Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 106



Giọng anh ta thì thầm giống như đang giải thích.

“Nhưng.......” Loan Đậu Đậu nghi ngờ hỏi: “Anh thông minh như vậy sao lại bị lừa chứ?”

Sắc mặt Thẩm Nghịch không tự nhiên, khóe miệng nở nụ cười khổ sở: “Là tôi nợ cô ấy. Cho nên dù biết rõ bị lừa nhưng vẫn đi.”

“Uhm.” Loan Đậu Đậu cái hiểu cái không gật đầu, sau đó cười: “Không sao! Đã qua rồi! Dù ở đâu lúc nào nếu anh gọi tôi đều sẽ đến.”

“Loan Đậu Đậu.”

“Hả?”

"Sao cô lại tốt với tôi như vậy?” Thẩm Nghịch nhỏ giọng hỏi, ánh mắt khốn khổ. Nếu chỉ bởi vì anh ta là anh em tốt với Thạch Thương Ly, cô hoàn toàn không phải làm như vậy.

Loan Đậu Đậu xem thường: “Đối xử tốt với anh cũng cần có lý do sao?” Nắm tóc suy nghĩ một lát, thấy sắc mặt anh ta càng mù mờ hơn, lại nói: “Nếu nhất định cứ phải có lý do có thể bởi vì tôi cảm thấy anh rất giống người kia.”

“Người kia?” Thẩm Nghịch có chút hiếu kỳ với lời nói của cô, người kia là ai.

“Ha ha.......Chỉ là người không quan trọng. Anh yên tâm, Phân Ruồi biết tôi tới đây, cho nên không sợ anh ấy hiểu lầm.” Không biết có phải cô cố ý chuyển sang Thạch Thương Ly hay không.

“Cậu ấy quay lại rồi?” Thẩm Nghịch giật mình, không nghĩ tới Thạch Thương Ly không nói gì đã quay về.

“Đúng vậy! Tôi cũng sợ hết hồn! A, không nghe anh nói nữa, tôi phải nhanh về. Anh không sao chứ?Nếu như có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho Kỳ Dạ tìm tôi.” Loan Đậu Đậu đứng lên, vội vã chuẩn bị đồ về.

Thẩm Nghịch đưa cô tới cửa, khi cô muốn mở cửa thì bàn tay ấm áp lại nắm tay cô, mím môi nói: "Đậu Đậu, nếu như bạn Kỳ làm cô bị thương hãy tha thứ cho cậu ấy. Cậu ấy còn trẻ.......”

Loan Đậu Đậu ngửa đầu nhìn anh ta, cảm thấy kỳ quái. Cả Thẩm Nghịch và Kỳ Dạ đều nói giống nhau, có chuyện gì Thẩm Nghịch biết mà cô không biết sao? “Yên tâm, bây giờ Kỳ Dạ đối với tôi rất tốt. Mặc dù không gọi chị dâu nhưng cũng rất tôn trọng. Ha ha!”

Vỗ vỗ vai anh ta, xoay người ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa thì không nhịn được lắc đầu, không nhịn được nói thầm: “Rõ ràng là lo lắng cùng quan tâm tới Kỳ Dạ, sao lại còn đẩy cậu ấy ra xa.”

Lúc đi tới đường lớn thấy bóng dáng quen thuộc phía xa, Loan Đậu Đậu hưng phấn vẫy tay: “Cappuccino.......Cappuccino.......”

Kỳ Dạ xoay người thấy Loan Đậu Đậu lập tức chạy đến, thở hổn hển nói: “Cô không sao chứ?” Nói với Loan Đậu Đậu nhưng nhìn cửa nhà Thẩm Nghịch.

“Là Thẩm Nghịch không sao mới đúng chứ?” Loan Đậu Đậu khẽ cười, đi lên hỏi: “Có phải cậu rất lo lắng cho Thẩm Nghịch không?”

“Tôi làm gì có.” Kỳ Dạ không chịu thừa nhận. “Tôi lo lắng cho cô, bụng to như vậy làm sao có thể chăm sóc một người mù. Còn không gọi điện thoại cho chúng tôi, không biết chúng tôi lo lắng cho cô sao.”

Loan Đậu Đậu nhăn mũi, không tin cậu nói thật “Cậu thật sự không muốn biết Thẩm Nghịch thế nào sao?”

“Stop!” Kỳ Dạ rầm rì: “Ai quan tâm người mù chết tiệt đó chứ.”

“A, vậy thì thôi, chúng ta về nhà thôi.” Loan Đậu Đậu đi về phía trước, để Kỳ Dạ phía sau lưng.

