Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 103



Mặc dù Thạch Lãng tức giận bỏ đi nhưng chưa táng tận lương tâm ngược đãi phụ nữ có thai, buổi tối vẫn ngoan ngoãn mua thức ăn về nấu cơm nhưng không ăn mà đi lên lầu. Không xử lý vết thương, ngổi trên ghế salon, tay cầm ly rượu.

Mỗi ngày ở chung với cô trong một mái nhà, ngày ngày bụng cô càng lớn, ôm con của người khác cảm giác này thật khó chịu! Điều khiến hắn ta càng khó chịu hơn là Loan Đậu Đậu nhớ Thạch Thương Ly, mặc dù biểu hiện không rõ nhưng mới ba ngày chưa nhận điện thoại của hắn mà cô đã mất ngủ cho thấy trong lòng cô nhớ Thạch Thương Ly rất nhiều.

Loan Đậu Đậu len lén lên lầu, tay bưng thức ăn cho hắn ta. Đầu tiên đẩy cửa ra, lò đầu vào thấy Thạch Lãng đang uống rượu, tức giận kêu lên: “Không ăn cơm mà uống rượu, uống rượu có thể no bụng sao?”

Đôi mắt Thạch Lãng sáng ngời nhìn cô, đôi mắt đen láy như bảo thạch, không kiềm hãm được mê muội. Muốn động lại phát hiện ra mình không nói gì chỉ cúi đầu.

Loan Đậu Đậu bưng thức ăn để trên bàn trà, ngồi bên cạnh hắn ta. Cẩn thận nhìn sắc mặt hắn ta, nín thở chọc chọc cánh tay hắn ta, cẩn thận hỏi: “Sao vậy? Không phải chỉ mắng anh hai câu, có cần phải sập cửa bỏ đi trước mặt em như vậy không? Đừng quên em là phụ nữ có thai! Không dọa em sợ nhưng dọa bảo bối sợ thì sao? Buổi tối cũng không ăn cơm, uống rượu tự ngược đãi mình? Nhanh ăn chút gì.......”

Thạch Lãng ngẩng đầu, có lẽ bởi vì mang thai, có trở nên một phụ nữ điềm đạm, làn da mịn màng làm cho người ta kích động muốn hôn. Yết hầu trên cổ chuyển động vài cái, không muốn làm như vậy. Hai tay nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi lên.

Hắn ta không thể làm vậy, cô đã là vợ của Thạch Thương Ly, là chị dâu của mình rồi! Không thể làm bất cứ chuyện gì vượt quá khuôn khổ với cô!

Loan Đậu Đậu móc từ trong túi ra một chai rượu thuốc, mở nắp để ở một bên, đưa tay xắn tay áo hắn ta lên, quả nhiên có vết bầm tím do Kỳ Dạ đánh.

Đầu ngón tay cô chạm vào da thịt nóng bỏng của hắn ta làm cho tim hắn ta đập loạn “Sao em biết trên tay anh có vết thương?”

Loan Đậu Đậu bôi thuốc nhẹ nhàng xoa chỗ có máu bầm. Không ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Mặc dù Kỳ Dạ giống đứa bé không biết nặng nhẹ, nói chuyện không suy nghĩ nhưng thật ra cậu ấy rất hiền. Anh yêu cái đẹp như mạng sao cậu ấy lại không biết chứ? Nếu không thì mặt anh lại không bị gì chứ? Mặc dù anh chán ghét đối phương nhưng trong cơ thể có chung một dòng máu. Kỳ Dạ không phải người không hiểu chuyện như anh nghĩ luôn không hiểu chuyện và ghét anh. Là anh luôn nhằm vào cậu ấy mới khiến quan hệ hai người ngày càng trở nên tồi tệ. Ngu ngốc, đánh nhau với em trai mình rất vui sao? Rõ ràng rất quan tâm nhau…….”

Hình như đôi môi Thạch Lãng đang run, đóng đóng mở mở nhiều lần cũng không nói ra một câu. Đối mắt âm u càng thêm sâu, nhìn cô cúi đầu, dáng vẻ nghiêm túc, trong đầu đều là giọng nói của cô. Có phải vậy không? Không phải cô rất ngốc sao? Sao có thể nói mọi chuyện rõ ràng như vậy?

