Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 123



“Anh nói không được là không được.” Thạch Thương Ly trả lời, giọng nói quả quyết, cự tuyệt.

Loan Đậu Đậu còn chưa trả lên tiếng chỉ nghe Thẩm Nghịch thở dài, giọng nói trầm thấp: “Công ty không phải của tôi.”

“Hả?”

“Hả?”

Kỳ Dạ cùng Loan Đậu Đậu bất ngờ. Rốt cuộc lời này có ý gì!

“Thẩm Nghịch!” Thạch Thương Ly mở miệng ngăn anh ta lại hy vọng anh ta không nói nữa. Sắc mặt Thẩm Nghịch bình thản, tiếp tục nói: “Tôi chỉ tạm thời giúp người khác quản lí, sau này sẽ trả lại cho họ. Cho nên Đậu Đậu không thể tới nếu có chuyện gì xảy ra tôi cũng không có cách nào quan tâm cô.”

“Uhm.Được rồi, không sao. Tôi về công ty của Phân Ruồi, xấu hổ thì xấu hổ!” Rất nhanh Loan Đậu Đậu trở lại bình thường, không để ý gì nữa.

Sắc mặt Thạch Thương Ly không tốt, véo mũi cô: “Có gì xấu hổ, em là vợ anh.”

“Chúng ta đã ly hôn!” Loan Đậu Đậu rầm rì quay đầu sang chỗ khác tiếp tục ăn. Đừng tưởng cô có thể dễ dàng tha thứ hắn như vậy, vẫn còn phải quan sát kỹ! Còn có cô vợ ở Pháp nếu không giải quyết thì ai để ý hắn chứ!

Sắc mặt Kỳ Dạ phức tạp nhìn Thẩm Nghịch, chợt khó nuốt. Cậu ở cùng anh ta, rất vui vẻ nhưng vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. Thẩm Nghịch chưa bao giờ kể chuyện lúc trước, chưa bao giờ kể về bản thân, ngược lại mấy ngày nay anh ta hỏi triệt để chuyện của cậu, ngay cả bây giờ cậu cũng bị bắt ở nhà giữ trẻ.

Nhưng cậu đối với anh ta không biết gì nhiều. Trước kia anh ta làm gì, trong nhà có những ai, bạn bè thế nào, cậu đều không biết.

Len lén nhìn Loan Đậu Đậu, cô ấy biết không? Có phải anh trai cũng biết.......Nhưng bọn họ cũng sẽ không nói với cậu!

Rốt cuộc cậu là gì của Thẩm Nghịch?

Sau khi ăn trưa Thạch Lãng ôm tiểu thối đi ru ngủ, Thạch Thương Ly ôm Loan Đậu Đậu tới phòng đọc sách thảo luận một chút về vấn đề “thân phận”! Thạch Thương Ly chỉ có một người vợ là Loan Đậu Đậu, điểm này vĩnh viễn không sai.

Thẩm Nghịch cùng Kỳ Dạ ngồi nghỉ ở hoa viên sau nhà. Trời trong nắng ấm, gió mát, vô cùng thoải mái. Kỳ Dạ vừa định mở miệng nói chuyện, điện thoại của Thẩm Nghịch rung lên, lúc nghe điện thoại sắc mặt anh ta còn bình thường, khi đang nghe thì sắc mặt chợt thay đổi, tự nhiên nghiêng người sang, nhỏ giọng nói: “Anh không muốn thảo luận với em vấn đề này!”

Kỳ Dạ nhìn thẳng anh ta, cho tới bây giờ Thẩm Nghịch luôn rõ ràng mặt cậu, chưa từng như vậy. Rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho anh ta, nói với anh ta những gì?

“Được rồi, đừng phá. Cứ như vậy.......” Thẩm Nghịch tối sầm mặt cúp điện thoại, xoay người ngồi thẳng giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Kỳ Dạ giả bộ hỏi: “Ai gọi vậy? Hình như anh không vui?”

“Không có gì, một người nhàm chán không có gì làm gây phiền toái.” Thẩm Nghịch hờ hững trả lời, giống như không để ý.

Kỳ Dạ không hỏi nữa, hai người không nói nữa khôi phục không gian yên tĩnh như lúc đầu. Nhưng Kỳ Dạ biết tim cậu không thể bình tĩnh, do dự có nên mở miệng hay không, nếu hỏi thì sẽ hỏi gì? Anh ta sẽ nói thế nào?

Thẩm Nghịch sẽ không nói, anh ta là một người âm trầm quật cường như vậy làm sao có thể nói.

