Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 149: Chương một trăm bốn mươi chín



Hàn Tĩnh xoay người muốn đi thì Kỳ Dạ vẫn trầm mặc cúi đầu không nói chợt ngẩng đầu lên, mở miệng: “Chờ một chút!”

Loan Đậu Đậu kinh ngạc nhìn Kỳ Dạ, tại sao câu lại kêu cô gái đáng ghét kia?

Hàn Tĩnh dừng bước nhìn anh ta, khẽ nở nụ cười lạnh.

Kỳ Dạ xuống giường, đồng phục bệnh viện bao quanh cơ thể gầy gò của cậu, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt vẫn nhìn cô ta đi tới trước mặt cô ta, giọng nói chân thành: “Ngoại trừ điều kiện cô kết hôn với Thẩm Nghịch còn có điều kiện gì khác thì cô mới chịu sinh đứa bé này?”

“Cậu điên rồi sao?” Loan Đậu Đậu đi tới bên cạnh cậu, nắm tay cậu nói: “Cô ta không thể nào sinh đứa bé này! Kỳ dạ đừng ngớ ngẩn.”

Hàn Tĩnh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cậu muốn cô ta giữ đứa bé này lại.

“Ngoại trừ điều kiện cô kết hôn với Thẩm Nghịch còn có điều kiện gì khác thì cô mới chịu sinh đứa bé này? Mặc kệ là gì tôi cũng đồng ý.” Ánh mắt Kỳ Dạ trong suốt, làm như vậy là tốt nhất. Làn gió thổi bay làn tóc, bàn tay đút trong túi nắm chặt lại.

Hàn Tĩnh trầm mặc, đưa tay vuốt bụng, anh ta lại nguyện ý quan tâm đứa bé của Thẩm Nghịch sao?

Thật không biết nên nói là ngu xuẩn hay là.......

“Anh thật sự muốn đứa bé này?”

“Tôi muốn đứa bé này được sinh ra bình an vô sự nhưng không để cho cô nuôi!” Kỳ Dạ trả lời kiên quyết.

Đậu Đậu tức giận nhìn cậu, cắn chặt môi, không có cách nào mở miệng. Bởi vì thái độ của Kỳ Dạ rất kiên định,sắc mặt rất chắc chắn, dù là ai cũng không thể thay đổi suy nghĩ của cậu.

“A!” Hàn Tĩnh chợt cười lạnh, rửa sạch mỹ phẩm cùng các loại phụ kiện thì cô là một cô gái đẹp. Chỉ là trời sinh cho cô ngũ quan yêu mị, sắc mặt cao ngạo. “Chỉ cần anh đáp ứng tôi ba yêu cầu, tôi dảm bảo sẽ sinh đứa bé này cho các người! Để ba người sống chung”

Giọng nói của cô ta âm trầm như đang nguyền rủa.

“Nói đi!” Kỳ Dạ trả lời. Cậu muốn có đứa bé này nên không sợ gì.

“Anh đã muốn đứa bé này như vậy, để tỏ rõ thành ý, anh quỳ xuống cầu xin tôi! Cầu xin tôi cho anh đứa bé này!” Hàn Tĩnh khoanh tay trước ngực, ánh mắt hả hê nhìn cậu.

Cậu không thể nào làm được, giữa đàn ông và đàn ông căn bản không có tình yêu! Anh trai cô ta yêu Thẩm Nghịch sâu đậm như vậy kết quả thế nào? Anh ta thủy chung không yêu anh trai cô ta......Còn anh trai cô ta chết vì anh ta.......

Phù phù.......

Kỳ Dạ lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất, ngửa đầu, giọng nói chân thành: “Cô Hàn đúng không, tôi xin cô hãy cho tôi đứa bé này! Sinh nó cho tôi, là cho tôi chứ không phải Thẩm Nghịch!”

“Kỳ Dạ, cô ta bệnh thần kinh, cậu làm vậy là muốn phát bệnh thần kinh giống cô ta sao!” Đậu Đậu trợn to hai mắt, đi lên nắm tay cậu kéo dậy.

Đáng tiếc.......

Kỳ Dạ không nhúc nhích, ánh mắt chân thành nhìn Hàn Tĩnh. Trong mấy giây cậu quỳ gối thậm chí ngay cả một giây hối hận cũng không có.

Hàn Tĩnh lui về phía sau, đờ người nhìn cậu, quả thật không thể tin được những gì trước mắt! Anh ta lại quỳ gối trước mặt cô chỉ vì muốn cầu xin cô sinh đứa bé của người đàn ông khác chứ không phải đứa bé có quan hệ máu mủ với anh ta.

