Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 120



Lúc ấy hắn đang làm gì? Đang ôm cô dâu mới bàn về tương lai ngọt ngào hạnh phúc còn cô thì sao?

Thạch Thương Ly nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô, bóng dáng tiều tụy, trong lòng thật đau. Không nhìn những người khác trong phòng, ngồi bên giường cô, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô giống như nhìn mãi không chán!

Loan Đậu Đậu quay đầu đi chỗ khác không để ý đến hắn, trong lòng thầm suy nghĩ, nếu câu đầu tiên hắn hỏi là tiểu thối, cô lập tức cho hắn một bạt tai, nói với hắn là không có! Nếu như câu đầu tiên hắn hỏi cô.......cho hắn một bạt tai, nói cho hắn biết chúng ta kết thúc!

Nhưng Thạch Thương Ly không hỏi gì, chỉ cầm tay cô, âm trầm hỏi: “Có phải rất hận anh không?”

“Là anh không quan tâm tôi! Thạch Thương Ly xin hãy rõ ràng một chút! Là anh ở Pháp kết hôn không hỏi han gì tôi, lúc tôi ở trong phòng cấp cứu sắp chết anh đang ở Pháp sống cuộc sống gia đình hạnh phúc. Tôi cho anh biết chỉ với chuyện này thôi chúng ta kết thúc rồi. Thạch Thương Ly, anh cút cho tôi.......Tôi.......”

“Thật xin lỗi!” Thạch Thương Ly ngẩng đầu, ánh mắt áy náy nhìn cô, cầm tay cô, thì thầm: “Thật xin lỗi.”

Không xử lý tốt mọi chuyện để cô đau lòng, để cô khổ sở, để cô chịu uất ức, để em đau đớn như vậy, thật xin lỗi, Loan Đậu Đậu!

Loan Đậu Đậu thoáng ngẩn người. Chỉ vì yêu chưa từng thấy Thạch Thương Ly như vậy bao giờ, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì!

“Có phải vẫn còn đau không? Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?” Thạch Thương Ly khẩn trương nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, bàn tay dịu dàng lau mồ hôi trên mặt cô. Cực kỳ dịu dàng.

Không biết Thẩm Nghịch ngủ từ lúc nào, Thạch Lãng hờ hững rời khỏi phòng chỉ còn lại hai người không khí thật kỳ quái.

Loan Đậu Đậu hít sâu tò mò hỏi: “Anh không muốn biết đứa bé thế nào sao?”

Thạch Thương Ly dịu dàng nói: “Em so với đứa bé quan trọng hơn.”

“Nếu như tôi nói với anh đứa bé không còn nữa thì sao?”

“Về sau chúng ta còn có thể có.”

“Hừ! Ai muốn sinh con riêng cho anh! Ngày mai tơi gả cho Thẩm Nghịch người ta mới là đàn ông.” Loan Đậu Đậu mở miệng.

Nếu là ngày thường khi nghe những lời đó Thạch Thương Ly sẽ nổi trân lôi đình hoặc đánh mông cô nhưng hôm nay chỉ nở nụ cười: “Người ta thích em trai anh, không phải vợ anh.”

“Cút! Ai là vợ anh, chúng ta đã ly hôn, hiểu không?”

“Không hiểu.” Thạch Thương Ly không biết xấu hổ trả lời. Cầm tay cô hôn: “Vợ anh vĩnh viễn chỉ có một người là Loan Đậu Đậu.”

“Stop!” Loan Đậu Đậu khinh thường cười lạnh: “Thạch Thương Ly nếu anh muốn trái ôm phải ấp thì tôi khuyên anh nên tỉnh lại! Tôi cũng không muốn làm vợ lẽ của anh!”

"Anh nói rồi vợ anh chỉ có một người. Thật xin lỗi, anh biết em đang tức giận. Cho nên lần này anh không đi nữa, ở cạnh em.” Không phải Thạch Thương Ly không quan tâm đứa bé mà nhìn Loan Đậu Đậu cũng có thể biết đứa bé không sao!

Loan Đậu Đậu chép miệng: “Chuyện này không phải xin lỗi là xong. Tôi không có cách nào tha thứ cho anh.” Quay đầu không nhìn ánh mắt của người đáng ghét kia nữa.

“Anh biết, anh sẽ làm mọi cách để em tha thứ.” Thạch Thương Ly kiên nhẫn.

