Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 125



Kỳ Dạ thu dọn xong đem canh đi hâm nóng. Cầm tay anh ta đưa đến ghế salon, mím môi nói: “Uống đi.”

Thẩm Nghịch nhíu mày lắc đầu: “Anh không muốn uống!”

“Không muốn uống cũng phải uống! Lần này không phải canh gan!” Giọng Kỳ Dạ có chút khó khăn, ánh mắt cũng thay đổi. Cảm giác rất khó chịu! Rõ ràng là muốn hiểu rõ, rõ ràng rất muốn hỏi nhưng lại không cách nào mở miệng.

Muốn Thẩm Nghịch chủ động nói càng không thể!

Thẩm Nghịch thở dài, cuối cùng cầm thìa uống, nhưng nước canh trong miệng anh ta cũng không có mùi gì. Thật ra anh ta biết bây giờ Kỳ Dạ đang nghĩ gì nhưng quá khứ kia khiến anh ta rất khó mở miệng.

Kỳ Dạ chợt nắm quần áo Thẩm Nghịch mở miệng hỏi: “Thẩm Nghịch, anh không thích phụ nữ, đúng không?”

Thẩm Nghịch cứng người, giọng trầm thấp nói: “Yên tâm, cô ấy không phải là bạn gái cũ của anh! Thật ra em muốn hỏi gì có thể hỏi trực tiếp không cần phải quanh co lòng vòng như vậy, thật ra cô ấy là.......”

“Đủ rồi.” Kỳ Dạ che kín lỗ tai của mình quát to: “Không cần nói với em, em không muốn biết chuyện của anh và cô ấy! Thật sự anh không cần nói cho em biết, em không muốn hỏi. Em chỉ cần biết anh không thích phụ nữ là được. Anh thích em, đúng không?”

Sắc mặt Thẩm Nghịch lạnh lùng, nghiêng đầu, ánh mắt u ám nhìn cậu, mặc dù không thấy rõ nhưng giờ phút này anh ta biết Kỳ Dạ mong đợi điều gì. Ánh mắt tràn đầy phức tạp cùng mâu thuẫn, lấp la lấp lánh.

Kỳ Dạ mím môi không nói gì, im lặng chờ câu trả lời. Không gian yên tĩnh, không khí lạnh lẽo, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Một lúc sau Thẩm Nghịch vẫn không nói gì.

Kỳ Dạ chỉ cảm thấy khuôn mặt đau rát như vừa bị tát một bạt tai, đau dữ dội, làm cho trái tim càng đau. Khóe miệng không tự nhiên nói: “Em thu dọn xong rồi. Anh cũng mệt rồi, em về trước, mai lại đến thăm anh.”

Đứng lên đi về phía cửa, thậm chí quên cầm bình giữ nhiệt ở trong phòng bếp.

“Ngày mai em không cần đến nữa.” Thẩm Nghịch chợt mở miệng, giọng nói trầm thấp nặng nề. Sắc mặt tự nhiên, bình tĩnh.

Kỳ Dạ đứng ở cửa, không quay đầu lại, cơ thể cứng đờ. Ngây ngốc đáp: “Uhm. Em biết rồi, nhất định ngày mai anh rất bận, vậy hôm sau em lại đến........”

“Không cần.” Thẩm Nghịch quả quyết cự tuyệt, giọng nói lạnh lẽo phát ra: “Ngày mai, hôm sau, và sau này không cần đến nữa. Kỳ Dạ, em xứng đáng được tốt hơn.”

Cơ thể Kỳ Dạ cứng ngắc, chất lỏng vòng quanh mắt, ngây ngốc hỏi: “Bởi vì cô gái kia?” Cho nên đây xem như chia tay?

“Em đi đi.” Thẩm Nghịch mệt mỏi nói giống như ở chung với Kỳ Dạ rất mêt mỏi.

“Uhm.” Kỳ Dạ nặng nề mở cửa mím môi nói: “Thẩm Nghịch, mặc kệ anh xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh nói một tiếng, tôi đều sẽ quay về. Nếu như em lạc đường, anh nhớ kéo em quay trở lại. Đừng quá lâu, một năm? Không được, quá lâu, em sẽ yêu người khác, nửa năm đi! Ừ, nửa năm rất nhanh sẽ qua.”

Kỳ Dạ nói xong vội vã rời khỏi nhà Thẩm Nghịch, đi ra khỏi phòng thì không khóc chỉ là rất đau. Chẳng qua chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, rất đau, đau đến nỗi không thể nổi, thậm chí không thể nói thành lời.

