Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 104



Loan Đậu Đậu trong mơ màng cảm thấy có một luồng khí nóng phả vào mặt, còn có ánh mặt trời chiếu vào mặt, cảm giác ấm áp. Khẽ nhíu mày, chậm rãi mở mắt, nhất thời ngẩn ra.

Khuôn mặt anh tuấn của Thạch Thương Ly, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, đáy mắt không giấu được nhớ nhung cùng lưu luyến, chân mày không giấu được sự mệt mỏi, cằm đầy râu, thấy cô tỉnh lại, đôi môi khẽ nở nụ cười, nụ cười xuất phát từ tim.

Loan Đậu Đậu trợn hai mắt, nín thở. Chậm rãi nâng tay lên, giống như trải qua một thế kỷ ôm gương mặt hắn, khóe miệng khẽ cười khúc khích: “Không phải em đang nằm mơ!”

Trong tay có nhiệt độ ấm áp, cảm giác rất chân thật.

Thạch Thương Ly nghe thấy giọng nói của cô, khóe miệng càng rộng hơn, sau khi ừ, giọng khàn khàn nói: “Vật nhỏ, lâu như vậy chưa gặp anh, em không muốn ôm anh sao?”

Trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi, hình như rất mệt. Nhưng khi nhìn thấy cô đôi mắt lại lấp lánh.......

Loan Đậu Đậu hít mũi một cái, cảm thấy trong lỏng đau xót, thì ra hắn rất bận. Hơn ba tháng không gặp, hắn cũng gầy đi, cằm nhọn. Ô ô.......Rất đau lòng, nhất định hắn không ngủ được, không ăn cơm.......Thời gian hắn gọi điện thoại cho cô cũng không có, sao có thời gian làm những chuyện này chứ.

Không biết là đau lòng hay nhớ nhung mà nước mắt tự động chảy xuống. Thạch Thương Ly hoảng sợ, căng thẳng: “Sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Anh đưa em đến bệnh viện.”

Nói xong muốn ôm cô đứng lên, vén mền mới phát hiện ra bụng cô không giống với lúc hắn đi nữa, bụng đã rất to. Đáy mắt càng kích động, trong lòng hưng phấn.

Loan Đậu Đậu ôm cô hắn, lắc đầu, hít mũi, giọng nó đứt quãng: “Em.....Em.....Em cho rằng anh sẽ không quay về nữa.”

Cơ thể Thạch Thương Ly cứng đờ, cùi đầu dùng gò má của mình cọ vào khuôn mặt cô, động tác mập mờ. Khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, giọng nói khàn khàn: “Làm sao như vậy chứ? Cô bé ngốc đừng suy nghĩ lung tung.”

“Ô ô.......Sao đột nhiên anh lại quay về?” Loan Đậu Đậu hai mắt đầy nước nhìn hắn, quả thật không dám tin vào mắt mình, càng không biết tại sao lại khóc. Nhưng khi nhìn thấy hắn, nhìn bộ dáng này, nước mắt bất tri bất giác chảy ra, ngay cả bản thân cũng không biết.

Thạch Thương Ly cầm tay cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Ngoan, buông tay, anh lên giường ngủ với em.”

Loan Đậu Đậu nghe lời buông tay ra. Không chớp mắt nhìn hắn cởi quần áo, sợ một giây kế tiếp sẽ không thấy hắn nữa. Thạch Thương Ly cởi áo khoác nhét vào tủ trên đầu giường, bàn tay tháo cà vạt, cởi giày lên giường nằm cùng cô. Loan Đậu Đậu ôm hắn không ngừng cọ cọ vào ngực hắn, toàn bộ nước mắt đều thấm ướt áo sơ mi của hắn.

Khoảng mấy ngày chưa nghỉ ngơi, trên máy bay chỉ lo lắng cho cô nên không ngủ được, tất cả mọi lo lắng trong khoảnh khắc nhìn thấy cô đều biến mất.