Thậm chí so với bọn hắn còn rõ hơn.

Khóe miệng khẽ nở nụ cười khổ sở nói: “Quan hệ của ba người bọn anh em không hiểu hết đâu. Cho dù là Thạch Thương Ly cũng không nghĩ Kỳ Dạ tốt.”

Loan Đậu Đậu nhíu mày, ngước mắt nhìn hắn ta, âm trầm hỏi: “Thạch Lãng, là anh thiếu hụt cảm giác cùng với tình yêu mà thôi.”

Thạch Lãng sửng sốt nhìn một lúc lâu không lên tiếng.

“Phân Ruồi đối với Kỳ Dạ thật hay không chỉ có trong lòng bọn họ biết. Em chỉ biết các người là anh em. Giữa anh em có gì không thể giải quyết chứ, không phải tất cả mọi chuyện có thể dùng quả đấm để giải quyết. Mọi người không hiểu có anh chị em may mắn như thế nào.”

May mắn?

Hai chữ này khiến Thạch Lãng bối rối, có anh trai là Thạch Thương Ly, có em trai là Kỳ Dạ thật sự may mắn soa?

Loan Đậu Đậu mất tự nhiên không mở miệng, tiếp tục xoa máu bầm trên tay hắn ta, không đau nhưng nhắc nhở bản thân nhớ lấy.

“Đậu xanh nhỏ.......”

Thạch Lãng vừa mở miệng, điện thoại trong túi Loan Đậu Đậu liền vang lên, cô vội bỏ rượu thuốc xuống, móc điện thoại ra trên màn hình hiện ba chữ sắc mặt lập tức rạng rỡ, ngay lập tức nhận điện thoại: “Alo.......”

“Alo, em có khỏe không?” Giọng Thạch Thương Ly truyền qua điện thoại không giấu được sự mêt mỏi.

Loan Đậu Đậu nắm chặt điện thoại, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười trả lời: “Em rất khỏe nhưng ba ngày rồi anh không gọi cho em. Anh bị các cô gái Pháp làm cho điên đảo rồi.......”

Thạch Thương Ly khẽ cười lộ ra một tia mệt mỏi: “Anh thích bánh bao nhỏ của em.”

Sắc mặt Loan Đậu Đậu đỏ hồng, lén nhìn Thạch Lãng, khuôn mặt phức tạp, không ai có thể biết được suy nghĩ của hắn ta lúc này như thế nào. Xoay người đứng lên, nói về phía ống nghe: “Bây giờ tạm thời anh.......hơn nữa anh lại rất mê người........Nhất định là anh.......A........”

“Alo.......Đậu Đậu? Đậu Đậu......” Thạch Thương Ly chỉ nghe cô thét chói tai, điện thoại bị tắt, chỉ còn lại tiếng rè, nhíu chân mày. Sắc mặt lo lắng cùng hốt hoảng, lập tức gọi: “Giúp tôi đặt một vé máy bay về nước ngay bây giờ.”

“Nhưng ba ngày nay anh mới nghỉ có hai tiếng, hơn nữa tí nữa anh phải......”

“Giúp tôi hoãn lại, cho tôi ba mươi sáu tiếng riêng tư.”

“Nhưng Đồng sự trưởng đã giao phó không cho phép anh về nước, nếu không.......”

“Tôi nói cho tôi ba mươi sáu tiếng! Nếu tôi không nhận được vé máy bay, hậu quả cậu tự chịu.”

Thạch Thương Ly lập tức cúp máy, hít sâu một hơi. Ngón tay dùng sức bóp trán, trong lòng có cảm giác run sợ. Vật nhỏ, ngàn vạn lần em không được xảy ra chuyện gì! Chết tiệt, nhất định mấy ngày hắn không gọi điện nên cô suốt ngày ngồi đợi diện thoại, không chịu ngủ, mới vừa rồi mất hồn nên mới bước hụt cầu thang.......

