Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 59: Gọi điện thoại an ủi hắn



Khốn kiếp tự nhiên bị một người đồng tính luyến ái hôn! Đậu Đậu không về công ty, đi thẳng về nhà không ngừng đánh răng, hận không thể tẩy hết độc.

Nhưng mà rốt cuộc Thẩm Nghịch nói như vậy là có ý gì? Không phải anh ta ghen với cô chứ? Tình yêu thật đáng sợ, đồng tính luyến ái càng đáng sợ!

“Cô ở đây làm gì?” Thạch Thương Ly không tiếng động xuất hiện làm cô giật mình, hắn đứng ở cửa nghiêng người nhìn cô, Loan Đậu Đậu cúi đầu, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt hỏi: “Thương Ly, anh thấy tôi có xinh đẹp không?”

Thạch Thương Ly quan sát cô ba lần, khóe miệng nở nụ cười châm chọc: “Cô thấy sao?”

“Tôi làm sao biết?” Loan Đậu Đậu nhíu mày lầm bầm: “Tôi biết rồi còn hỏi anh sao? Anh cho rằng tôi đáng yêu đàn ông ai nhìn thấy cũng muốn yêu sao?”

Thạch Thương Ly đang định bước đi nghe cô nói liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô, chân mày nhíu lại, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên: “Thẩm Nghịch nói gì với cô?”

Nếu như không phải Thẩm Nghịch nói gì đó làm sao cô có thể hỏi nhiều vấn đề ký quái như vậy?

Loan Đậu Đậu bĩu môi bi thương nói: “Chính vì anh ta không nói gì nên tôi mới khó chịu! Vóc dáng tôi nhìn không tốt, không dịu dàng đáng yêu đến nỗi đàn ông nhìn là có thể yêu, tại sao anh ta cho rằng anh thích tôi, anh ta ghen với tôi à? Thật kỳ quái!”

Thạch Thương Ly im lặng, đại khái có thể đoán được Thẩm Nghịch nói gì. Ánh mắt trầm xuống, giọng nói cụng lạnh hơn: “Mặc kệ anh ta nói gì, cô làm như không nghe thấy là được rồi.”

Xoay người bỏ đi lại nghe thấy cô vội vàng mở miệng: “Không phải anh nên gọi điện thoại an ủi anh ta sao? Dù sao người yêu nhỏ cũng sẽ suy nghĩ lung tung!”

Người yêu nhỏ? Thạch Thương Ly méo miệng, xoay người đi đến trước mặt cô đưa tay búng vào trán cô, nghiêm giọng: “Có thời gian suy nghĩ lung tung như vậy không bằng suy nghĩ một chút xem sẽ tặng quà gì mừng sinh nhật tôi.”

“Hả?” Loan Đậu Đậu xoa trán bị đau, làm bộ đáng thương nói: “Tôi muốn tặng quà sinh nhật cho anh nhưng tôi không có tiền!”

“Cô cho rằng ở đây là ở chùa sao? Quà tặng không phân biệt giá cả thế nào, chỉ cần có tâm ý là được.” Thạch Thương Ly liếc cô một cái, xoay người khóe miệng khẽ nở nụ cười, cố gắng quên đi hình ảnh trong thang máy. Đây chẳng qua là thủ đoạn ngây thơ của Thạch Lãng thôi, làm sao hắn không biết chứ.

Loan Đậu Đậu méo miệng: “Tâm ý? Tâm ý là cái gì?”

Len lén đi về phía phòng của hắn, cửa khép, nghe thoang thoảng tiếng hắn nói chuyện điện thoại với ai đó: “Chuyện của tôi không cần cậu quản, cậu lo tốt chuyện của cậu là được.”

Chẳng lẽ hắn gọi điện thoại cho Thẩm Nghịch? Giọng điệu khó nghe vậy?

“Tôi biết rồi.......Ở cùng cô ấy không sao........Ok.......Về sau cậu không cần nói nhiều với cô ấy, cô ấy không thông minh lắm cậu cần gì phải lãng phí nước bọt với cô ấy......”

“Cô ấy” không phải là cô chứ?

Khóe miệng Loan Đậu Đậu co quắp lại, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, nhất định không phải, khẳng định không phải, tuyệt đối không phải!

“Đậu Đậu không giống như cậu nghĩ, tóm lại cậu đừng xía vào........Cứ như vậy đi.”

Loan Đậu Đậu im lặng nhìn trời. Kể từ khi gặp Thạch Thương Ly rồi đến Thạch Lãng, sau đó là Thẩm Nghịch.......Cuộc sống của cô dường như “ồn ào” hơn nữa còn xui xẻo hơn.

“Cô đứng đây làm gì? Không đi nấu cơm đi.” Không biết Thạch Thương Ly đứng đấy từ lúc nào sắc mặt nhìn không vui lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.