Loan Đậu Đậu ngửa đầu nhìn hắn rõ ràng mệt mỏi, bàn tay sờ cằm hắn, râu ria làm cho tay cô hơi ngừa có chút đau. Thạch Thương Ly nắm tay cô đặt lên môi: “Xin lỗi, vội quá nên không có thời gian cạo râu, có phải làm em đau không?”

“Không có.” Loan Đậu Đậu nhỏ giọng trả lời hắn, ánh mắt trong veo như nước, mím môi: “Sao đột nhiên anh lại quay về?”

Thạch Thương Ly nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sắc mặt phức tạp lắc đầu: “Không có gì, em ngủ cùng anh.” Cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của cô không cho cô có cơ hội nói chuyện, dịu dàng liếm cánh môi đỏ thắm của cô, cảm thấy cô không kháng cự, lúc này mới to gan cậy hàm răng cô, chiếm đoạt hương thơm, cảm giác thật quen thuộc.

Nụ hôn triền miên, giống như nhớ nhung trong ba tháng cùng với tình yêu say đắm đều trút xuống.

Loan Đậu Đậu đáp trả nụ hôn của hắn, hoàn toàn không giống với Thạch Lãng, nụ hôn của Thạch Lãng cực kỳ bá đạo, dường như muốn hủy diệt người khác. Nụ hôn của Thạch Thương Ly, có bá đạo cùng với dịu dàng, thậm chí có thể thấy tình yêu bên trong.

Cô thích nụ hôn của Thạch Thương Ly, thích cái cằm lởm chởm râu, thích mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn, thích tất cả mọi thứ thuộc về người đàn ông này.

Loan Đậu Đậu còn đang đắm chìm trong triền miên bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng. Mở mắt thấy khuôn mặt trước mặt khép chặt hai mắt......hắn ngủ rồi!

Loan Đậu Đậu không tức giận, chỉ dựa đầu vào, cẩn thận quan sát khuôn mặt hắn, ngón tay vuốt ve từng tấc da thịt hắn, quyến luyến, tương tư. Trên thế giới này không có gì hạnh phúc bằng việc thức dậy được nhìn thấy người mà ngày đêm mình mong nhớ.

Đôi tay ôm hông hắn, không quản hắn tắm hay chưa, đầu dựa vào ngực hắn, ngửi hơi thở quen thuộc yên tâm nhắm mắt, ngủ cùng hắn.

Loan Đậu Đậu mở mắt đã là hai giờ chiều, bụng đói kêu ùng ục. Ngẩng đầu, Thạch Thương Ly vẫn còn ngủ, không có dấu hiệu tỉnh dậy. Đưa tay sờ cằm hắn, không nhịn được hôn môi hắn.......

Thạch Thương Ly bị cô đánh thức nhưng không mở mắt, hai tay dùng sức ôm cô. Khàn giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Loan Đậu Đậu khẽ nhìn đồng hồ trả lời: “Hai giờ chiều.”

Thạch Thương Ly đột nhiên mở mắt ôm cô ngồi dậy, đôi mắt thoáng hiện một tia áy náy: “Xin lỗi, anh ngủ quên, có phải em rất đói không? Anh lập tức nấu cơm cho em.”

Loan Đậu Đậu lắc đầu, níu lấy quần áo hắn: “Anh đi tắm rửa thay quần áo trước đi. Em nói người giúp việc nấu cơm.”

Thạch Thương Ly sửng sốt, chợt nghĩ có lẽ cô thương hắn, đáy lòng thoải mái, tinh thần sáng làng, cúi đầu chạm môi cô, giọng nói cưng chiều: “Em nhớ mặc quần áo nhiều một chút rồi hãy xuống lầu.”

Loan Đậu Đậu gật đầu, nhìn hắn cầm áo tắm đi vào phòng tắm. Đi tới cửa Thạch Thương Ly không nhịn được quay đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười, xoay người đi vào phòng tắm.

Loan Đậu Đậu nhéo má mình, có chút đau. Thật sự không phải nằm mơ, Thạch Thương Ly quay về, anh ấy đã quay về.

Xuống lầu Kỳ Dạ đang ngồi ở ghế chơi game, nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu mở miệng: “Anh trai quay về rồi.”