Tại sao chỉ có việc hỏi anh ta mà cậu cũng không có dũng khí?

Buổi tối Thạch Lãng phải ra ngoài dự tiệc, Thạch Thương Ly phải chăm sóc tiểu thối, Loan Đậu Đậu đang lục tung tủ quần áo, tất cả quần áo bị cô lôi hết ra để trên giường, lại ngồi ão não nắm tóc: “Làm sao đây? Sinh con xong eo mập hơn, váy trước kia mua giờ cũng không thể mặc! Ô ô.......”

Có quần áo cô mua còn chưa mặc lần nào, còn có quần áo Thạch Thương Ly mua cho cô, tất cả đều là hàng hiệu chưa từng được mặc, bây giờ không thể mặc.

Kỳ Dạ sờ trán cô, nhìn căn phòng bừa bãi kinh ngạc: “Bánh bao đậu, cô đang làm gì thế? Dọn nhà sao?”

“Không phải!” Loan Đậu Đậu mặt khổ nhìn cậu: “Tôi muốn tìm quần áo ngày mai mặc đi làm? Nhưng cậu xem.......” Đứng lên chỉ vào hông mình: “Sinh tiểu thối xong liền thế này, những quần áo này đều không thể mặc!”

Kỳ Dạ đưa tay nhéo nhéo người cô, kinh ngạc: “Thật ra thì cũng tăng không bao nhiêu! Trước kia cô quá gầy, bây giờ vừa đủ, đáng yêu hơn nhiều!”

“Làm gì có!” Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm cậu, vô cùng đau đớn quát: “Trước kia tôi chỉ mặc váy số hai mươi lăm, bây giờ có thể đã là hai mươi bảy rồi! Ô ô.......Lớn hơn hai số! Không được, tôi nhất định phải giảm cân! Tôi nhất định phải khôi phục dáng người!”

“Thôi đi! Anh trai ôm cô ngủ không bằng ôm một cân sườn còn thoải mái hơn! Bây giờ vừa đủ.......” Kỳ Dạ đưa tay nhéo cô, rất thoải mái, nhất là khuôn mặt!

“Hừ! Đừng tưởng rằng nói như vậy tôi sẽ vui!” Được rồi, thật sự là rất vui. “Cậu xem ngày mai tôi nên mặc gì đi làm?”

Kỳ Dạ giúp cô tìm trong đống quần áo được một chiếc váy: “Cái này đi, rất hợp với cô......”

Loan Đậu Đậu lắc đầu: “Bây giờ tôi đã làm mẹ, mặc cái váy màu sắc teen như thế này không thích hợp! Không thể biểu hiện cốt cách của một người phụ nữ!”

Kỳ Dạ lại tìm một cái váy màu đỏ tươi trẻ trung.

Loan Đậu Đậu càng lắc đầu: “Cái này quá gợi cảm, không phù hợp khuôn mặt thanh tú của tôi.”

Kỳ Dạ lại kiên nhẫn tìm cho cô một chiếc ao sơ mi phối hợp với một chiếc áo vest. Như vậy vừa đoan trang lại thể hiện cốt cách của phụ nữ.

“Cái này càng không được! Sẽ càng biểu hiện mãnh liệt, người ta sẽ tưởng rằng tôi cố ý khoe khoang!”

Cuối cùng Kỳ Dạ chọn cho cô một bộ đồ cao bồi.

Loan Đậu Đậu nghiêm nghị: “Tôi đi làm, không phải cô nàng Gypsy, không thích hợp.”

Trán Kỳ Dạ nổi gân xanh, giận dữ: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

“Cái này đi!” Thạch thương Ly xách cái túi đi tới, ánh mắt thâm u nhìn Loan Đậu Đậu, quả thật là dịu dàng như nước......

Đậu Đậu móc từ trong túi ra, áo màu vàng nhạt phối với váy màu xanh nhạt: “Oa, thật là đẹp! Vừa đúng cỡ, anh lấy từ đâu ra vậy?”

“Buổi chiều anh mới mua cho em. Còn mua những bộ quần áo khác nhưng không nhanh như vậy! Chiều nay hàng mới đưa tới, ngày mai tạm thời mặc cái này thôi.” Giọng Thạch Thương Ly đê mê. Hừ, quần áo của vợ hắn dĩ nhiên phải do hắn phụ trách. Về phần những bộ quần áo ngắn, hở hang, khiến người khác có suy nghĩ đen tối dĩ nhiên bị ném vào thùng rác!

“Oa.......”

