Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 53: Cô bảo tôi xin phép ai nghỉ đây?



Thạch Lãng vẫn còn hả hê tay chống cằm, khẽ cười: “Tối hôm qua tôi cùng Đậu xanh nhỏ cô nam quả nữ nằm chung giường.......”

Pằng.......

Loan Đậu Đậu từ phía sau trực tiếp thưởng cho hắn một cái cốc đầu, rống giận: “Rõ ràng là anh thừa lúc tôi ngủ, nửa đêm leo lên giường của tôi!”

Thạch Lãng ôm đầu, uất ức dẩu môi: “Có gì khác nhau sao?”

Loan Đậu Đậu len lén nhìn tổng giám đốc sắc mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, trái tim khẽ run, ngồi xuống vừa ăn sáng vừa trả lời: “Đương nhiên là có, tôi là một cô gái đơn thuần!”

Ách.......Thạch Lãng bị nghẹn.

Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh nhạt giống như không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, một mình ăn sáng, không biết có phải nguyên nhân là do Thạch Lãng hay không, bữa ăn sáng hôm nay không ngon lắm, ăn một chút liền dừng.

Thạch Lãng nuốt bánh tiêu trong miệng, ngón tay bóng bẩy kéo kéo ống tay áo Loan Đậu Đậu: “Chúng ta mời giám đốc về nhà ăn cơm được không?”

“Phốc.......” Trong nháy mắt Loan Đậu Đậu quay đầu lại, sữa đậu nành phun bắn lên mặt Thạch Lãng.

Sắc mặt Thạch Lãng lập tức thay đổi, đối với một người có tính sạch sẽ một ngày phải thay hai bộ quần áo mà nói đây có thể xem là mưu sát! Ánh mắt vẫn dịu dàng như nước bỗng trở nên lạnh nhạt.

Loan Đậu Đậu không nhịn được hướng về phía Thạch Thương Ly khẽ run, ngón tay út níu lấy ống tay hắn, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc cứu mạng.”

Thạch Thương Ly khẽ liếc mắt nhìn cô một cái, sắc mặt lạnh nhạt: “Nói lại một lần, bỏ từ tổng giám đốc gọi Thương Ly.”

Vì bảo vệ tính mạng bản thân, Đậu Đậu không cần suy nghĩ, lập tức mở miệng: “Thương Ly cứu mạng!”

Thạch Lãng nhất thời xù lông, vọt lên đập bàn: “Không cho em gọi Thương Ly thân thiết như vậy. Không cho phép, không cho phép, chính là không cho phép!”

Ách.......Anh ta bị ma nhập rồi sao?

Ánh mắt Thạch Thương Ly khẽ liếc mắt, đứng dậy cầm tay Loan Đậu Đậu, giọng nói dịu dàng. “Ngoan, chúng ta đi mua thức ăn! Buổi tối mời Tô Triệt đến ăn cơm.”

“À?”

Loan Đậu Đậu hóa đá bị Thạch Thương Ly kéo ra ngoài! Thật lâu mới không phản ứng, cô đang nằm mơ sao? Bọn họ thống nhất chuyện này từ khi nào vậy?

Hai người ra khỏi phòng, không để ý ở phòng khách Bọ Hung đang nổi trận lôi đình,không ngừng gào thét.

Loan Đậu Đậu: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Thạch Thương Ly: “Trốn việc.”

Loan Đậu Đậu: “Tổng giám đốc trốn việc......Có thể sao?”

Thạch Thương Ly: “Tổng giám đốc không trốn việc vậy cô bảo tôi xin phép ai nghỉ đây?”

Sắc mặt Thạch Thương Ly bắt đầu không nhịn được, giọng nói mãnh liệt: “Rốt cuộc cô có gọi điện thoại cho anh ta không?”

Ngón tay Loan Đậu Đậu nắm chặt điện thoại, bất lực nhìn hắn, lắp bắp: “Tô, tôi không biết nói với anh ấy như thế nào?”

“Ngu ngốc!” Thạch Thương Ly bất đắc dĩ than thở, đoạt lấy điện thoại di động, từ trong danh bạ điện thoại tìm được “Tô Triệt” liền chau mày. Ngón tay thon dài sạch sẽ gõ trên bàn phím thật nhanh.

Loan Đậu Đậu nhìn ngón tay hắn khẽ than, ông trời thật không công bằng! Tại sao ngón tay hắn lại đẹp như vậy. So với bàn tay cô thật khó coi.

Thạch Thương Ly chuẩn bị xong tìm thấy số điện thoại của hắn trên điện thoại cô, thấy ba chữ “tổng giám đốc” mới thở phào nhẹ nhõm. Cô gái ngu ngốc này vẫn nể tình không đem tên hắn lưu thành”Phân Ruồi” là may rồi. Lông mày khẽ nâng, ngón tay lại lần nữa hoạt động.

“Tốt lắm.”

Loan Đậu Đậu nghi ngờ cầm điện thoại nhìn tin nhắn đã được gửi, nhất thời mất hồn!

Bảy giờ tối tại XXXXX.

Lời ít ý nhiều, với nhiều dấu chấm đằng sau, thật không biết Tô Triệt nhìn có hiểu không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.