Chưa bào giờ nghĩ yêu một người cảm giác.......Đau lòng như vậy!

Kỳ Dạ, em xứng đáng được tốt hơn!

Nhưng nếu như, nếu như anh là người tốt nhất thì những người khác là gì?

Nếu như gặp xem như không thấy là xong, chỉ khi nào chấp nhận những người khác mà cậu không muốn chấp nhận. Anh hiểu không? Thẩm Nghịch!

Nửa năm, nếu trong nửa năm anh ta không có biện pháp giải quyết như thế nào, mặc dù cậu thích anh ta cũng sẽ không tiếp tục chờ anh ta! Sẽ không ai vĩnh viễn ở một chỗ chờ anh ta, không có ai.......

Không biết qua bao lâu, nhiêt độ lạnh lẽo của cái chén trong tay thấm qua da thịt, chảy xuôi trong máu, Thẩm Nghịch vẫn giữ động tác này không thay đổi, cháo gà đã nguội nhưng anh ta lại cầm thìa từng muỗng từng muỗng uống vào bụng.

Khóe miệng khẽ cong lên, thật là một đứa trẻ ngốc! Rõ ràng muốn hỏi, sao lại không mở miệng? Rõ ràng nên tức giận sao lại tự làm mình uất ức? Nếu như cậu chủ động một chút, có lẽ anh ta sẽ nói hết mọi chuyện cho cậu biết, cậu lại lựa chọng ra đi, anh ta sẽ tôn trọng cậu.

Có lẽ tách ra như vậy cũng tốt! Em vĩnh viễn không cần biết những quá khứ này.......Vĩnh viễn không cần biết.

Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng về nhà, sắc mặt Thạch Thương Ly có chút khó coi. Loan Đậu Đậu bĩu môi: “Không phải chỉ về nhà muộn mười phút sao, anh có cần phải bày cái mặt như vậy cho tôi xem không?”

Thạch Thương Ly nhíu mày, rất nhanh buông lỏng, nhìn Thạch lãng đang bế tiểu thối, giọng nói trầm lắng: “Không phải cái này!”

“Vậy chứ là gì?”

“Lúc chiều Kỳ Dạ về nhà sắc mặt tái nhợt, mất hồn mất vía, tự nhốt mình trong phòng. Đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài!” Giọng Thạch Thương Ly tràn đầy lo lắng. Kỳ Dạ là em trai hắn.......

Loan Đậu Đậu cau mày tò mò hỏi: “Buổi chiều cậu ấy gọi điện cho tôi nói đến thăm Thẩm Nghịch, không phải hai người cãi nhau chứ?”

“Anh gọi điện thoại Thẩm Nghịch không nghe máy, điện thoại trong nhà cũng không có ai nghe.” Thạch Thương Ly nhìn cô sờ điện thoại lập tức mở miệng để cô tiết kiệm hơi sức.

Loan Đậu Đậu chợt nhớ gì đó, vỗ đùi quát: “Hỏng bét, không phải xảy ra chuyện gì chứ? Đưa chìa khóa dự bị đây? Bọ Hung chìa khóa đâu?”

“Trong ngăn kéo thứ hai ở tủ giày.” Thạch lãng đùa với tiểu thối không ngẩng đầu nói.

Loan Đậu Đậu vội vàng đi lấy chìa khóa dự bị, xoay người chạy về phía phòng Kỳ Dạ. Thạch Lãng không nhịn được kêu lên: “Cẩn thận không ngã.”

“Biết rồi.” Loan Đậu Đậu trả lời.

Thạch Thương Lỳ nhìn hai người, trong lòng cực kỳ khó chịu! Thạch Lãng ôm con trai hắn, Loan Đậu Đậu là vợ hắn, đây là nhà hắn, sao Thạch Lãng lại hiểu cách bài trí trong nhà hơn hắn, nghe cuộc nói chuyện của bọn họ cứ như họ là một đôi!

Giận!

Loan Đậu Đậu mở miệng thấy Kỳ Dạ trùm chăn kín mít, không nhịn được trợn mắt: “Cậu không sợ bị buồn chết sao! Ra ngoài!”

Kỳ Dạ không có phản ứng.

Loan Đậu Đậu kéo chăn, mất một lúc mới kéo được. Kỳ Dạ nằm trên giường không thay quần áo, giày cũng không cởi, đôi mắt dính đầy chất lỏng khẽ run, khuôn mặt trắng noãn ửng hồng.