Loan Đậu Đậu còn chưa lên tiếng, phòng bên cạnh đã truyền đến tiếng khóc kinh thiên động địa. Cô chép miệng, nhìn Thạch Thương Ly: “Con trai gọi anh, đi đi!”

Thạch Thương Ly xoay người đi sang phòng bên cạnh, tiểu thối này thật là đáng đánh đòn! Cả buổi chiều ầm ĩ, bây giờ không thể để hắn ở chung một chỗ với Loan Đậu Đậu một lát sao!

Loan Đậu Đậu cầm quần áo ném sang một bên, ngồi xuống đất, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Ngồi xuống, để tôi làm người trút bầu tâm sự!”

Kỳ Dạ nghi ngờ nhìn cô, vẫn nghe lời ngồi bên cạnh: “Cô biết tôi muốn hỏi chuyện gì?”

Loan Đậu Đậu mở miệng: “Bình thường giờ này cậu ở trong phòng nấu cháo điện thoại với Thẩm Nghịch nhưng bây giờ ở phòng tôi, nhất định là có chuyện. Nói đi!”

Kỳ Dạ cảm thấy Loan Đậu Đậu không ngốc hơn nữa rất khôn khéo. Chỉ là theo thói quen giả bộ giả ngu......Tiểu yêu tinh!

“Cái đó......Cô biết chuyện lúc trước của Thẩm Nghịch không?”

Loan Đậu Đậu lắc đầu: “Còn chưa phải biết! Tôi chỉ biết lúc trước anh ấy rất phức tạp hình như là trong xã hội đen! Sau này tôi cũng không hiểu sao lại thành lãnh đạo của một công ty!”

“Cho nên cô cũng không biết công ty của anh ấy là của ai?” Kỳ Dạ thất vọng.

“Hôm nay tôi cũng mới biết công ty không phải của anh ấy, của ai tôi cũng không biết. Nếu như cậu thật sự muốn biết sao không tự mình đi hỏi anh ấy?”

“Hỏi anh ấy?” Kỳ Dạ nhíu mày, lắc đầu: “Anh ấy sẽ không nói cho tôi biết.”

Đậu Đậu vỗ vỗ vai cậu: “Bạn Kỳ, bạn chưa hỏi sao biết anh ấy không trả lời? Đừng xem thường sức ảnh hưởng của mình.”

Kỳ Dạ trầm mặc hồi lâu hỏi: “Cô chưa từng hỏi chuyện nhà tôi, cô không hiếu kỳ sao? Không muốn biết chuyện của anh trai sao?”

Đậu Đậu bình thản nhún vai: “Mỗi người đều có quá khứ không muốn ai biết, nếu như anh ấy không nói nhất định là không muốn đau lòng, sao toi lại phải hỏi. Bất luận ba anh em cậu hay Thẩm Nghịch cũng đều giống nhau, thật ra thì mặc kệ quá khứ của mọi người như thế nào, tôi cũng không có biện pháp thay đổi, sao phải truy cứu? Bạn Kỳ, điểm này bạn chưa tốt.”

Kỳ Dạ tối sầm mặt, không nhịn được lẩm bầm: “Không nên gọi tôi bạn Kỳ, tôi cũng không phải đứa trẻ. Thật không hiểu sao mọi người cứ gọi tôi như vậy?”

“Hì hì, đối với chúng tôi cậu vẫn là đứa trẻ, bạn Kỳ bạn có tức giận cũng không thay đổi được sự thật! Muốn biết gì tự đi hỏi đi!” Đậu Đậu khích lệ cậu, thật ra thì bây giờ nhìn cậu và Thẩm Nghịch không có chuyện gì, trên thực tế có rất nhiều chuyện.

Nếu không Kỳ Dạ sẽ không có biểu hiện lo lắng như vậy. Thẩm Nghịch ơi là Thẩm Nghịch, rốt cuộc anh có biết bạn Kỳ đang rất lo lắng không, cho thấy anh không cho cậu ấy cảm giác an toàn!

“Vậy cô thì sao? Có phải nếu tôi hỏi thì cô sẽ trả lời không?” Kỳ Dạ nghiêm túc, mong đợi câu trả lời của cô.

Loan Đậu Đậu không ngẩng đầu nhìn cậu, cơ thể cứng đờ. Dừng một lúc lâu, ngẩng đầu cười lắc đầu: “Quá khứ của tôi không có gì đáng nói! Như cậu thấy, trước kia tôi bị bệnh, sẽ làm những chuyện làm tổn thương bản thân, rất âm u, tôi khiến mọi người nghĩ đơn thuần, thậm chí còn hèn hạ. Tôi dùng bề ngoài giả dối để lừa gạt mọi người......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.