Loan Đậu Đậu rầm rì không lên tiếng, có lẽ quá đau đớn, có lẽ quá mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.

Thạch Thương Ly sờ trán cô hôn. Thì Thầm nói: “Cảm ơn em, Vật nhỏ.” Nhìn về phía giường bên kia nói: “Cảm ơn cậu Thẩm Nghịch.”

Thẩm Nghịch không nói gì giống như ngủ say. Nhưng Thạch Thương Ly biết anh ta nghe thấy.......Ra khỏi phòng bệnh đi về cuối hành lang, Thạch Lãng dựa vào cột hút thuốc, khói mù lượn lờ, mờ mịt.

Đi lên vỗ vai hắn ta, giọng trầm thấp thật lòng: “Mấy ngày nay cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc cô ấy.”

Thạch Lãng khinh thường hất tay hắn cười lạnh: “Chăm sóc cô ấy không phải là giúp anh, là tôi muốn bảo vệ cô ấy sống tốt từng ngày. Thạch Thương Ly, lúc bắt đầu anh kết hôn không tính, bây giờ anh không còn quan hệ gì với cô ấy, bây giờ nhất định tôi sẽ để cô ấy ở cùng tôi. Người như anh không thể cho cô ấy hạnh phúc.”

"Người cô ấy yêu là tôi!” Thạch Thương Ly lời ít ý nhiều, câu nói đầu tiên chọc vào xương Thạch Lãng!

Thạch Lãng cười lạnh: “Vậy thì sao? Yêu nói thay đổi là có thể thay đổi. Ngày hôm nay cô ấy yêu anh nhưng có lẽ ngày mai sẽ yêu tôi. Đừng nói chuyện đứa bé, đứa bé là do cô sinh. Thạch Thương Ly anh vẫn là đàn ông nhưng lúc này tôi thật sự xem thường anh. Bây giờ anh quay về làm người chồng tốt nhưng khi cô trên bờ vực giữa sự sống và cái chết thì anh ở đâu??? Anh có biết khi bác sĩ nói với tôi người mẹ và đứa bé chỉ có thể giữ một thì tôi thật sự muốn giết người. Cô ấy không chút do dự quyết định đứa bé mang họ Thạch, riêng điểm này anh đã không xứng ở cùng cô ấy.”

Trong lòng Thạch Thương Ly đau khổ cùng hối hận nhưng sắc mặt vẫn như cũ không đổi, đôi mắt lạnh nhạt nhìn hắn ta, giọng nói chắc chắn: “Mặc kệ cậu nói gì tôi đều sẽ không buông tay cô ấy.”

Xoay người rời đi.

Trong đêm tối gió thổi bay tóc hắn ta, đôi mắt lạnh lẽo. Mặc kệ anh có muốn hay không, cuộc sống sau này của cô ấy sẽ do tôi phụ trách! Thạch Thương Ly, anh vĩnh viễn không có được cô ấy.

Thạch Thương Ly nói được là làm được, không quay về. Ở lại tận tâm chăm sóc Loan Đậu Đậu, quả thật rất chuyên nghiệp, dù sao lúc trước hắn cũng đọc rất nhiều sách cũng hỏi những người có kinh nghiệm. Hơn một tuần sau Loan Đậu Đậu được xuất viện, chỉ có tiểu thối đáng thương vì chưa đủ tháng, cơ thể suy yếu phải ở lại bệnh viện theo dõi.

Thẩm Nghịch đã sớm xuất viện bởi vì chuyện công ty anh ta không thể vắng mặt cho nên mặc kệ bạn Kỳ ăn vạ như thế nào anh ta cũng chỉ nghỉ ngơi có hai ngày. Kỳ Dạ không còn cách nào khác là mỗi ngày đưa canh gan đến công ty cho anh ta......Điều này làm cho Thẩm Nghịch rất nhức đầu, anh ta nên biết trước khi xuất viện phải tránh canh gan của bạn Kỳ......

“Không cho phép làm việc, ngoan ngoãn ăn canh gan.”

“Không ăn.” Thẩm Nghịch quả quyết cự tuyệt.

“Thẩm Nghịch ngoan một chút, ăn canh gan bổ máu.......” Kỳ Dạ mở bình giữ nhiệt, đưa tới trước mặt anh ta, đầy giấy tờ sang một bên.......

