Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 163: Chương một trăm sáu mươi ba



Không nghe thấy giọng hắn cô nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh giận không?”

“Không có.”

“Em biết anh không thích em ở gần Thạch Lãng, cũng sớm biết tình cảm của Thạch Lãng đối với em nhưng em cảm thấy anh ta quá tịch mịch cô đơn, em nhìn anh ta như thấy bản thân mình lúc trước cho nên không kiểm chế được bản thân, không cách nào xa anh ta. Luôn muốn cho anh ta một chút ấm áp, ít nhất sẽ khiến anh ta bớt khổ sở. Nhưng em không nghĩ tới.......” Loan Đậu Đậu nghĩ tới đêm hôm đó chợt dừng lại, nếu để cho Thạch Thương Ly biết Thạch Lãng bỏ thuốc với cô nhất định sẽ rất tức giận.

“Đều đã qua rồi, về sau chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.” Thạch Thương Ly cõng cô đi một đoạn dài dù thể lực có tốt thế nào cũng sẽ mệt.

Loan Đậu Đậu nằm trên bờ vai rộng của hắn không khỏi yên tâm, mặc dù trong lòng vẫn hoang mang con đường về sau sẽ đi thế nào nhưng nếu ở bên cạnh Thạch Thương Ly vậy thì không có gì lo rồi.

Có người đã từng nói nếu muốn biết người đàn ông đó có thật lòng yêu bạn hay không, hãy để người đàn ông đó cõng bạn đi mười lăm phút thôi. Nếu như đi hết mười lăm phút, người đó đã mệt không thở nổi đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn không thả bạn xuống đó chính là người yêu bạn thật lòng.

Loan Đậu Đậu thấy Thạch Thương Ly không thả cô xuống nhưng cô biết tim hắn đang đập như đánh trống cũng như cô là dùng tim yêu đối phương!

Cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, từ trong xe một bóng màu đen bước xuống, không che ô, không nói gì chỉ nhìn bóng dáng bọn họ càng ngày càng cách xa trong màn mưa, muốn nói chuyện nhưng cổ họng căng thẳng.

Không hiềm hãm được bước trong mưa đi theo phía sau bọn họ, cách bọn họ một đoạn xa, khi ở trên xe thấy bọn họ trong biển thiếu chút nữa biến mất, một giây kia hắn ta mới biết người mà mình yêu thương nông cạn thế nào!

Hắn ta tự cho mình đúng, tự cho rằng tình yêu của hắn ta dành cho cô tốt nhất thế giới cũng là chân thật nhất nhưng lại quên mất nếu cô không yêu thì tình yêu của hắn ta không đáng giá một đồng.

Trong lòng Đậu Đậu từ đầu đến cuối chỉ có một người là Thạch Thương Ly.

Thạch Lãng cúi đầu, bàn tay đặt lên ngực trái, thật là đau. Thì ra khi người ta càng muốn có ấm áp thì càng không thể nào lấy được. Khi cô cho hắn ta một chút thương hại thì hắn ta lại cho rằng có thể có được sự ấm áp của cô, quanh quẩn một vòng mới biết hắn ta chưa bao giờ có được sự ấm áp đó.

Hắn vẫn cô độc, những năm này hắn vẫn cô độc một mình.

Từ trong túi quần móc ra một hộp nhung, mở ra là một chiếc nhẫn kim cương rất tinh xảo, hắn ta tìm thật lâu mới có thể mua được cho cô nhưng giờ phút này không cần nữa! Bây giờ cả thế giới đối với cô mà nói chỉ có Thạch Thương Ly là tốt nhất.

Buông tay đi Thạch Lãng, mày có thể trói chặt cô ấy cả đời nhưng không thể có được trái tim cô ấy, không phải của mày thì vĩnh viễn không thuộc về mày. Chẳng lẽ mày muốn nhìn cô ấy vĩnh viễn khổ sở như vậy sao?

“Ngài Thạch.” Tài xế xuống xe che dù cho hắn ta, Thạch Lãng đẩy câu dù ra đưa cái hộp cho tài xế, giọng nói khàn khàn: “Cầm nó về đi, đừng đi theo tôi.”

