Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 130



Loan Đậu Đậu miệng còn dính sốt cà chua cười nói: “Tôi biết! Tôi sẽ ngoan ngoãn chờ anh về chỉ cần anh đừng mang vợ chính thức đó về bắt nạt tôi là được!”

Ánh mắt phức tạp của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cô, không tìm được bất cứ sự không vui hay mất mát của cô. Cô là quá tin tưởng hắn hay là không quan tâm hắn?

Loan Đậu Đậu đẩy bàn tay hắn ra, liếm liếm môi nói: “Mười lăm ngày, nửa tháng, tôi thật sự sẽ chờ anh về. Thẩm Nghịch đã nói cho tôi biết.”

Thạch Thương Ly sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười, thì ra cô đều biết hết, khó trách cô không cảm thấy khó chịu! Đôi tay ôm cô vào ngực, không nhịn được âu yếm, giọng nói cưng chiều: “Anh hứa chỉ nửa tháng, sau khi quay về nhất định sẽ cho em cùng con trai danh phận.”

Loan Đậu Đậu ngửa đầu cười ha hả, ánh mắt chân thành tha thiết. Mặc kệ hắn có yêu cô hay không đều không quan trọng. Quan trọng là hắn muốn ở bên cạnh cô, chăm sóc cô cùng tiểu thối là được rồi.

Suy nghĩ một người có yêu mình hay không thật sự rất mệt! Cô không muốn vất vả tìm kiếm nữa.

Như vậy là tốt......

Kỳ Dạ ôm tiểu thối, Đậu Đậu ôm Satsuma đưa Thạch Thương Ly lên xe, tâm tình thật bình tĩnh, xem như là hắn ra ngoài. Mười lăm ngày hắn sẽ quay về.

“Sao cô dám để anh ấy quay về? Không sợ ông nội tôi không cho anh ấy về sao?” Kỳ Dạ nhìn xe càng ngày càng xa.......

Đậu Đậu xoa xoa lông Satsuma bình thản nói: “Anh ấy nói mười lăm ngày sau sẽ quay về. Tôi tin tưởng anh ấy nói được làm được.......Hơn nữa ông nội cậu cũng già rồi.”

Ông ấy sẽ không khống chế được Thạch Thương Ly!

Kỳ Dạ liếc cô: “Đừng quên gừng càng già càng cay. Anh trai đấu không lại ông nội.”

“Cậu nghe qua một câu nói chưa? Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước bổ nhào chết trên bờ cát!” Đậu Đậu nhéo mông Satsuma nói: “Phải không Thạch Đầu?” Thạch Lãng đặt tên cho tiểu thối cô lại dùng cho Satsuma.

“Ẳng ẳng.......” Satsuma kêu mấy tiếng, ánh mắt tội nghiệp nhìn Kỳ Dạ. Bị Loan Đậu Đậu ôm là một loại hành hạ.

Kỳ Dạ chỉ quan tâm tiểu thối trong lòng, hất cằm nói: “Vậy chúng ta chờ xem.”

“Hãy chờ xem!” Loan Đậu Đậu cười hì hì, vô cùng chắc chắn lần này nhất định Thạch Thương Ly sẽ rất nhanh quay về. Chờ hắn đến Pháp thì chắc chắn chú Kuroki cũng đã đến Pháp, có chú Kuroki giúp một tay, muốn đối đầu với ông nội Thạch không phải việc khó. Lại còn có Thẩm Nghịch.......

“.......”

Buổi tối chỉ có Loan Đậu Đậu ăn cơm với Kỳ Dạ, sau khi ăn xong Kỳ Dạ chăm tiểu thối, Đậu Đậu lại nhận được điện thoại Thạch Lãng đi tiếp khách uống say cần người tới đón.

Đậu Đậu liếc nhìn đồng hồ trên tường đã hơn chín giờ tối, bên ngoài tối om rét đậm. Vốn dĩ không muốn đi, nhưng có thể tưởng tượng lúc cô gặp chuyện không may Thạch Lãng cũng lo lắng, hơn nữa còn ở bên cạnh cô chăm sóc liền cầm áo khoác lên đi đón hắn ta, đi tới cửa lại bị Kỳ Dạ gọi lại.

