Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 41: Người tôi thích là cấp trên của cô



“Cậu tính không để cô ấy biết sao? Cậu không thể đeo trên lưng cả đời như vậy, huống gì bây giờ cơ thể cậu không thể trụ được bao lâu.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.

“Cô ấy còn nhỏ, không thể gánh vác trọng trách cao như vậy. Hơn nữa ba ngày sau tôi phải phẫu thuật, sau đó cần phải nghỉ ngơi một tuần. Hy vọng cậu có thể giúp tôi quản lý công ty.” Người đàn ông lạnh nhạt lên tiếng, không cần giữ ý.

Thạch Thương Ly gật đầu: “Không thành vấn đề.” Điện thoại di động kêu lên, hắn xin lỗi nói: “Tôi nghe điện thoại.”

Người đàn ông kia gật đầu.

Thạch Thương Ly rời phòng làm việc đi nghe điện thoại. Loan Đậu Đậu bưng cà phê đi vào, ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông, cảm giác là lạ, lại không biết có chỗ nào kỳ quái. Mãi cho đến khi thấy người đàn ông lục lọi trên bàn giống như đang tìm gì đó.......

“Anh không thấy gì sao?” Người đàn ông có vóc dáng đẹp như vậy lại không thấy gì.

Đáng tiếc!

Ánh mắt trống rỗng của người đàn ông chợt lóe sáng, khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng.

Loan Đậu Đậu le lưỡi, đưa ly nước đặt vào lòng bàn tay hắn, khi ngón tay chạm vào da thịt người đàn ông cô cảm giác người đàn ông đó tránh né giống như cô là con bò cạp phải tránh xa.

“Không phải anh đồng tính luyến ái đấy chứ?” Cô thốt lên, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của hắn, Đậu Đậu thật sự muốn tát cho mình một bạt tai, sao cô lại nhanh miệng như vậy chứ!

Không khí trong phòng làm việc thật yên tĩnh.

Một lúc sau.......

“Đúng vậy.” Người đàn ông chợt bình thường trở lại, trầm thấp trả lời.

“Hả?” Loan Đậu Đậu kinh ngạc, tại sao hắn lại thẳng thắn thừa nhận như vậy?

Người đàn ông uống một ngụm nước, chiếc cổ chuyển động nhiều lần, khóe miệng khẽ cười như không cười, thật là đáng ghét!

“Thật ra thì đồng tính luyến ái cũng bình thường! Lần sau tôi sẽ giới thiệu cho anh mấy anh đẹp trai.” Loan Đậu Đậu cười hì hì, lần đầu tiên gặp người đàn ông thật thà như vậy, hơn nữa anh ta có dũng khí lại dám thửa nhận như vậy!

Ánh mắt người đàn ông cho dù không nhìn thấy nhưng lại nhìn chính xác về phía cô, giọng nói lạnh lùng: “Người tôi thích là cấp trên của cô!”

“Hì hì, thì ra anh đã có người trong lòng! Người đó là.......”

Cấp trên của cô, ba chữ kia chưa được nói ra Loan Đậu Đậu đã hoàn toàn sững sờ. Cấp trên của cô chẳng phải là.......

Thạch Thương Ly!!!!

Trời đất, tai cô có vấn đề sao? Người đàn ông này thích Thạch Thương Ly? Thích Phân Ruồi biến thái lại lạnh lùng tàn khốc như vậy?

“Cô tên gì vậy?”

“Loan Đậu Đậu.” Cô trả lời như cái máy vì còn đang t rong tình trạng hốt hoảng chưa tỉnh lại.

“Thẩm Nghịch!”

Cô còn chưa có phản ứng gì thì điện thoại trong tay cô hoạt động, trong nháy mắt điện thoại trong túi áo hắn rung lên. Hắn lịch sự trả điện thoại lại cho cô: “Nói với hắn tôi có việc phải đi trước.”

Cô lại trả lời như cái máy, đưa mắt nhìn bòng lưng hắn rời đi.

Người đàn ông đẹp trai như vậy lại thích Phân Ruồi? Có phải như vậy cho thấy Phân Ruồi thích đàn ông? Đồng tính luyến ái?

Loan Đậu Đậu rất bối rối, nếu như Phân Ruồi là đồng tính, vậy cô là kẻ thứ ba gây nhiều tội ác! Ai da, quên hỏi rốt cuộc hai người bọn họ ai là người ở trên ai là người ở dưới?

Vấn đề này rất quan trọng.

Không đúng, không phải người đàn ông đó không thể nhìn thấy sao? Sao lại có thể lấy điện thoại di động của cô?

Sau khi Thạch Thương Ly quay lại thấy Thẩm Nghịch đã đi, cũng không nói thêm gì lại lấy việc bắt nạt Loan Đậu Đậu làm thú vui! Chỉ là ánh mắt Loan Đậu Đậu nhìn hắn có chút kỳ lạ làm cho hắn cảm thấy lạnh sống lưng.......

Có chết hắn cũng không nghĩ ra bây giờ trong đầu Loan Đậu Đậu đang hình dung lại vấn đề vị trí trên dưới của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.