Loan Đậu Đậu nhướng mi tò mò: “Sao cậu biết?”

Kỳ Dạ trợn mắt, giương cằm, ý bảo cô nhìn hành lý ở cửa. Xem như không thấy hàng lý cũng có điện thoại gọi cho cậu làm sao lại không biết chứ. Anh trai cũng thật lớn mật, dưới mắt ông nội cũng dám quay về, không sợ chọc ông nội giận sao.

Loan Đậu Đậu xoay người đi vào phòng bếp, thấy thức ăn đều đã được nấu để trong hộp giữ nhiệt, không khỏi cười: “Cảm ơn cậu Cappuccino.”

Kỳ Dạ ném máy chơi game sang một bên, giọng nói bình thường: “Cũng không phải tôi làm, cô cảm ơn tôi làm gì?” Cậu chỉ nói người giúp việc nấu đồ ăn nhiều một chút, để trong hộp giữ nhiệt, chờ bọn họ dậy có thể ăn.

Loan Đậu Đậu đi ra, len lén nhìn lên cầu thang thấy Thạch Thương Ly còn chưa xuống, đi đến bên cạnh Kỳ Dạ, níu ống tay áo cậu cẩn thận hỏi: “Bọ Hung đâu?”

Kỳ Dạ biết cô đang lo lắng, méo miệng: “Yên tâm, hai ngày này hắn ta sẽ không về. Nếu như anh trai hỏi chuyện điện thoại phải nói không cẩn thận làm rớt trên sàn nhà, chúng ta phải nhất trí nói giống nhau nếu không anh ấy sẽ hoài nghi.”

Loan Đậu Đậu yên tâm, đôi tay nhéo mặt cậu: “Cappuccino, càng ngày cậu càng đáng yêu.”

Kỳ Dạ cau mày đẩy tay cô ra, xoa khuôn mặt đáng thương của mình rầm rì: “Ít nịnh tôi đi. Tôi chỉ không hi vọng anh trai đánh nhau với Thạch Lãng chỉ vì cô! Muốn đánh nhau cũng phải vì mỹ nữ.”

Loan đậu Đậu ôm gối đầu cười ha hả, mặc kệ cậu nói gì cũng không phản bác.

Thạch Thương Ly tắm xong thay quần áo thoải mái đi xuống, Loan Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ đã ngồi vào bàn ăn. Kỳ Dạ đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Anh cứ như vậy quay về không sợ chọc ông nội giận sao?”

Thạch Thương Ly không trả lời, chỉ lạnh lùng lườm hắn một cái như đang cảnh cáo. Một tay nắm tay Loan Đậu đậu, dịu dàng nói: “Đói bụng lắm phải không, ăn từ từ thôi.”

Loan Đậu Đậu gât đầu, rất đói! Tại vì bây giờ không phải một người mà là hai người. Bảo bối trong bụng còn ăn nhiều hơn.......

Kỳ Dạ chép miệng, anh trai thật thiên vị! Còn chuẩn bị hỏi gì điện thoại chợt vang lên, cơ thể cương cứng. Len lén liếc nhìn bọn họ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Nhấn phím nghe, nhỏ giọng nói: “Alo.......”

“Đậu Đậu có ở bên cạnh cậu không? Có thể nói cô ấy nghe điện thoại không?” Bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi.

Kỳ Dạ có chút không thoải mái trong lòng, Thẩm Nghịch gọi điện thoại cho cậu tìm Bánh bao đậu làm gì? Chần chừ một chút rồi đưa điện thoại choa Bánh bao đậu dang mải gặm chân gà: “Tìm cô.”

“Tìm tôi?” Loan Đậu Đậu kinh ngạc, mờ mịt nhìn Thạch Thương Ly, nhận điện thoại: “Alo, tôi là Loan Đậu Đậu.”

“Là tôi.”

“Thẩm Nghịch?” Loan Đậu Đậu trợn mắt nhìn Thạch Thương Ly hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Bây giờ cô có thể đến XXOO đường đón tôi không? Tôi không gọi được cho cô.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Nghịch vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.