“Trễ thế này cô ở nhà với tiểu thối, tôi đi đón hắn!”

Đậu Đậu chần chừ một chút lắc đầu: “Thôi, cậu ở nhà đi! Những ngày qua tiểu thối đã quen có cậu bên cạnh. Tôi ở nhà nó không chịu ngủ khóc rống lên thì tiêu! Yên tâm đi, tôi sẽ nhanh quay về.”

Kỳ Dạ suy nghĩ một chút gật đầu: “Vậy cô nhanh đi, sớm quay về. Không được để hắn ở khách sạn, nhanh quay về.”

“Được.” Đậu Đậu gât đầu, vội vã ra khỏi nhà.

Đi xe đến nơi được nhắn là một hộp đêm, vừa vào cửa thì mùi thuốc lá nồng nặc, ánh đèn ảm đạm mập mờ, thỉnh thoảng có một vài cô gái đi qua, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô. Bởi vì tất cả quần áo của cô đều là Thạch Thương Ly mua, không lộ bắp đùi cùng cánh tay, quả nhiên có thể chiếm được ánh mắt.......Khinh bỉ của người khác!

Mãi cho đến khi đến phòng có ánh đèn ảm đạm khác thường, trên bàn đầy chai rượu, không khí tràn ngập mùi cồn làm cho người ta muốn ói. Phòng to như vậy chỉ có một mình Thạch Lãng nằm ngay đơ trên ghế sa lon. Có thể nói ghế sa lon như chiếc giường có thể chứa ba người.

Đậu Đậu đi tới kéo quần áo hắn ta: “Này, về nhà với tôi không?”

Thạch Lãng rầm rì, nheo mắt nhìn Đậu Đậu một lúc lâu nói: “Đậu xanh nhỏ.......”

“Còn có thể nhận ra tôi, nhìn dáng này cũng không đến nỗi say đến không biết gì! Chúng ta về nhà.......” Đôi tay Đậu Đậu kéo quần áo hắn ta muốn lôi hắn ta dậy nhưng cơ thể hắn quá nặng, túm thế nào cũng không động.

“Làm phiền anh dùng sức một chút......Tôi cũng không phải siêu nhân!” Đậu Đậu buồn bực quát.

Thạch Lãng mấp máy môi, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm cô, đáng thương nói: “Khát......Đậu xanh nhỏ, anh muốn uống nước!”

“Phiền toái!” Đậu Đậu rất không muốn để ý hắn ta nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của hắn lại không đành lòng. Dù sao cũng vì công ty đi tiếp khách, nếu Thạch Thương Ly ở đây thì đó sẽ là việc của Thạch Thương Ly! Thôi, coi như cô là người tốt!

Dù sao trước kia vẫn là hắn ta chăm sóc cô.

Đậu Đậu quay lại rốt cuộc có thể tìm thấy một chai nước suối trên bàn, không quản có người uống hay chưa, mở nắp, đưa lên miệng hắn ta nói: “Nhanh uống đi!”

Thạch Lãng uống vài ngụm liền không muốn uống nữa. Đậu Đậu không thể làm gì khác hơn là ném bình nước, quay đầu nói: “Chúng ta về nhà.......”

“Đi” còn chưa nói ra, đôi môi đã bị chặn lại. Đâu Đậu ngây ngốc, không phải Bọ Hung uống say đến nỗi mất ý thức chứ, giống như lần trước? Đôi tay vội vàng che trước ngực, dùng hết sức lực muốn đẩy hắn ta ra.......

Đôi tay thon dài của Thạch Lãng ôm cổ cô, không lưu lại một chút không gian, dùng lưỡi cạy hàm răng cô. Đầu lưỡi xâm nhập vào, đem nước trong miệng truyền vào miệng cô, ép cô uống, có chút tràn ra ngoài ướt cả áo......

Loan Đậu Đậu nhíu mày, nước mắt nhanh muốn rớt xuống......Cuối cùng hung hăng cắn đầu lưỡi hắn ta, Thạch Lãng bị đau buông cô ra, chỉ cảm thấy trong miệng đầy mùi máu tươi. Còn chưa kịp nghĩ gì một cái tát rơi vào mặt trái hắn ta.

