Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 51: Cút về ngủ không được làm phiền tôi!



“Chết tiệt, anh muốn làm gì Đậu xanh nhỏ? Mở cửa!” Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của Thạch Lãng.

Loan Đậu Đậu ngã ngồi trên giường, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, lắp bắp: “Anh, anh, anh nghĩ muốn làm gì? Anh, anh, anh.......”

Còn chưa nói hết lời Thạch Thương Ly đã quay vào tủ quần áo lấy áo sơ mi trực tiếp mặc vào cho cô. Đầu ngón tay dịu dàng cài từng cái từng cái nút áo........

Loan Đậu Đậu ngây ngẩn người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của hắn khó có thể tưởng tượng hắn lại dịu dàng như vậy.

“Về sau ở nhà không cho phép mặc quần áo hở hang như vậy, không cho mặc áo hở ngực trước mặt Thạch Lãng, còn nữa không cho phép đi chân không trong nhà.” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, cài nốt cái nút áo cuối cùng, bàn tay ấm áp khẽ sờ sờ đầu cô.

Sau đó xoay người đi ra mở cở.

Sao lại thay đổi thành người khác rồi?

Ánh mắt Loan Đậu Đậu ngây ngốc nhìn cơ thể cao lớn của hắn, lần đầu tiên cảm thấy hắn không chán ghét như vậy, lại có thể dịu dàng như vậy.

Trong lúc Thạch Thương Ly mở cửa chợt quay đầu lạnh lùng nói một câu: “Tôi không muốn Thạch Lãng đeo giày cũ của tôi, cô đừng hiều nhầm!”

Giày cũ? Trán Loan Đậu Đậu nổi gân xanh, bữa sáng ngày mai tô muốn bỏ thạch tín vào thức ăn hạ độ chết anh!

“Đậu xanh nhỏ không sao chứ?” Thạch Lãng vội chạy tới bên người cô, muốn xem trong thời gian ngắn ngủi như vậy Thạch Thương Ly có thể làm gì Loan Đậu Đậu.

Thấy trên người cô mặc áo sơ mi, trong đáy mắt liền hiểu. Cổ áo ngủ của Đậu xanh nhỏ có chút.......thấp!

“Không có việc gì!” Loan Đậu Đậu cong môi, tròng mắt liếc nhìn bóng lưng Thạch Thương Ly.

Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng ở lầu hai mà Thạch Thương Ly ở một mình dưới lầu một.

Thời gian: Buổi tối. Địa điểm: Phòng ngủ Loan Đậu Đậu. Nhân vật: Loan Đậu Đậu, Thạch Lãng.

Loan Đậu Đậu: “Anh đi ra ngoài cho tôi!”

Thạch Lãng đáng thương: “Anh sợ bóng tối, anh không dám ngủ một mình!”

Loan Đậu Đậu trợn mắt: “Vậy anh mở đèn ngủ.”

Thạch Lãng: “Mở đèn sẽ không ngủ được!”

Loan Đậu Đậu: “Vậy đeo khăn bịt mắt lại!”

Thạch Lãng: “Không có, Đậu xanh nhỏ đi theo anh đi! Anh đảm bảo sẽ có trách nhiệm với em!”

“........”

Loan Đậu Đậu không nói lời nào, lập tức chạy ra hành lý của mình, tìm dụng cụ may vá, Thạch Lãng đứng cạnh giường trêu ghẹo, thỉnh thoảng thò đầu vào lại bị cô trừng mắt quay trở lại!

Mười phút sau.

Loan Đậu Đậu ném đồ cho Thạch Lãng: “Được rồi, bịt mắt do Loan Đậu Đậu thiết kế, anh có thể cầm về ngủ.”

Thạch Lãng méo miệng, ngón tay cầm bịt mắt. Dây áo lót và băng vệ sinh hai bên, đây là....... “Bịt mắt”?

Loan Đậu Đậu hả hê nhìn “kiệt tác” của mình, vừa nói vừa đạp Thạch Lãng đang hóa thạch ra ngoài: “Cút về ngủ, không cho phép làm phiền tôi.”

Bùm........

Cửa vô tình bị đóng lại, Loan Đậu Đậu vỗ tay, hít sâu một hơi, không nhịn được tự khen mình: Tại sao mình lại có tài như vậy chứ!

Thạch Lãng đứng ở cửa phòng, ánh mắt nhìn “Bịt mắt” trong tay, khóe miệng không nhịn được khẽ nở nụ cười. Trên thế giới này cũng chỉ có Loan Đậu Đậu mặt dày mới có thể đem băng vệ sinh làm thành bị mắt mà thôi.

Cô rất đặc biệt, khó trách Thạch Thương Ly đối với cô không bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.