Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 60: Cô tiết kiệm giấy sao?



Loan Đậu Đậu muốn phản bác mấy câu chứng minh trí thông minh của mình rất cao, ít nhất cao hơn so với những gì bọn họ nghĩ nhưng......., lúc này trong bụng rất không thoải mái.

Hay là nấu cơm trước đi!

Ban ngày sau sẽ là sinh nhật Thạch Thương Ly, thật ra thì sinh nhật hắn cách sinh nhật cô hai tháng. Nhưng Loan Đậu Đậu không biết nên tặng quà gì cho hắn mà hắn lại muốn cô tặng hắn quà, không tặng thì hình như không tốt lắm! Hay là vay tiền Thạch Lãng mua quà?

Nghĩ đến giọng điệu nũng nịu của Thạch Lãng cô liền nổi da gà. Thôi tốt nhất là cô không nên tự mình hại mình.

Bi thương nhìn cô nàng bát quái đang trang điểm, Loan Đậu Đậu ném một miếng băng vệ sinh về phía cô ấy.

Cô nàng bát quái bộc phát: “Loan Đậu Đậu chết tiệt cô đang tiết kiệm giấy à? Mỗi lẩn đều dùng băng vệ sinh làm giấy!” Trên băng vệ sinh có một hàng chữ: “Nên tặng quà gì cho con trai mà không quá đắt cũng không quá rẻ?”

Loan Đậu Đậu uất ức dẩu môi: “Tương đối thuận tay mà!”

Cô nàng bát quái trừng mắt nhìn cô, cúi đầu nhìn băng vệ sinh cô viết cho cô ấy, hai người đẩy tới đẩy lui không bao lâu băng vệ sinh đã đầy chữ, có thể cũng chỉ có hai người bọn họ nhìn mới hiểu.

Nhiệt độ trong phòng tăng cao, hai người không mảnh vải che thân dây dưa cùng nhau. Hơi thở mập mờ gấp gáp chậm rãi di động, hình ảnh thật ướt át.

Mái tóc dài như thác nước cùng với da thịt trắng nõn vô cùng hấp dẫn, đôi môi đỏ mọng làm cho người ta nhịn không được muốn thưởng thức hương vị ngọt ngào.

Muốn ngừng mà không được!

Trên da thịt đầy dấu màu đỏ, một tấc lại một tấc da thịt giống như bị lửa đốt cháy, làm cho nhiệt độ trong phòng tăng cao.

Hai tay cô gái ôm chặt hông người đàn ông, giống như người rơi xuống nước ôm được bè gỗ nhất định không chịu buông ra.

Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt phượng híp lại cực kỳ mê người.

“Shit!!” Thạch Lãng khẽ nguyền rủa, rời khỏi thân thể cô gái, xoay người ngồi bên giường, hút thuốc, sắc mặt tối sầm tràn đầy mâu thuẫn cùng phức tạp.

Cơ thể cô gái không mảnh vải che thân, đáy mắt tràn đầy tò mò: “Anh không muốn sao?”

“Cút.” Thạch Lãng lạnh lùng nói, ánh mắt tối sầm.

Cô gái bị dọa sợ không dám nói một lời, mặc quần áo: “Bệnh thần kinh.” Uốn éo cái mông rời khỏi phòng.

Không khí u ám bao quanh hắn ta, cả người có vé chán cường cùng bất đắc dĩ. Đầu ngón tay cắm sâu vào mái tóc, ánh mắt đầy mâu thuẫn.

Tại sao hắn lại.......Yêu cô chứ?

Yêu nụ cười của cô, yêu bộ dạng ngây ngốc của cô, yêu cái ôm ấm áp của cô, chỉ một cái ôm đơn giản cũng có thể làm cho cơ thể hắn phát hỏa.

Hắn nở nụ cười bất đắc dĩ lắc đầu. Đậu xanh nhỏ, tại sao anh lại thích em chứ cho nên nhất định em phải thích anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.