Loan Đậu Đậu lùi về sau một bước, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm hắn ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Căn bản anh không say! Anh gạt tôi! Bọ Hung ghê tởm, tôi cực kỳ tức giận! Tôi không muốn quan tâm đến anh nữa!”

Ánh mắt âm u của Thạch Lãng càng thêm âm u, vốn dĩ mông lung mê ly biến mất không thấy gì, ánh mắt nhìn chằm chằm cô xoay người muốn bỏ đi nhưng không có bất kỳ hành động ngăn cản nào.

Bọ Hung thối, lần nào cũng vậy! Thật quá đáng. Bây giờ cô đã ly hôn với Phân Ruồi nhưng cô vẫn là người phụ nữ của hắn, là chị dâu hắn ta! Sao lại dám làm chuyện như vậy, thật đáng hận!

Vừa nghĩ vừa đi về phía cửa, bàn tay nắm được tay nắm cửa thì hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng được, chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, một chút hơi sức cũng không có, đầu óc choáng váng.......

Đây là thế nào?

Quay đầu lại thì cô đã bị một bóng đen bao vây. Ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn ta, kéo ống tay áo hắn ta hỏi: “Anh vừa cho tôi uống gì?”

Im lặng, chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất, lưng dựa vào cửa, cảm thấy đầu óc mê loạn, cảnh tượng trước mắt mơ hồ.......

Thạch Lãng lạnh lùng nhìn cô, chậm rãi ngồi xuống, đôi môi đỏ tươi lạnh lùng nói: “Thuốc.”

Đưa tay muốn động cô thì Đậu Đậu như con thú nhỏ sợ hãi, thật nhanh cuộn lại, dùng chút hơi sức còn sót lại đẩy hắn ta ra, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn ta, cắn răng nghiến lợi nói: “Không được động vào tôi! Bọ Hung, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Thạch Lãng nghiêng người, dựa vào gần cô hơn, hơi thở nóng bỏng phà vào cổ cô, ấm áp lại hơi ngứa nhưng cũng khiến cho lòng Đậu Đậu bắt đầu băng lạnh.

“Anh muốn làm người đàn ông của em! Qua đêm nay, em sẽ là người phụ nữ của anh,” Giọng nói lạnh lẽo giống như từ địa ngục truyền tới, lạnh lẽo kinh người.

Ánh mắt Đậu Đậu kinh ngạc nhìn hắn ta, lắc đầu: “Không thể! Anh không thể làm như vậy, tôi là của anh trai anh.......”

“Em là của anh!” Thạch Lãng chợt giận dự quát, đôi tay dùng sức đặt trên cửa vây quanh cô. Giờ phút này cô như con thú bị giam lỏng, căn bản không có chỗ trốn. Ánh mắt của hắn ta đỏ rực cùng vẩn đục, lúc mở miệng thì đôi môi dính vào cổ cô: “Từ đầu đến cuối em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh! Đậu xanh nhỏ, em là của anh.......”

“Không phải......Tôi không phải......” Đậu Đậu không còn sức mở miệng, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt có chút mơ hồ, mà mặt hắn ta từ từ hiện rõ......Cơ thể bất lục run rẩy, miệng không ngừng nói: “Tôi không phải.......Tôi là Thương.......”

Thạch Lãng nghe thấy tên đó dường như càng bị kích thích hơn, đôi tay nắm bả vai cô, cúi đầu hung hăng hôn môi cô, giống như trừng phạt cô, thô bạo cắn môi cô.......

Đậu Đậu không còn sức giơ tay đẩy hắn ta ra, chỉ có thể nắm chặt đôi tay, để móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, để đau đớn có thể tỉnh lại, cũng cảm thấy đôi môi thô bạo của hắn ta.

Lo lắng như thủy triều dâng lên.......

Nước mắt từ từ chảy xuống......

Nụ hôn của Thạch lãng từ từ dịu dàng, đôi tay cũng buông lỏng, khẽ thả cô ra, nở nụ cười tà: “Đậu xanh nhỏ đừng sợ, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, chúng ta sẽ kết hôn, sẽ có nhiều con trai giống tiểu thối. Dĩ nhiên anh sẽ đối xử với tiểu thối như con trai ruột của mình. Em thấy đấy, nó rất thích anh.......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.