Im lặng xoay người đi theo sau bọn họ......

“Nhưng ngài Thạch......ngài Thạch.....” Tài xế kêu nhiều lần Thạch Lãng cũng không phản ứng, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay chỉ có thể lắc đầu thở dài!

Thạch Thương Ly cõng Đậu Đậu tới trước cửa, Hàn Khác Thành cùng Kuroki đứng che ô lẳng lặng chờ bọn họ, sắc mặt Hàn Khác Thành khẩn trương nhìn thấy Đậu Đậu bình yên vô sự liền thở phào nhẹ nhõm! Ông ấy cũng biết Thạch Thương Ly ở đây thì Đậu Đậu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

Đậu Đậu từ lưng hắn trượt xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Khác Thành, mặc dù ở trong nước biển lạnh lẽo lại ở cạnh Thạch Thương Ly ấm áp nhưng giờ phút này vẫn không biết nên đối mặt với Hàn Khác Thành thế nào!

“Ba” nghẹn trong họng không thể nào nói ra được.

Hàn Khác Thành dường như biết cô đang mâu thuẫn chỉ nhẹ nhàng cười cười khẽ nói: “Quay lại là tốt rồi.”

Loan Đậu Đậu gật đầu, bàn tay vẫn nắm chặt quần áo Thạch Thương Ly, nếu như không có hắn đỡ cô không biết cô sẽ thế nào!

Ánh mắt dịu dàng của Hàn Khác Thành thấy bóng đen từ xa đến gần, ánh mắt càng ngày càng lạnh, cuối cùng không còn sự dịu dàng nữa chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Đậu Đậu phát hiện có gì đó không đúng, cùng Thạch Thương Ly đồng thời quay lại thấy Thạch Lãng thì sắc mặt hơi biến đổi, nhìn nhau, không ai biết tại sao hắn ta lại tới đây.

Hàn Khác Thành đi tới đứng trước mặt Thạch Lãng, đôi mắt sắc bén như muốn đem hắn lăng trì.

Thạch Lãng chỉ nhìn Đậu Đậu, nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau, khóe miệng khẽ nở nụ cười tự giễu.

“Cậu chính là Thạch Lãng!” Giọng Hàn Khác Thành gần như lạnh như băng.

Thạch Lãng thu hồi ánh mắt không nói gì gật đầu.

Một giây tiếp theo Hàn Khác Thành hung hăng đá vào bụng của hắn ta, dùng nhiều sức đến nỗi hắn bắn ra một đoạn ngã trên mặt đất.

Thạch Lãng ho nhẹ, một tay chống trên mặt đất, một tay gạt sợi tóc xõa xuống, ánh mắt khinh thường nhìn Hàn Khác Thành, nở nụ cười phức tạp khó hiểu.

Hàn Khác Thành nhíu mày, đối với phản ứng của hắn ta vô cùng không vui, đi tới vừa muốn động thủ thì Đậu Đậu đột nhiên buông tay Thạch Thương Ly, đứng trước mặt Hàn Khác Thành nghiêng đầu nhìn Thạch Lãng ngẩng đầu kiên định nói: “Không nên làm anh ta bị thương!”

“Đậu Đậu!” Hàn Khác Thành trầm giọng nói, cau mày nhìn cô: “Con còn muốn giúp người này?”

Loan Đậu Đậu cắn môi, không dám nhìn Thạch Thương Ly, chỉ hít sâu kiên quyết không cho Hàn Khác Thành đánh Thạch Lãng “Không nên làm anh ta bị thương! Tôi xin ông!”

Thạch Lãng ngẩng đầu, ánh mắt nhìm chằm chằm bóng lưng gầy gò của cô, không dám tin. Hắn ta hại cô thê thảm khiến cô không thể nào ở chung một chỗ với Thạch Thương Ly, chịu nhiều đau khổ, sao cô còn cứu hắn ta?

Cô còn có thể.......

Loan Đậu Đậu, rốt cuộc tại sao? Tại soa em lại thiện lương như vậy.......Thiện lương đến mức người hại em không thể tin được?

