Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 113



Kỳ Dạ cùng Thẩm Nghịch chính thức quen nhau. Mỗi ngày khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc khiến Loan Đậu Đậu cắn răng nghiến lợi, nhìn cậu không có việc gì liền gọi điện thoại cho Thẩm Nghịch nếu không ra ngoài hẹn hò, trong lòng không cam tâm! Hai người đàn ông ở chung một chỗ hạnh phúc nhưng cô bụng to người đàn ông chết tiệt của cô ở Pháp mỗi ngày đều gọi điện hỏi thăm ngoài ra không có gì.

Giận! Giận! Giận!

Loan Đậu Đậu phát điên không làm gì được. Sau khi nhận được điện thoại của Thạch Thương Ly thì hoàn toàn bộc phát: “Rốt cuộc khi nào anh mới về?” Hắn có nhớ cô không?

Thạch Thương Ly vừa thanh toán hóa đơn, lo lắng cô không tập luyện, vội vàng vừa ăn cơm vừa gọi điện cho cô, không nghĩ tới lại bị cô quát. Không khỏi nhíu mày: “Em làm sao vậy? Không phải anh đã đồng ý với em khi nào bảo bối ra đời anh sẽ về sao?”

Tiện tay lật lịch lên xem, thời gian sinh dự tính còn một tháng nữa.

Loan Đậu Đậu tức giận, lúc đi ngay cả câu yêu cô hắn cũng không nói, bụng lại càng ngày càng lớn, cô cũng khổ cực gấp đôi nhưng hắn không có bên cạnh. Mỗi lần chân bị chuột rút đều là Bọ Hung giúp cô xoa bóp, đói bụng Bọ Hung nấu cơm cho cô ăn, bảo bối đá cũng là Bọ Hung ở bên cạnh hưng phấn giống như hắn ta mới là ba đứa bé. Theo cô tập luyện là Kỳ Dạ, đưa cô đi khám thai là Bọ Hung, Kỳ Dạ hớn hở nhìn cô, Bọ Hung đưa cô đi dạo phố.......

Nhưng rõ ràng Thạch Thương Ly mới là ba của đứa bé không phải sao? Sao hắn chưa về? Chuyện bên kia rất quan trọng sao? Xem như cô ở trong lòng hắn không quan trọng nhưng bảo bối không quan trọng sao?

Hắn chưa quay về, chỉ gọi điện hỏi thăm, một câu nói ngọt ngào cũng không có làm cho cô không cam tâm......

Thạch Thương Ly không nghe thấy âm thanh, thư ký gõ cửa, vội vã mở miệng nói: “Anh có việc còn phải làm, tối anh sẽ gọi điện thoại cho em.”

“Có phải anh không muốn quan tâm đến em nữa không?”

Nghe thấy điện thoại “Tút tút tút......” thì Loan Đậu Đậu cầm điện thoại nói, nước mắt uất ức chợt rơi xuống mặc dù thật lòng cô không muốn khóc nhưng nước mắt không cầm được cứ rơi.

Nghĩ đến thái độ của hắn đối với cô càng ngày càng không tốt, càng ngày càng không quan tâm cô, trong lòng rất uất ức. Mỗi ngày cô đều bị chuột rút, cơm không ăn được nhiều, một chút cũng không dám nói cho hắn biết, sợ hắn lo lắng. Nhưng lạnh nhạt như vậy, tạo ra khoảng cách còn xa nhau như vậy cô thật sự không chịu nổi, thật sự không chịu nổi.

Mỗi lần nhìn thấy người ta đi cùng chồng đến khám thai, thật ngọt ngào, bộ dáng hạnh phúc, trong lòng cô lại hâm mộ ghen ghét.

Thạch Lãng vừa mới bưng mì lên thấy Loan Đậu Đậu khóc không thành tiếng sợ choáng váng.

“Đậu xanh nhỏ em làm sao thế?” Ánh mắt nhìn điện thoại trong tay cô lập tức hiểu. Chắc cô cãi nhau với Thạch Thương Ly nên mới khóc như vậy.

“Đừng khóc.....Khóc nhìn không xinh tí nào......” Thạch Lãng nhẹ nhàng ôm cô, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cô, ánh mắt đau lòng. Người phụ nữ cực khổ nhất là lúc mang thai mà giờ phút này Thạch Thương Ly không ở bên cạnh cô, cho dù là người phụ nữ nào cũng sẽ không chịu được. Hơn nữa gần đây cô hay nôn mửa, số lần chân bị chuột rút tăng lên. Nhiều hôm buổi tối hắn ta sang xem cô phát hiện cô bị chuột rút không ngủ được.

