Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 127



“Stop! Tên trong sáng hơn một chút!” Loan Đậu Đậu trợn mắt: “Gọi tiểu thôi vẫn cá tính hơn!”

“Thạch Dương?” Kỳ Dạ cẩn thận hỏi.

“Tôi là cây Bạch Dương!” Đậu Đậu lại nói.

Thạch Thương Ly trầm giọng nói: “Vậy gọi tiểu thối có được không?”

“Được! Được! Nói rõ giới tính cùng phong cách riêng! Rất thịnh hành, tìm cả Trung Quốc không có cái tên nào giống vậy!” Loan Đậu Đậu hưng phấn.

“Được cái đầu cô!” Kỳ Dạ ngồi cạnh không nhịn được gõ đầu cô: “Làm gì có ai gọi con trai mình là tiểu thối?”

“Cái gì! Là đá, lớn có nhỏ có, mùi thối thối! Không phải phân sao?” Đậu Đậu xoa xoa đầu phản bác.

Ban người đàn ông im lặng nhìn cô, trăm miệng một lời: “Khác nhau sao?”

“Không có sao?” Đậu Đậu cảm giác ánh mắt bọn họ có gì đó không đúng, như đứa con ngoan cúi đầu: “Được rồi, mọi người nói giống thì giống!”

Thạch Thương Ly bất đắc dĩ nắm áo cô: “Tôi giải thích cho cô ấy trước rồi tiếp tục cuộc họp sau!”

Kỳ Dạ sờ mũi đứng lên cũng chuẩn bị về phòng. Chỉ còn lại mình Thạch Lãng quay về với máy tính, bắt đầu hoải nghi sự tồn tại của bản thân. Tại sao bọn họ rất vui vẻ còn hắn ta mệt sống mệt chết? Hơn nữa đến bây giờ Thạch Thương Ly vẫn chưa về Pháp, bên kia ông nội cũng không có động tĩnh gì, rốt cuộc là định làm gì?

Bây giờ nhìn bề ngoài rất yên lành, Đậu Đậu, Thạch Thương Ly cùng tiểu thối vui vẻ hạnh phúc giống như trong tiểu thuyết! Nhưng Thạch Lãng biết đây chỉ là bề ngoài, ít nhất bên Pháp sẽ không dễ dàng buông tha Thạch Thương Ly, sớm hay muộn gì thì Đậu Đậu cũng sẽ là vợ hắn ta.......

Đến lúc đó Kỳ Dạ đứng về phía ai cũng không biết. Chuyện hiện tại cũng như tương lai không ai có thể xác định, điều duy nhất có thể xác định là những ngày ấm áp như bây giờ không còn nhiều........

Thạch Lãng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hiện ra ảnh giống bản thân, đầy mê hoặc cùng với khí thế đàn ông trong công việc. Thì ra không biết từ lúc nào hắn ta đã lấy hình ảnh của Thạch Thương Ly để học tập giống như muốn trở thành Thạch Thương Ly thứ hai.......

Không phải Đậu Đậu thích Thạch Thương Ly sao? Nghiêm túc trong công việc, cẩn thận tỉ mỉ, cuộc sống trong sạch, không lăng nhăng! Chỉ cần hắn ta kiên trì sớm hay muộn gì thì Đậu Đậu cũng sẽ là của hắn ta!

Yêu một người chính là tự phá hủy bản thân để yêu một người. Nhưng vì yêu Đậu Đậu hắn ta tự phá hủy diện mạo của mình, đeo mặt nạ của Thạch Thương Ly! Cũng chỉ vì đổi lấy một chút động lòng, một chút thích từ cô mà thôi!

Loan Đậu Đậu bị Thạch Thương Ly nhét trên giường lớn, ôm chăn, nuốt nước bọt, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Trước tiên nên thảo luận vấn đề ý kiến không giống nhau là chuyện bình thường, không được động thủ đánh người!”

Thạch Thương Ly nhíu mày, khóe miệng khẽ nở nụ cười tà ác: “Bảo bối em đang nói lung tung gì đó?”

