Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 11: Kết hôn không hạnh phúc, em đưa anh bỏ trốn



Loan Đậu Đậu chủ động níu lấy quần áo hàng hiệu của hắn, nịnh nọt nói: “Tổng giám đốc đừng tức giận nha! Cười một cái.......” Chân mày cau có, đừng nói làm mê lòng người là hù chết người thì đúng hơn.

Thạch Thương Ly cúi nhìn bàn tay cô níu lấy người mình thì cảm thấy rất phức tạp, mấy giây sau thì khuôn mặt cũng dịu hơn một chút, ra lệnh: “Lấy đồ ăn cho tôi.”

“Yes sir!” Loan Đậu Đậu ngọt ngào đồng ý, xoay ngườ lảm nhảm: “Anh không có tay sao, không biết cái gì gọi là ga lăng sao? Cũng áp bức tôi như người thường!”

Sân cỏ màu xanh được trang trí vô cùng đẹp, còn mời ban nhạc về biểu diễn, khách mời xôn xao, ánh mắt đều chú ý cô dâu chú rể nhưng sau khi Thạch Thương Ly đến thì tâm điểm chú ý đều dồn lên hắn. Đàn ông nhìn, khịt mũi ghen tỵ, phụ nữ lén quán sát, thở dài cùng khen ngợi, một người thật hoàn mỹ.

Loan Đậu Đậu đưa đĩa thức ăn tới trước mặt hắn nịnh nọt: “Anh nhìn xem, đồ ăn rất ngon. Tôi còn lấy cho anh hương......”

“Đậu Đậu.......” Giọng nói ấm áp vang lên thì cả người Loan Đậu Đậu như bị sét đánh, ngây người, bàn tay cầm ly sâm banh cứng ngắc giữa không trung,thật lâu mới phản ứng được, quay đầu nhìn người đàn ông.......

Chú rể Tô Triệt có khuôn mặt hoàn mỹ nhưng hình dáng không sắc bén cùng khí thế bức người như Thạch Thương Ly, lông mày có mấy phần ưu thương, da trắng sáng như ngọc, lịch sự nho nhã, nếu ở thời cổ đại sẽ giống như công tử ưu nhã, ở hiện tại thì giống như hoa rất chân thật. Đứng bên cạnh hắn ta dĩ nhiên là cô dâu như hoa như ngọc, thấy Loan Đậu Đậu mắt bốc lửa nhưng đôi môi đỏ tươi lại nở nụ cười.

Đầu óc Loan Đậu Đậu trống rỗng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, mắt nhìn thẳng vào ánh mắt u buồn của Tô Triệt, hận không thể ôm hắn phóng khoáng mà tự nhiên nói: “Nếu kết hôn không hạnh phúc em dẫn anh bỏ trốn.......”

Mặc dù ban đầu là Tô Triệt lừa dối cô, cũng đã tùng thề mỗi ngày sẽ không cần người đàn ông này nhưng hôm nay thấy hắn ta ưu buồn như vậy ngay cả sinh lực để tức giận hắn ta cũng không có.

Chỉ còn lại đau lòng.......

Thì ra cô càng tệ hơn lại có thể thích người đàn ông này.

Thạch Thương Ly mặt không biến sắc thu lại phản ứng của Loan Đậu Đậu vào mắt, hiểu sự im lặng của ba người này là bắt nguồn từ chuyện ngày xưa, một chút không vui chợt thoáng qua.

“Đã lâu không gặp.” Tô Triệt trước sau như một thanh nhã mở miệng, mắt nhìn chằm chằm Đậu Đậu giống như không nhìn thấy một tượng phật đứng cạnh cô.

Lúc này Loan Đậu Đậu còn bưng đĩa thức ăn cùng sâm banh cho tổng giám đốc, đối mặt với người đã quên hết những lời nói hùng hồn chuẩn bị trước ở nhà, ngay cả tổng giám đốc đứng bên cạnh cũng quên mất.

“Đậu Đậu, đây là bạn trai cô sao? Rất đẹp trai! Thật là hâm mộ!” Cô dâu tiến lên một bước ôm Loan Đậu Đậu.

Loan Đậu Đậu không nhúc nhích để cô ta ôm, cảm thấy không chân thành chút nào. Giọng nói âm trầm bên tai: “Đậu Đậu, cô vĩnh viễn không thể nào thắng được tôi.”

Hít sâu một hơi, kiên quyết không so đo tạo bất hòa. Lui về sau một bước, khóe miệng gượng ép ra nụ cười “Tôi đi vệ sinh một chút, nhịn lại không tốt lắm, bàng quang sẽ nhanh hư, ha ha......”

Không để ý phản ứng của ba người, xoay người không cẩn thận dẫn vào quần, trọng tâm không vững, “Bùm” ngã cả người xuống ao, cả người ướt sũng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.