Kỳ Dạ quay đầu nhìn cánh cửa đóng kín, đứng bên ngoài nhưng không có dũng khí đến gõ cửa. Đã nói hẹn gặp lại thì còn gì để nói. Cho dù anh ta gọi điện thoại cho cậu cũng là tìm Bánh bao đậu, không phải tìm cậu.

Anh ta tin tưởng Bánh bao đậu chứ không phải cậu.

Điều này làm cậu đau lòng, ủ rũ cúi đầu đi theo Loan Đậu Đậu mãi cho khi lên xe, Loan Đậu Đậu cũng không nói chuyện. Nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh mắt liếc nhìn Kỳ Dạ đang mất hồn.

Rõ ràng rất quan tâm nhau tại sao lại không thừa nhận, lại không để cho đối phương biết!

Nghĩ đi nghĩ lại khóe miệng liền không nhịn được nở nụ cười tà ác. Kỳ Dạ ngồi một bên nhìn hoảng sợ, kéo kéo áo cô: “Anh ta.......Hôm nay thế nào?”

“Hả? Ai?” Loan Đậu Đậu giả ngu, ánh mắt ngu ngơ nhìn cậu cực kỳ vô tội.

Kỳ Dạ cắn răng nghiến lợi: “Bánh bao đậu! Cô giả ngu trước mặt anh trai và Thạch Lãng thì được chứ đừng giả ngu trước mặt tôi.”

“Ăn tỏi sao? Cho tới bây giờ tôi không thích ăn tỏi!”

“Bánh bao đậu!” Kỳ Dạ cực kỳ tức giận quát. Biết rõ bây giờ cậu rất lo lắng cô còn không nói! Nếu không phải trong bụng cô có bảo bối cậu lập tức đánh cô.

Loan Đậu Đậu cười gian xảo, vỗ vai cậu ôn tồn nói: “Đừng nóng! Tôi nói là được chứ gì! Anh ấy bị người ta lừa ra ngoài, không có tiền, không có điện thoại di động, đi rất lâu mới tìm thấy chỗ có điện thoại. Đoán chừng ngã mấy lần cho nên dáng vẻ có chút chật vật.”

Kỳ Dạ kinh ngạc: “Lão hồ ly đó mà cũng bị người khác lừa sao?”

Loan Đậu Đậu làm mặt quỷ không nói nữa. Dù sao cô vẫn chưa biết “cô ấy” qua lời anh ta nói có quan hệ gì với anh ta! Nếu như là người yêu cũ của Thẩm Nghịch nói ra Kỳ Dạ sẽ rất đau lòng!

Kỳ Dạ khoanh tay trước ngực, chất vấn: “Không phải cô lừa tôi chứ?”

“Tôi giống loại người như vậy lắm sao?”

“Không giống.” Kỳ Dạ nghiêm túc trả lời, cô còn chưa kịp đắc chí đã bổ sung một câu: “Căn bản cô chính là loại người này!”

“.......”

Loan Đậu Đậu bình an về đến nhà, Thạch Thương Ly đang họp hội đồng trong phòng đọc sách. Cô bưng cà phê trốn ở cửa, qua khe cửa nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, cực kỳ khó chịu, thậm chí giọng nói còn lạnh lùng gấp mười lần bình thường! Làm cho không khí trong phòng giống như ở Bắc Cực.

Thạch Thương Ly nhìn bóng dáng đứng trước cửa, khẽ nói: “Cứ như vậy, chờ tôi quay về rồi nói.” Tắt video, nói ra ngoài: “Còn không đi vào?”

A, bị phát hiện rồi!

Loan Đậu Đậu đẩy cửa vào, le lưỡi, đặt cà phê trên bàn, thấy máy tính đã tắt: “Còn đang bận sao?”

“Không sao.” Thạch Thương Ly cầm tay cô để cô ngồi trên đùi, liếm bả vai cô, thuận miệng hỏi: “Thẩm Nghịch không sao chứ?”

“Ừ.” Loan Đậu Đậu gật đầu, thuận miệng trả lời: “Có xảy ra một chút chuyện không vui nhưng anh ấy không chịu nói với em.”

“Cậu ấy là người sống nội tâm, có thể để cho em nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình chứng tỏ cậu ấy tín nhiệm em. Đậu Đậu, anh ta đối với em khác những người khác.” Thạch Thương Ly không biết tại sao hắn lại nói những lời này. Mặc dù bản thân hắn biết rõ Thẩm Nghịch thích đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.