Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 151: Một trăm năm mươi mốt



Đậu Đậu đáng thương, rõ ràng chịu nhiều đau khổ như vậy lúc nào cũng giả bộ vui vẻ, cười rực rỡ nhưng trong lòng vẫn đang khóc.

Bảo bối ngu ngốc của hắn.......

Loan Đậu Đậu ngồi cả buổi chiều, trời dần dần tối, ánh đèn được thắp sáng cô mới phục hồi tinh thần. Đứng lên chuẩn bị đi thăm Kỳ Dạ thì chợt bị một cái ôm ấm áp ôm vào ngực. Lồng ngực ấm áp quá quen thuộc này cô đã biết là ai.

“Anh sao vậy? Ôm tôi không thở nổi nữa.”

Thạch Thương Ly dùng sức ôm chặt cô, cằm đặt trên bả vai gầy gò của cô giọng nói thì thầm đau lòng: “Đừng động để anh ôm một lúc! Một lúc là được!”

Đậu Đậu phát hiện hắn có gì đó khác lạ nên liền bất động, ngoan ngoãn để hắn ôm. Bởi vì lồng ngực hắn thật ấm áp làm cho người ta rất an tâm. Nếu như có thể cô muốn ôm như vậy cả đời nhưng.......

Chỉ một lúc mà thôi! Chờ sau khi chuyện của Kỳ Dạ xong cô sẽ quay về Nhật, vĩnh viễn không quay về nữa! Sao đó thế nào? Cô tính đi du lịch vòng quanh thế giới, tìm một chỗ nào đó sinh sống.

Bàn tay Đậu Đậu cứng ngắc một lúc lâu mâu thuẫn không biết có nên giãy giụa hay không! Cuối cùng không nhịn được đặt lên lưng hắn nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì! Tất cả rồi sẽ tốt, không có chuyện gì, không có chuyện gì.......”

Một câu nói đơn giản lại làm cho trái tim hắn nhói đau, cô chưa bao giờ nói ra những khổ sở cùng bi thương trong lòng, luôn dùng cách vui vẻ xuất hiện trước mặt người khác, không mệt mỏi sao? Bảo bối ngốc nghếch của hắn!

“Ừ!” Cổ họng nghẹn lại, trong lòng đều là đau thương, gian nan mở miệng: “Anh hứa với em sẽ giải quyết tốt mọi chuyện! Về sau cuộc sống của em chính là Thạch Thương Ly! Chúng ta sẽ không kết hôn nhưng chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, vĩnh viễn!”

Trong đêm tối, giọng nói của hắn cực kỳ mê hoặc, không ngừng vang lên bên tai Đậu Đậu, cảm thấy ấm áp biến mất, Đậu Đậu quay đầu nhìn bóng dáng của hắn biến mất trong màn đêm, cảm giác kỳ quái, trong lòng có những phiền muộn bị hắn ăn mòn rồi!

Hắn sao vậy? Tại sao đột nhiên lại nói những lời kỳ quái như vậy?

Sao có thể ở cùng nhau? Không thể ở chung một chỗ làm sao có vĩnh viễn? Thạch Thương Ly đầu anh có vấn đề rồi sao?

Khóe miệng khẽ nở nụ cười, trái tim đau nhói. Nghĩ đến sau này không được nhìn thấy hắn nữa, không thể ở cùng hắn, trái tim cũng rất đau.

Đậu Đậu vỗ vỗ ngực trái, giọng ghét bỏ: “Cầu xin mày, tỉnh lại đi! Đừng đau nữa, không phải nói chỉ cần anh ấy sống tốt là được, đừng tham lam như vậy, đã có tiểu thối. Đây là kết cục hoàn mỹ nhất, không phải sao?”

Xoay người cô đơn đi về phía phòng bệnh của Kỳ Dạ!

Vừa đi đến cửa liền nghe thấy tiếng tức giận ở bên trong, còn có tiếng bạt tai không ngừng. Đậu Đậu hoảng sợ, nhanh chóng đi vào, chỉ thấy Kỳ Dạ nằm trên mặt đất, ông Thạch đang định hạ cánh tay xuống thì cô ngay lập tức bắt lấy tay ông ta, tức giận quát: “Sao ông lại đánh Kỳ Dạ?”

Ông Thạch sửng sốt, thấy là Đậu Đậu thì không khỏi khẽ hừ: “Thì ra là cô! Cô tới đây làm dì? Tôi dạy cháu tôi, không liên quan đến cô!”

Kỳ Dạ bình thản quỳ trên mặt đất, ánh mắt nhìn Đậu Đậu cảm kích.