“Đầu óc anh có bị bệnh không?”

Kỳ Dạ như đứa trẻ nở nụ cười: “Có thể! Dù sao tôi cũng quỳ xuống cầu xin cô sinh con cho tôi đi! Tôi rất thích đứa bé này!”

Loan Đậu Đậu bùng nổ hết đủ các loại trạng thái, cô muốn đi lên cào nát cái mặt Hàn Tĩnh. Nếu không phải Kỳ Dạ nắm được tay cô đoán chừng nghĩ sao làm vậy! Mặc kệ cô ta có phải phụ nữ có thai hay không, cùng lắm là tránh cái bụng của cô ta, chỉ đánh cô ta không đánh đứa bé!

Mẹ kiếp! Tự dưng bắt Kỳ Dạ quỳ gối cầu xin cô ta! Người phụ nữ xấu xa!

Hàn Tĩnh khẽ nở nụ cười, một lúc sau mới lấy lại tinh thần: “Được! Yêu cầu thứ hai cho tôi mười triệu, xem như đây là tiền mua đứa bé này!”

“Mười triệu?” Loan Đậu Đậu trừng mắt: “Cô cho rằng cô mang quả trứng vàng sao! Quả trứng vàng cũng không đáng mười triệu!”

“Quả trứng vàng không có giá mười triệu nhưng con của Thẩm Nghịch thì khó nói lắm. Có người muốn như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không?” Ánh mắt âm hiểm của Hàn Tĩnh nhìn chằm chằm Kỳ Dạ, cô ta không tin cậu sẽ đồng ý.

Kỳ Dạ không chậm trễ chút nào gât đầu: “Không thành vấn đề! Nhưng tôi cần thời gian!”

“Nhớ là mười triệu đô-la!” Hàn Tĩnh bổ sung.

“Cô thật quá đáng!” Loan Đậu Đậu xắn tay áo, thật không muốn nói chuyện nữa chỉ muốn đánh cô ta! Mười triệu, Kỳ Dạ đã khó có rồi, lại còn là mười triệu đô-la, mẹ kiếp tìm người thay thế cũng có thể sinh được một đội banh rồi!

“Bánh bao đậu!” Kỳ Dạ nắm tay áo cô, ánh mắt nhìn Hàn Tĩnh gật đầu: “Được. Tôi đồng ý. Mười triệu đô-la!”

Hàn Tĩnh không cười được: “Anh có nhiều tiền như vậy sao?”

“Nếu tôi không đưa cô sẽ phá thai.” Kỳ Dạ yếu ớt trả lời, tràn đầy tự tin giống như sẽ có mười triệu đô-la.

“Được.” Hàn Tĩnh thở dài: “Vậy thì chứng minh tình yêu của anh với Thẩm Nghịch đi! Nghe nói ở phía Bắc có không ít nhà tù!”

“Mẹ kiếp......”

Tha thứ cho cô nói tục, thật sự cô gái này quá ác độc, phương pháp ác độc như vậy cô ta cũng có thể nghĩ ra! Thật sự không nhịn được......!

Kỳ Dạ nắm chặt tay cô, giọng khàn khàn quát: “Bánh bao đậu, đây là chuyện của tôi cùng cô ấy!”

“Nhưng căn bản là hại cậu! Cậu không thể đồng ý, nếu Thẩm Nghịch biết anh ấy sẽ áy náy chết! Kỳ Dạ, cậu muốn giết Thẩm Nghịch sao?”

Loan Đậu Đậu nhìn Kỳ Dạ, không phải cậu rớt từ lầu bảy xuống hư người rồi chứ? Rõ ràng không nhớ chuyện của bản thân với Thẩm Nghịch sao lại còn hy sinh vì anh ấy nhiều như vậy? Rõ ràng Thẩm Nghịch cũng không muốn đứa bé này......

“Bánh bao đậu, tôi đã lớn rồi, đây là chuyện của tôi! Cho nên không được nói với Thẩm Nghịch, tuyệt đối không thể để anh ấy biết.” Kỳ DẠ nắm chặt tay cô, ngửa đầu không chút sợ hãi nào đi về phía Hàn Tĩnh: “Chỉ cần cô vui tôi có thể lập tức đến trại gian ở phía Bắc, mở rộng hai chân thỏa mãn một trăm người đàn ông. Như vậy có phải cô có thể sinh đứa bé này rồi?”

Đậu Đậu mất hồn nhìn cậu lẩm bẩm: “Kỳ Dạ.......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.