Hàn Khác Thành bực tức nếu đổi là người khác ông đã sớm cho người giết. Không ai có thể bắt nạt con gái ông, hôm nay hắn ta tự đưa xác đến nếu ông không lấy lại đạo lý cho Đậu Đậu thì không còn đạo lý.

Nhưng Đậu Đậu.......

Loan Đậu Đậu cắn đôi môi bầm tím, ánh mắt mờ mịt, áy náy không dám nhìn bọn họ. Mặc kệ Thạch Lãng đã làm gì, từng khiến cô khổ sở thế nào nhưng hắn ta vẫn là Thạch Lãng, cô tin tưởng hắn ta không phải con người xấu.....

Thạch Thương Ly đi tới dứng chung với Đậu Đậu, cầm bàn tay nhỏ bé của cô giọng trầm thấp nói: “Nó là em trai tôi nếu có đắc tội với ngài Hàn tôi tình nguyện chịu tội thay nó.”

Thạch Lãng càng thêm khiếp sợ, nhìn bóng lưng cao lớn của Thạch Thương Ly khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh....

Hàn Khác Thành lạnh lùng nhìn hắn, lại quay sang nhìn Đậu Đậu giọng nói lạnh lẽo: “Cậu ta phạm vào lỗi khiến tôi muốn giết, cậu có thể chịu tôi thay cậu ta sao?”

Thạch Thương Ly nhìn Thạch Lãng lại nhìn Đậu Đậu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cô nhẹ giọng dụ dỗ: “Có phải mêt lắm không? Đi nghỉ trước đi.”

Loan Đậu Đậu lắc đầu, mím môi không nói gì, ánh mắt lo lắng nhìn hắn. Hàn Khác Thành nhất định biết những chuyện mà Thạch Lãng làm, nhất định sẽ không bỏ qua cho Thạch Lãng nhưng Thạch Thương Ly không biết gì. Hắn cũng không giúp được Thạch Lãng......

“Bảo bối ngoan, đi nghỉ đi. Tí nữa anh sẽ vào với em.” Thạch Thương Ly nhíu mày dụ dỗ cô giao cho Kuroki giọng nhờ vả: “Phiền ngài giúp tôi chăm sóc cô ấy một chút.”

Kuroki gật đầu, đưa tay ôm vai Đậu Đậu trầm giọng nói: “Chú cùng cháu đi vào nghỉ, để bọn họ giải quyết. Yên tâm, Khác Thành sẽ không để cháu khó xử.”

Đậu Đậu kinh ngạc, ánh mắt không yên nhìn Thạch Thương Ly, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vô cùng tiều tụy. Bị Kuroki kéo đi về phía cửa.

Mưa không ngừng rơi, mặc dù cả người ướt sũng, Kuroki vẫn đưa cô ấy đi vào.

Thạch Thương Ly nhìn Hàn Khác Thành “Tôi biết tại sao, tôi cũng từng làm tổn thương Đậu Đậu. Một bạt tai kia khiến tôi không thể tha thứ cho bản thân, cho tới bây giờ âm thanh kia vẫn vang bên tai. Đối với bảo bổi của ngài chúng tôi rất trân trọng. Chỉ là không cẩn thận làm cô bị thương......”

Bàn tay đưa vào trong túi tìm kiếm, không ngừng nói: “Đây là con dao Đậu Đậu từng làm ngài bị thương, bây giờ tôi muốn dùng nó chuộc tội.”

Im lặng móc dao ra trực tiếp đâm vào đùi, dao sắc đâm xuyên qua quần mặc dù trời mưa nhưng vẫn có thể nghe rõ.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.......

Máu tươi không ngừng trào ra chảy trên mặt đất nhưng hắn vẫn bình tĩnh không nhíu mày giống như không phải đâm vào da thịt hắn.

Loan Đậu Đậu dừng bước, sống lưng cứng đờ, quay đầu thấy máu tươi chảy trên mặt đất, mất khống chế thét chói tai: “Thạch Thương Ly......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.