Đậu Đậu đứng trước mặt Kỳ Dạ, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Kỳ Dạ là em trai tôi, tôi có quyền bảo vệ cậu ấy!”

“Nực cười!” Ông Thạch khinh thường quát: “Nó là người nhà họ Thạch! Sao lại có quan hệ với cô! Cô cút cho tôi, cô chính là người khiến Thạch Thương Ly phản bội tôi, cũng là người khiến Kỳ Dạ như bây giờ, hoàn toàn biến thái.”

Hai chữ “Biến thái” như mũi dao đâm vào lồng ngực Kỳ Dạ, ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn ông Thạch, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ cãi ý ông! Hôm nay là lần đầu tiên nên mới vừa được thưởng một bạt tai, nếu không có Đậu Đậu xuất hiện không biết cậu sẽ ăn mấy bạt tai!

“Ông mới biến thái!” Loan Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, cả thế giới có thể mắng Kỳ Dạ biến thái chỉ có ông ta là không thể! Không phải ông ta là ông nội của Kỳ Dạ sao? Sao ông nội có thể chửi cháu mình là biến thái chứ?

Ông Thạch cực kỳ tức giận, chỉ mặt cô quát to: “Nếu không phải do tiếp xúc với loại người như cô làm sao nó có thể thích đàn ông? Hôm nay lại vì một người đàn ông mà vay tiền tôi? Hoang đường! Cực kỳ hoang đường! Một xu tôi cũng không cho! Nếu nó không cắt đứt quan hệ với người đàn ông kia quay về Pháp kết hôn thì cũng đừng hòng vào nhà họ Thạch nữa!”

“Ông nội.......” Kỳ Dạ kinh ngạc, không nghĩ tới ông nội phản đối như vậy, lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu!

“Tôi là loại người thế nào?” Đậu Đậu nhíu mày, giọng nói kiêu ngạo không chút sợ hãi: “Miệng ông nói loại người như tôi như thế nào? Cuối cùng tôi là loại người thế nào? Tại vì không có tiền, bối cảnh không tốt nên không hợp với giới thượng lưu như nhà ông sao? Bởi vì tôi bình thường không có sở trường gì nên sẽ làm hư cháu ông sao? Mỗi người trong nhà ông đều do tôi hãm hại phản bội ông sao? Thật là quá buồn cười. Tôi vô dụng như vậy làm sao có thể khiến bọn họ phản bội ông? Làm phiền ông nói cho tôi biết chứ thật sự tôi không biết!”

“Cô.......cô.......Con hồ ly tinh này!” Ông Thạch tức đến nghẹn họng.

“Hồ ly tinh! Nếu như ngôn ngữ của ông không tốt, tôi có thể nói cho ông biết, một gia đình bị người thứ ba phá hư mới gọi là hồ ly tinh! Xin hỏi tôi quyến rũ vợ ông sao?” Loan Đậu Đậu phản bác!

Ông Thạch tức chết.......

Loan Đậu Đậu thờ ơ nhìn khuôn mặt ông ta lúc trắng lúc xanh, vốn dĩ là ông nội Thạch Thương Ly cô cũng nên tôn trọng một chút nhưng cô hận những người độc đoán như vậy, tự cho là đúng đi quyết định cuộc sống của người khác! Ông ta cũng không phải thần sao lại có thể an bài cuộc đời của bọn họ, tại sao phải nghe theo ông ta?

“Ông là ông nội của Kỳ Dạ tôi đã rất lịch sự rồi! Làm phiền ông đối với cháu của mình cũng lịch sự một chút! Mặc kệ cậu ấy làm gì sai nhưng cậu ấy vẫn là cháu ông, cả thế giới ai cũng có thể mắng cậu ấy biến thái nhưng ông không thể! Bởi vì ông là người mà cậu ấy tôn trọng nhất! Loại cảm giác bị người mà mình tôn trọng nhất xem thường khinh bỉ ông nhất định chưa từng có. Đồng tính luyến ái thì sao? Đồng tính luyến ái thì cướp của đốt nhà sao? Tại sao nhất định phải bị những người phong kiến cổ hũ như vậy giam cầm tình yêu của bọn họ? Ông có từng có tình yêu chân chính chưa? Loại tình yêu có thể từ bỏ tất cả, không so đo tính toán sẽ được hồi đáp, thậm chí quên cả cảm giác của mình nhất định ông chưa từng có. Nếu tôi là ông, tôi sẽ rất vui, ít nhất Kỳ Dạ nguyện ý gánh chịu, nguyện ý từ bỏ, vì tình yêu ngu ngốc của mình mà chống lại mọi thứ, điều đó chứng minh cậu ấy đã trưởng thành! Cậu ấy đối với người khác tốt, quan tâm người khác! Giống như ông cả người đều là mùi tiền đang suy nghĩ cách buôn bán như thế nào nhưng ông có từng nghĩ chưa, mỗi ngày ông đều tìm mọi cách kiếm tiền, muốn tiền muốn danh lợi nhưng ông chết cũng không thể mang theo. Bản thân ông cho rằng là vì muốn tốt cho bọn họ nhưng ông cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn gì, ông càng không quan tâm bọn họ thích gì, cái gì khiến bọn họ vui vẻ! Đúng, ông cảm thấy có tiền sẽ khiến bọn họ vui vẻ! Tiền không phải không làm gì được, không có tiền không thể làm gì nhưng tiền có thể mua một mạng sống sao? Tiền có thể mua thời gian để làm lại từ đầu sao?”