Nhiều năm rồi vẫn tỉnh táo như vậy, Thạch Thương Ly lần đầu tiên không tự chủ được, hốt hoảng không biết nên làm thế nào. Biện pháp duy nhất là quay về, nhất định phải thấy cô không có chuyện gì mới yên tâm.

Bên này Loan Đậu Đậu tức giận nhìn chằm chằm Thạch Lãng, nghĩ tới thật lâu Thạch Thương Ly mới gọi cho cô, có rất nhiều lời chưa nói với hắn! Tự nhiên cúp máy......Đáng ghét!

“Sao anh lại ném điện thoại của em!”

Thạch Lãng nhìn điện thoại rớt bể trên sàn nhà, mặt không thay đổi nói: “Khúc xạ của điện thoại rất lớn không tốt cho thai nhi. Ai cho em để điện thoại trong túi.......”

“Nhưng.......Cũng phải để em nói chuyện với Thương Ly xong đã chứ? Thật lâu anh ấy mới gọi điện thoại cho em.......” Biết Thạch Lãng lo cho bảo bối nên không tức giận nữa. Khom lưng muốn nhặt điện thoại lắp lại không biết có dùng được không.......

Thạch Lãng thấy cô nâng bụng bự muốn nhặt điện thoại, trong lòng không vui. Trong lòng cô Thạch Thương Ly có quan trọng không? Vừa rồi khi nhận điện thoại của Thạch Thương Ly cô như một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu. Kể từ khi Thạch Thương Ly đi, chưa bao giờ cô cười như vậy. Chết tiệt, cảm giác như vậy khiến hắn ta rất khó chịu, không kiềm chế được liền giật điện thoại ném trên sàn nhà. Không nhớ cô đang nói chuyện với Thạch Thương Ly, không nhớ cô đang nhớ người đàn ông kia.

“Đừng nhặt......”

Loan Đậu Đậu nghe hắn ta nói nhưng vẫn nhặt điện thoại lên......

Thạch Lãng nhíu mày nắm tay cô, không kiềm chế quát: “Anh nói đừng nhặt, em không nghe thấy sao?”

Loan Đậu Đậu quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn ta, không hiểu có chuyện gì. Đau đến nỗi muốn gỡ tay hắn ta ra: “Đau......Bọ Hung, anh làm đau em. Buông tay.......”

“Không buông.......Anh sẽ không buông tay em! Đậu xanh nhỏ, em là của anh.......”

Cúi đầu hung hăng hôn cô, bàn tay ôm hông cô, bởi vì có thai mà cơ thể hơi thay đổi, ôm rất mềm, rất thoải mái......

Loan Đậu Đậu run sợ, nhíu mày, làm sao cũng không thể đẩy hắn ta ra........

Không thể, không thể như vậy.......

Thạch Thương Ly.......

Cái tên này chợt hiện lên trong đầu, cắn chặt răng, cự tuyệt không muốn cho hắn ta xâm chiếm, bởi vì không thể đẩy hắn ta ra nên khuôn mặt đầy nước mắt.

Thạch Lãng cảm thấy cô kháng cự, càng không cam lòng, càng khát vọng muốn có được, cho dù là thủ đoạn nào, cho dù phải trả giá như thế nào.......

“Uhm.......” Cơ thể Loan Đậu Đậu cứng ngắc, phát ra âm thanh chói tai, đôi tay hốt hoảng bắt bàn tay làm loạn của hắn ta, môi liền bị xâm chiếm.......

Hắn ta hung hăng đoạt lấy lưỡi cô, chiếm đoạt hương thơm khiến cô run lên, giống như thỏ trắng sợ hãi. Nước mắt chảy xuống, xẹt qua hai môi, không tiếng động lan tràn.......

Loan Đậu Đậu đáng thương nắm chặt tay hắn ta, không cho hắn ta tiếp tục xâm phạm cơ thể mình nhưng môi bị hắn ta xâm chiếm, không có bất kỳ chủ quyền, chỉ có bị làm nhục, không cách nào phản kháng, không cách nào tránh khỏi. Nước mắt uất ức lăn dài.......

