nghĩ kỹ càng, lát sau quay đầu hỏi Yến đại nhân: “Yến ca ca, bên hông huynh có một khối ngọc bội đeo nhiều năm rồi vẫn chưa đổi, là người quan trọng tặng huynh sao?”

Yến đại nhân theo phản xạ nắm ngọc bội bên hông trong lòng bàn tay, qua một lát mới chậm rãi buông ra, do dự mở miệng: “Trước kia thì đúng.”

“Vậy giờ không phải sao?” Tiểu Vương gia nhìn khối trong tay mình một chút, hỏi: “Vậy, ta tặng Yến ca ca một khối có được không?”

33.

Yến đại nhân không từ chối, nhận ngọc bội của tiểu Vương gia.

Cảm thấy cứ vô duyên vô cớ nhận đại lễ của một vị Vương gia có hơi khó nói, lúc hai người đi ngang qua một quán nhỏ Yến đại nhân chủ động kéo tay tiểu Vương gia lại, hỏi: “Có muốn ăn hồ lô không?”

Chủ ý của Yến đại nhân là muốn cho tiểu Vương gia niềm vui, nhưng những lời đó kết hợp với giọng điệu cứng ngắc không có cảm tình, có vẻ mười phần không được tự nhiên.

Cũng may tiểu Vương gia lại chẳng cho là thế, y cảm thấy Yến đại nhân như vậy lại đáng yêu không nói thành lời.

Lúc này tiểu Vương gia thế mà cũng nảy ra suy nghĩ trêu đùa, quệt mồm giả vờ oán trách: “Ta tặng Yến ca ca ngọc bội quý như vậy, Yến ca ca lại chỉ mời ta ăn một xâu hồ lô đường thôi, thật nhỏ mọn.”

Yến đại nhân khó xử, hắn chưa bao giờ dùng hồ lô dỗ dành người khác, tiểu hài tử không có, người như tiểu Vương gia thấp hơn mình nửa cái đầu càng không có.

Hắn khiêm tốn hỏi lại: “Vậy phải làm thế nào?”

Tiểu Vương gia cười híp mắt dựng hai ngón tay lên nói: “Phải hai xâu mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.