“Ăn một tuần máu cũng được bù lại rồi.” Sắc mặt Thẩm Nghịch kiên định........

“Ngoan ngoãn ăn xong cái này.......” Kỳ Dạ cười hì hì dụ dỗ anh ta giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ!

Sắc mặt Thẩm Nghịch kiên định lạnh lùng mở miệng: “Lời này lặp lại một tuần rồi.”

Đưa tay muốn lấy giấy tờ nhưng Kỳ Dạ nhanh chóng lấy lại, trực tiếp tắt máy không cho anh ta cơ hội! Thúc giục: “Mau ăn đi hay là muốn em đút cho anh ăn?”

Thẩm Nghịch im lặng một lúc cuối cùng hít sâu ngoan ngoãn ăn canh gan, cậu nhóc cứng đầu này thật làm người ta dở khóc dở cười! Nhìn rất thông minh thực tế rất ngu, sao cậu không biết bổ máu không nhất thiết phải ăn canh gan, còn có rất nhiều thứ có thể thay thế.......

Kỳ Dạ nhìn khuôn mặt anh ta khó chịu nhưng vẫn phải ăn canh gan do cậu nấu thì tâm tình vô cùng sung sướng. Hơn nữa Thẩm Nghịch nói đúng, Thạch Thương Ly không trách cậu, Đậu Đậu cũng không trách cậu thậm chí không nói một lời. Mỗi lần cậu muốn xin lỗi thì bọn họ đều đổi chủ đề giống như sớm biết cậu muốn nói gì.

Thời gian lâu rồi cậu cũng không nhắc lại nữa, tận lực làm mọi việc cho bọn họ như bồi thường.....

Thời gian ở cử của Loan Đậu Đậu giống như hoàng thái hậu, chẳng nhửng bắt cô nằm trên giường, Thạch Thương Ly không cho cô đọc sách, đối với mắt không tốt, Thạch Lãng mua sách manga cho cô Thạch Thương Ly cũng không cho cô xem, cô trừng mắt nhìn hắn: “Sao anh lại quản tôi? Anh là gì chứ? Vợ anh ở Pháp! Không ở đây, tôi và anh không có quan hệ gì.”

Thạch Thương Ly kinh ngạc chỉ có thể để cô nhìn. Chỉ lau mồ hôi lo lắng cho con trai, chỉ mong con trai không bị cô đầu độc không cách nào cưu chữa, dù sao hắn không muốn con trai gay! Nếu ngày hôm đó sinh con trai thì thật tốt.......Gần gũi.........

Thạch Lãng đến công ty, bệnh viện và về nhà theo một đường thẳng! Bảo bối tiểu thối ở bệnh viện hắn ta không thể không đến! Một ngày nhìn ba lần vẫn chưa đủ, so với ba ruột là Thạch Thương Ly còn kích động hơn, hưng phấn thương yêu tiểu thối. Dù sao cũng lớn lên từ trong bụng Loan Đậu Đậu.

Thạch Thương Ly ở nhà chuyên tâm chăm sóc Loan Đậu Đậu, nếu con trai thành gay thật lòng không muốn nhận. Dù sao có vợ ở đây về sau muốn có bao nhiêu con trai cũng được. Nhưng trước mắt Loan Đậu Đậu vẫn đang tức giận, không biết có phải là di chứng sau khi sinh con hay không, bây giờ tính khí ngày càng dễ phát giận, sắc mặt khó coi.

Ngày hai mươi Loan Đậu Đậu có thể xuống giường đi lại nhưng vẫn không thể tắm rửa gội đầu, cả người nhanh hư mất, ăn uống cũng không dỗ được, một giây không nhìn cô sẽ chui vào phòng tắm.

Thạch Thương Ly không còn cách nào khác là ôm cô ngồi trên ghế salon, thế nào cũng không buông tay. Khuyên nhủ: “Nhịn hai tuần rồi, nhịn thêm một chút nữa, ngoan.”

“Ngoan cái đầu anh! Anh một tháng không tắm không gội đầu thử xem? Trên người tôi có ký dinh trùng rồi, không được! Tôi nhất định, nhất định phải tắm! Thần cũng không thê ngăn cản tôi hẹn cùng bồn tắm! Anh buông tôi ra!” Loan Đậu Đậu giãy dụa nhưng không thể thoát ra, bắt đầu cắn tay hắn........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.