Thân thể hắn ta nóng ran, không cam lòng, muốn nhiều hơn, muốn đoạt lấy cô, muốn biến cô thành của hắn ta. Như vậy Thạch Thương Ly sẽ không bao giờ muốn cô nữa.......Sẽ không bao giờ.......

Bàn tay cách lớp quần áo khẽ vuốt ve, cảm giác rất thoải mái......

“Uhm......Không muốn......Không muốn.......” Loan Đậu Đậu đáng thương cầu xin, không muốn bị hắn ta xâm phạm, không muốn làm chuyện gì có lỗi với Thạch Thương Ly. Không thể như vậy......Nước mắt lã chã rơi xuống.......

“Em khiến anh có cảm giác, em trói tim anh......Đậu xanh nhỏ......” Thạch Lãng ý loạn tình mê, mất đi lý trí, ngoại trừ muốn chiếm đoạt ngoài ra không có ý thức gì.

“Không muốn.......”

Loan Đậu Đậu một tay bắt cổ tay hắn ta, một tay khác chống cự bàn tay của hắn ta trước ngực, muốn kéo dài khoảng cách của hai người. Nhưng hắn ta càng dựa vào sát hơn......

Giờ phút này muốn chạy cũng không còn cách nào rồi......

“Bánh bao đậu......” Kỳ Dạ mở cửa ra, thấy hình ảnh như vậy, trong một giây thấy trên mặt Đậu Đậu đều là nước mắt, kếp tiếp xông lên đánh Thạch Lãng một quyền, mạnh mẽ đấm vào mặt hắn ta.

Loan Đậu Đậu được cứu, được Kỳ Dạ bảo vệ sau lưng, Thạch Lãng té trên ghế salon, cúi đầu không nhìn Kỳ Dạ cũng không đánh trả.

Kỳ Dạ tức giận, tay run rẩy chỉ hắn ta, gầm lên: “Anh điên rồi sao? Tôi đã cảnh cáo anh, Đậu Đậu là chị dâu của chúng ta. Làm sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy? Làm sao anh có thể đối với anh trai như vậy?”

Ngón tay lau máu bầm trên miệng, ánh đèn chiếu vào gò má hắn ta, hơi thở đau thương phức tạp, mím môi lạnh lùng nói: “Cậu đưa cô ấy ra ngoài đi......”

“Súc sinh! Hôm nay tôi đánh chết anh. Xem anh còn dám làm chuyện có lỗi như vậy không.......”

Kỳ Dạ giơ tay muốn đánh Thạch Lãng, Loan Đậu Đậu ôm cánh tay cậu, rơi nước mắt nói: “Thôi, Kỳ Dạ.......”

“Bánh bao đậu.......”

“Tôi nói cậu cút ra ngoài có nghe không?” Thạch Lãng chợt mất khống chế gào to, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kỳ Dạ.

Kỳ Dạ sửng sốt nắm tay Loan Đậu Đậu xoay người đi ra khỏi phòng Thạch Lãng. Đậu Đậu ôm bụng lảo đảo đi theo cậu, nhiều lần thiếu chút nữa ngã, may có Kỳ Dạ đỡ cô.

Thạch Lãng nhìn bọn họ đi ra ngoài, hít sâu một hơi. Cúi đầu nhìn máu trên sàn nhà. Nỗ lực kiềm chế, mới vừa rồi hắn ta......Thiếu chút nữa đối với cô.......

Chết tiệt, thật mất khống chế.

Trong phòng Đậu Đậu, Kỳ Dạ không ngừng đi tới đi lui, quở trách Loan Đậu Đậu.

“Cô có đầu óc hay không? Người mù cũng có thể nhìn thấy hắn ta có ý xấu với cô, trễ như thế cô còn dâng đến miệng cho người khác ăn?”

“.......”

“Ngu ngốc cũng có giới hạn! Có thể thu hồi sự lương thiện không! Bây giờ thì sao, hôn cũng bị hôn rồi, sờ cũng bị sờ rồi làm sao ăn nói với anh trai?”

“.......”

“Shit!” Kỳ Dạ không nhịn được nguyền rủa: “Cô khóc đủ chưa? Khóc suốt, Khóc đến nổi bảo bối cũng bị cô thức tỉnh.”

Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, nước mắt tràn lan, hít mũi, nức nở: “Tôi thật sự rất sợ.......”

Kỳ Dạ bất đắc dĩ trợn mắt, ngồi trên giường cầm khăn giấy lau cho cô.

Đôi tay ôm cô, tức giận nói: “Anh trai không ở đây, tôi cho cô mượn bờ vai. Ngu ngốc, về sau cách xa hắn ta một chút. Hắn ta giống con dã thú không buông tha, cho dù chết cũng không được thương cảm hắn ta!.......Ngon, đừng khóc, nguyên bản là dáng người dị dạng, bây giờ càng không thể nhìn.......”

Loan Đậu Đậu ở trong lòng cậu rơi nước mắt, không lên tiếng. Vừa rồi cô bị dọa sợ, căn bản không nghĩ tới Thạch Lãng sẽ làm vậy, cô đã sớm quen với việc mọi người ở chung một mái nhà, Ô ô, không nghĩ tới.......

Lồng ngực Kỳ Dạ thật ấm áp, có thể tin tưởng, dù sao vẫn không ấm bằng lồng ngực của Phân Ruồi.

Kỳ Dạ nhẹ nhàng vỗ vai cô, thở dài, may mắn không có chuyện gì xảy ra. Nếu không.......

“Chuyện này không được nói với Thương Ly.......” Loan Đậu Đậu khàn giọng thỉnh cầu.

“Nói nhảm. Nếu anh trai biết sẽ phế tên khốn kia......” Kỳ Dạ trợn mắt, không phải cậu không biết tính tình anh trai thế nào.

Loan Đậu Đậu trong lòng cậu rầm rì, không lâu sau có lẽ do mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Kỳ Dạ đặt cô lên giường, cởi giày, đắp mền cho cô. Lau nước mắt trên gò má cô, thở dài, ánh mắt nhìn về phía két sắt, sắc mặt phức tạp.

Ra cửa nhìn thấy Thạch Lãng đứng ở cầu thnag, khuôn mặt anh tuấn bởi vì một quyền của cậu mà sưng đỏ, ánh mắt hối hận cùng hối tiếc. Thấp giọng hỏi: “Cô ấy thế nào?”

"Ngủ thiếp đi.” Kỳ Dạ lạnh lùng trả lời hắn ta, ngẩng đầu lên, giọn nói nghiêm túc cùng cảnh báo: “Về sau nếu anh còn dám đụng đến một ngón tay của cô ấy, tôi sẽ phế anh. Đừng tưởng anh hõ Thạch thì tôi không dám đụng anh.”

Thạch Lãng bất thình lình nhìn cậu, khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh: “Tôi thừa nhận tôi có ý muốn với Đậu xanh nhỏ nhưng cậu thì sao? Cậu ngày đêm ở cùng cô ấy là vì cái gì? Đừng tưởng không ai biết.......”

Kỳ Dạ bị nói trúng tim đen, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, chột dạ không dám nhìn hắn ta. Hai tay nắm chặt, giọng nói đè nén: “Dù là như vậy tôi cũng không cho phép anh làm cô ấy tổn thương.”

Thạch Lãng cười lạnh nhìn cậu, không nói gì, xoay người đi về phòng.

Kỳ Dạ ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh giữa phòng khách. Bước chân nặng nề đi xuống cầu thang, cuối cùng nằm trên ghế salon, cả người như muốn lõm xuống. Bàn tay chạm vào điện thoại di động, nhìn chằm chằm một lúc lâu, hạ quyết tâm thật lâu mới ấn số, mặc dù đã xóa thế nhưng một chuỗi số trong đầu chưa bao giờ mờ.

Cuối cùng sau một lúc chần chừ nhấn nút gọi, bên kia truyền đến âm thanh chờ đợi, đường dây được nối, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Nghịch vang lên: “Alo.”

Rõ ràng giọng nói rất rõ chứng tỏ anh ta chưa ngủ.