“Hả? Không phải anh muốn thảo luận với tôi về vấn đề trên của tiểu thối sao?” Đậu Đậu kinh ngạc nhìn hắn!

Thạch Thương Ly gật đầu, vừa cởi quần áo vừa nói: “Đúng vậy! Vấn đề này rất nghiêm túc, chúng ta cần trao đổi cả người, em hiểu không?”

Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, hai tay bảo vệ trước ngực mình: “Cái này không cần! Phân Ruồi, không cho phép anh làm bất cứ chuyện gì với tôi! Phải nhớ rằng tôi không còn là vợ anh, tôi không có nghĩa vụ lên giường với anh!”

“Bảo bối, em là vợ anh!” Thạch Thương Ly nắm chân cô bắt đầu kéo cô vào trong ngực, bắt đầu xé quần áo cô.......

“Khốn kiếp.......Tôi không phải vợ anh, tôi còn chưa quyết định tha thứ cho anh, buông tôi ra........"

“Anh sẽ nổ lực để có được sự tha thứ của em!” Ánh mắt Thạch Thương Ly nóng bỏng, giọng nói cũng hoàn toàn thay đổi.......

Loan Đậu Đậu giãy giụa, tức giận quát: “Thạch Thương Ly, anh không nể mặt sao!”

“Anh là thương gia cần gì phải nể mặt?”

“........”

“Khốn kiếp.......Chỗ đó không thể!”

“A, nơi nào cũng có thể........”

“Mẹ kiếp, lỗ tai có vấn đề sao........”

“Mắt tôi có vấn đề!”

“Ah, thì ra em cũng biết!”

“Nếu không sao tôi sẽ coi trọng anh!”

“.........”

Nhục nhã! Rõ ràng là nhục nhã! Loan Đậu Đậu không thể chống đỡ được cái ác, tuyêt đối không chịu........Nhưng........Nhưng......Mẹ kiếp cơ thể không có tiền đồ, rất nhanh liền khuất phục! Thật mất mặt!

Nhiệt độ trong phòng rất nhanh tăng lên so với cơn sốt của Kỳ Dạ còn cao hơn, trong không gian không ngừng vang lên âm thanh phiêu đãng khiến Kỳ Dạ ở phòng bên cạnh tối sầm mặt, hơn nữa cơ thể như lửa đốt! Cố nén một lúc lâu, không thể không bỏ lại tiểu thối đang ngủ say chạy vào phòng tắm tắt lửa!

Mẹ kiếp, hai người này là cố ý! Không biết trong nhà còn có hai thanh niên tràn đầy nhiệt huyết sao!

Thạch Lãng đi ngang cửa nghe thấy anh thanh ánh mắt trầm xuống, từ từ lạnh lùng. Đôi tay nắm lại, nổi gân xanh, trực tiếp đi về phòng, bỏ lại âm thanh kia sau lưng........

Đáng tiếc........

Không thể ngăn cản quyết tâm ăn Đậu Đậu của Thạch Thương Ly! Còn nhớ khi Đậu Đậu mang thai hắn không thể chạm vào, sau khi cô sinh tiểu thối liền ở cữ, sau đó lại lấy cớ trốn tránh hắn! Mỗi lần hắn đến gần lại lấy cớ: chị cả của cô đến!

Có lần hắn tức giận cắn răng: “Một tháng chị cả của em đến mấy lần?”

Giọng Loan Đậu Đậu nhẹ như gió: “Không nhiều lắm, một tháng bốn lần! Lần đầu tiên cũng mất bảy ngày mà thôi!”

Thạch Thương Ly từ tức giận đến im lặng, thật muốn cạy đầu cô ra xem bên trong có gì! Nhịn lâu như vậy, tối nay không ăn thì đợi đến bao giờ.

Thiên thời địa lợi nhân hòa là thời gian tốt nhất để ăn mặn! Nếu ăn được phải ăn, ăn một ít, từ từ ăn, ăn đến sáng cũng không đủ.......

Loan Đậu Đậu hận Thạch Thương Ly khốn kiếp hạ lưu hèn hạ, cũng hận chính bản thân mình, cuối cùng lại kêu to như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.