Ông Thạch kinh ngạc nhìn Đậu Đậu, nghẹn họng không thể lên tiếng. Ánh mắt âm u phức tạp nhìn Đậu Đậu một lúc lâu không nói lời nào!

Loan Đậu Đậu xoay người kéo Kỳ Dạ dậy như người mẹ hiền khom lưng xoa đầu gối cậu, lại kéo quần áo cho cậu, Để cậu ngồi bên giường, cơ thể chưa khỏe không chịu được lực tác động mạnh.

Quay đầu nhìn ông khẽ cười nói: “Nếu như là người khác có ba người cháu nhất định sẽ sống rất vui vẻ. Nhưng ông vui không? Ba cháu trai của ông cũng không muốn gặp ông, thậm chí nhiều năm không ăn cùng ông một bữa cơm! Ông thật sự hiểu bọn họ sao? Thạch Thương Ly tâm tình không tốt sẽ mặc quần áo màu tối, tâm tình tốt sẽ mặc quần áo màu trắng, một ngày ít nhất tắm hai lần, thích sạch sẽ nên không uống nước suối, không thích ăn đồ ngọt. Thạch Lãng sợ bị giam cầm trong bóng tối, nếu ông nhốt cậu ấy trong thang máy hoặc trong phòng tối nhất định cậu ấy sẽ sợ đến khóc, anh ta nhìn thấy giun sẽ không ngừng nôn mửa kéo dài ba ngày không ăn được gì, anh ta rất cô đơn, vì để cho người khác chú ý anh ta sẽ làm mọi cách để chứng minh sự tồn tại của mình, vì để mình có mục đích sống mà những năm này không ngừng tranh đấu với Thạch Thương Ly. Kỳ Dạ.......”

Đậu Đậu ngồi bên cạnh cầm tay cậu: “Nhìn cậu ấy tùy hứng như một đứa bé! Thật ra rất trong sáng, tình cảm rất phong phú. Cậu ấy ghét dầu mỡ, thích ăn bánh bao đậ, ghét phụ nữ đụng vào người ngoại trừ tôi! Ông nên biết trước kia cậu ấy là một thiếu gia vẫy tay có người đưa cơm đến tận miệng nhưng bởi vì yêu một người mà học nấu cơm giặt quần áo làm việc nhà! Những thứ này ông biết sao?"

“Kỳ Dạ biết nấu cơm giặt quần áo?” Ông Thạch sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới. Kỳ Dạ là đứa trẻ ngoan nhất, nghe lời ông nhất, mặc dù được đi học nhưng ở nhà cái gì cũng cần có người giúp việc! Dù là rót nước cũng sai người giúp việc.......

Kỳ Dạ gật đầu: “Là Đậu Đậu dạy, tay nghề của cô ấy rất tốt!”

Ánh mắt ông Thạch nhìn Đậu Đậu cành thêm sâu thẳm chỉ là không lên tiếng.

Đậu Đậu cũng bởi vì ánh mắt này của ông ta mà cảm thấy gò bó, chỉ nhún vai, chơi đùa ngón tay Kỳ Dạ nhìn ông ta nói: “Tôi mặc kệ ông có lý do gì, cũng không quản Kỳ Dạ là cháu trai ông. Dù thế nào đi nữa thì cậu ấy cũng đã trưởng thành, cậu ấy có những việc cần làm tôi sẽ không cho phép ai ngăn cản cậu ấy! Nếu không tôi sẽ liều mạng với người đó!”

Ông Thạch cảm giác trong lòng có gì đó không đúng, Loan Đậu Đậu trước mặt so với trong tài liệu ông điều tra được hoàn toàn khác nhau: “Cô và Kuroki có quan hệ thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.