Bác sĩ nói mỗi người phụ nữ khi mang thai phản ứng đều không giống nhau, cô như vậy cũng là bình thường, ngoại trừ giúp cô xoa bóp không có cách nào khác.

Loan Đậu Đậu hít hít mũi lẩm bẩm: “Có phải anh ấy không muốn về, anh ấy không nhớ em không? Như vậy sao còn kết hôn với em?”

Thạch Lãng: “Không phải anh ấy không cần em! Chỉ là gần đây rất bận!”

Không phải hắn không muốn về mà là không về được. Khẳng định ông nội cho người canh chừng hắn, dù muốn chạy trốn cũng khó!

Đậu Đậu không nói gì. Bận gì đến nỗi vợ con cũng không cần.

Thạch Lãng mất một lúc lâu mới dụ dỗ cô ăn được một chút, sau đó dỗ cô ngủ. Sau khi ra khỏi phòng phát hiện mồ hôi đầy người, phục vụ phụ nữ có thai còn khó hơn ký một đơn hàng lớn!

Kỳ Dạ vội vàng đi lên, ném tờ báo cho Thạch Lãng, khuôn mặt nghiêm túc: “Lần này thật sự xảy ra chuyện rồi, Bánh bao đậu đâu rồi?”

“Mới vừa ngủ, sao thế?” Thạch Lãng cúi đầu nhìn trang đầu tờ báo thì lạnh lùng nói: “Có thể thấy ông nội bắt đầu hành động rồi, Thạch Thương Ly không kiên trì được nữa.”

“Tôi không quan tâm nhiều như vậy. Bây giờ phải làm sao? Đây là tôi thông qua người quen lấy trước đến đây. Sáng mai các tờ báo lớn, ti vi cũng sẽ đưa tin. Nhất định Bánh bao đậu sẽ biết!” Kỳ Dạ lo lắng.

Thạch Lãng cũng tràn đầy lo lắng, nhìn chằm chằm tờ báo nói: “Gần đây khẩu vị của cô ấy không tốt, tâm tình không ổn định. Bác sĩ nói có thể là thời kỳ u buồn trước khi sinh, tuyệt đối không thể để cô ấy biết, sáng sớm mai vứt hết báo đi. Cắt ti vi, còn cảnh báo người giúp việc không được nói lung tung. Hai ngày này cậu đừng ra ngoài, ở nhà cùng cô ấy đừng để cô ấy ra ngoài.”

Kỳ Dạ vội vàng gât đầu đồng ý! Vì để phong tỏa tin tức không cho cô biết cũng chỉ còn cách này. Còn phải gọi điện thoại cho Thẩm Nghịch để anh ta không được lỡ miệng nói ra.

“Alo, chuyện của anh trai em anh biết sao?”

“Uhm, tin tức truyền tới chỗ anh.”

“Bánh bao đậu chưa biết, bọn em không muốn cho cô ấy biết, anh nhớ đừng lỡ miệng. Mấy ngày này em không thể qua đó, em phải ở nhà theo cô ấy!”

Giọng Thẩm Nghịch lạnh lùng hỏi: “Em định giấu cô ấy bao lâu?”

“Có thể giấu bao lâu thì giấu, chỉ cần đứa bé bình an vô sự là được.......” Kỳ Dạ gãi đầu, thời gian còn có một tháng! Làm sao chịu được!

“Anh sẽ không giúp em lừa cô ấy.” Giọng nói Thẩm Nghịch trầm thấp kiên định.

Kỳ Dạ đau đầu hơn: “Thẩm Nghịch, đây đều là vì muốn tốt cho cô ấy.”

“Cho nên em có thể lừa cô ấy sao? Em có nghĩ tới khi cô ấy biết mọi người đều biết chỉ có một mình cô ấy không biết gì cảm giác như thế nào không? Mình giống như một kẻ ngu, cái gì cũng không biết.”

“Nhưng không còn biện pháp nào! Thạch Lãng nói cộ bị u buồn trước khi sinh, không thể bị kích động. Gần đây khẩu vị của cô ấy không tốt, rõ ràng bụng cô to lên nhưng lại gầy đi. Bọn em thực sự rất lo lắng, bây giờ nếu sinh non rất nguy hiểm có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.