“Sao vậy?” Loan Đậu Đậu khẽ động cơ thể cậu nhưng vẫn không có câu trả lời. Cảm giác có gì đó không đúng, lập tức sờ trán cậu, bàn tay lập tức rút về. Hét lớn: “Phân Ruồi, Bọ Hung xảy ra chuyện rồi? Mau lên đây!”

Hai người đàn ông vừa nghe thấy giọng cô lập tức chạy lên, khẩn trương hỏi: “Em làm sao vậy? Không sao chứ?”

“Tôi không sao, người có chuyện là Kỳ Dạ! Cậu ấy sốt, chắc cũng bốn mươi độ, nhanh đưa cậu ấy đến bệnh viện! Nếu không nóng hư người mất!” Loan Đậu Đậu quay đầu nhìn Kỳ Dạ, ánh mắt lo lắng.

Thạch Thương Ly đi lên muốn nắm canh tay cậu “Anh đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

Kỳ Dạ chợt mở mắt dùng sức đẩy hắn ra. Cổ họng đau rát như có lửa đốt, giọng nói khàn khàn: “Em không sao, ngủ một giấc là ổn.”

Thạch Thương Ly lạnh giọng quát: “Kỳ Dạ đừng ngang bướng, em sốt rất cao, phải đi bệnh viện!”

“Không đi, em không đi! Em mười tám tuổi rồi, có thể quyết định chuyện của mình, không cần hỏi ai! Đi ra ngoài!” Kỳ Dạ không còn sức quát, xoay người ôm chăn tiếp tục ngủ, thế nào cũng không chịu đứng lên.

“Kỳ Dạ!” Thạch Thương Ly lạnh lùng quát, muốn đi lên lại bị Loan Đậu Đậu nắm cánh tay “Anh không nghe thấy cậu ấy nói sao? Cậu ấy đã mười tám tuổi rồi, biết cái gì là tốt, có thể tự quyết định chuyện của mình!”

“Bảo bối, nó điên em cũng điên theo sao?” Thạch Thương Ly tức giận hỏi.

Loan Đậu Đậu nhún vai: “Tôi không nói muốn điên với cậu ấy! Không phải nhà chúng ta có thuốc sao!!!Có tôi ở đây, yên tâm, tuyệt đối không để cậu ấy có chuyện gì.”

Thạch Thương Ly hoài nghi nhìn cô: “Bản thân em còn chưa chăm sóc tốt sao có thể chăm sóc nó?”

Loan Đậu Đậu trợn mắt: “Anh đừng xem thường người khác! Là ai khổ sở sinh ra tiểu thối? Không phải anh!”

Thạch Thương Ly kinh ngạc, mỗi lần muốn giận chỉ cần Loan Đậu Đậu lôi chuyện cũ ra hắn có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, ngoan ngoãn nhận thua! Ai bảo hắn nói được không làm được! Để cô khổ cực sinh con như vậy, hiện tại chỉ có thể nghe mắng!

“Bọ Hung anh đưa con trai tôi về phòng, Phân Ruồi đi cầm hộp thuốc lên đây, cầm luôn bình nước sôi lên.” Loan Đậu Đậu vênh váo ra lệnh.

Bọ Hung như đã quen bị sai bảo, xoay người đi, không nói gì.

Thạch Thương Ly không quen lắm, dù sao lòng tự trọng của con trai rất cao, đối mặt với việc Loan Đậu Đậu cưỡi đầu như vậy không cách nào tiếp nhận nhưng bây giờ Kỳ Dạ bị bệnh, đành phải nhịn! Về sau sẽ từ từ thanh toán khoản nợ này!

Loan Đậu Đậu giúp cậu cởi giày ném xuống đất, đưa tay tháo thắt lưng cậu ra.

Kỳ Dạ lập tức xoay người, ánh mắt mêt mỏi nhìn chằm chằm cô.

Loan Đậu Đậu vỗ vỗ, ngửa đầu cao ngạo: “Sao vậy? Cậu còn muốn đánh tôi sao?”

“Hừ!” Kỳ dạ giống như đứa trẻ lập tức quay đầu sang chỗ khác không để ý cô! Lại nhắm mắt.

Loan Đậu Đậu ngồi bên giường, cầm điện thoại trong tay, mở miệng nói: “Kỳ Dạ, hiện tại cậu có hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn uống thuốc, hai là tôi gọi điện thoại cho Thẩm Nghịch, nói cậu vì anh ấy không muốn sống nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.