Kỳ Dạ cầm điện thoại ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh, thật chói mắt, thật không biết đầu cậu bị gì, giờ này muốn nghe thấy giọng nói của anh ta, nghe được rồi lại không biết nói gì.

Thẩm Nghịch trầm mặc hồi lâu, nhẹ than thở: “Bạn Kỳ gọi điện chỉ để nghe thấy hơi thở của tôi sao?”

Kỳ Dạ không nghĩ nhanh như vậy anh ta lại biết là cậu. Chỉ đơn giản trả lời: “Ừ.”

Câu trả lời của cậu khiến Thẩm Nghịch không muốn nói gì, trầm mặc rồi lạnh giọng nói: “Vậy tôi cúp máy đây.”

“Ừ.” Kỳ Dạ vẫn không nói chuyện. Bàn tay nắm chặt gấu quần. Quả nhiên không thề nói chuyện.

Thẩm Nghịch nói vậy nhưng không cúp máy ngay. Trực giác nói với anh ta, tối nay cậu nhóc này có chuyện gì đó, có gì đó hơi lạ. Nếu như anh ta cúp điện thoại nhất định cậu sẽ suy nghĩ lung tung. Nhưng anh ta cũng không phải người hay nói, trong lúc nhất thời hai người cùng im lặng. Chỉ xuyên qua điện thoại nghe tiếng hít thở của nhau.......

Sau một lúc lâu, Kỳ Dạ thở dài, khàn giọng nói: “Thẩm Nghịch, tôi mắng anh biến thái, người mù chết tiệt, vặn vẹo trong lòng nhưng thì ra tôi cũng không khác gì anh, cũng là một con quái vật, thật kỳ quái.”

Trong phòng tối om, Thẩm Nghịch có thể thấy ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ, mặc dù nhỏ bé xa xôi nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.

“Bạn Kỳ, không ai trong sáng, đôi lúc cũng có điểm xấu. Chỉ là lập trường khác nhau, tiêu chuẩn khác nhau. Không cần vì những chuyện nhỏ nhặt mà khóa lòng mình, hiểu chưa?”

“Ừ!” Anh ta đang an ủi cậu sao?

“Hiều thì đi tắm nước lạnh rồi đi ngủ đi.”

“Ừ.” Anh mới tắm nước lạnh!

“.......” Kỳ Dạ trầm mặc như vậy khiến Thẩm Nghịch không quen, cậu ta líu ríu còn khiến người ta thoải mái hơn.

“Thẩm Nghịch.......”

“Hả?”

“Không có việc gì thì đừng uống nhiều rược như vậy, đối với mắt không tốt.”

“Ừ.”

“Không có việc gì đừng tìm người lung tung, lần trước cậu nhóc kia so với tôi không chịu được. Anh sẽ dọa người khác, muốn tìm thì tìm phụ nữ.”

“Được.”

“Thẩm Nghịch......” Kỳ Dạ lại không nhịn được kêu tên hắn ta, trong đầu thoáng nghĩ giờ này anh ta ở đâu, im lặng như vậy sẽ không ở quán rượu, chắc là phòng làm việc hay ở nhà? Một người? Làm gì?

“Ừ.”

“Hẹn gặp lại......” Gian nan nói, không đành cúp điện thoại. Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện ôn hòa như vậy, thì ra bọn họ cũng có thể không cãi nhau.

Thẩm Nghịch cầm điện thoại không cúp máy, tiếp tục nghe tiếng hít thở của nhau. Cuối cùng Thẩm Nghịch quyết tâm cúp máy thì nghe thấy cậu nói: “Nếu như tôi không phải em trai Thạch Thương Ly, nếu như năm nay tôi hai mươi lăm tuổi, chúng ta có thể ở bên nhau không?”

Tình thần hoảng hốt, trong bóng tối cảm giác trong lòng giống như có gì níu lấy, khóe miệng cong lên. Giọng nói mê man: “Loại chuyện như vậy ai biết được.......”

Tút tút tút......

Kỳ Dạ cúi đầu, nắm tóc, trong đầu đều là giọng nói của anh ta.......

Loại chuyện như vậy ai biết được.......

Hẹn gặp lại, Thẩm Nghịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.