Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 63: Không phải không có em thì không được



“Hả?” Loan Đậu Đậu sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt, tặng bật lửa còn có ý nghĩa gì sao? Vừa mới chuẩn bị nói chuyện điện thoại di động chợt vang lên: “Xin lỗi tôi nghe điện thoại một chút.”

Thạch Thương Ly không lên tiếng ánh mắt ngầm đồng ý. Cúi đầu nhìn đồ vật trong lòng bàn tay, đây là món quà ý nghĩa nhất mà hắn nhận được.

“Alo.......” Loan Đậu Đậu cố ý nhỏ giọng: “Bây giờ sao?........Được rồi.......Chờ em.”

Sau khi cúp điện thoại Loan Đậu Đậu cẩn thận nhìn hắn, đáy mắt có một chút bối rối. Ánh mắt cúi nhìn đồng hồ, đã không còn nhiều thời gian. Lập tức đứng lên, cởi tạp dề ra cầm túi xách chạy đến cửa vừa đeo giày vừa nói: “Tôi có việc đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về ăn bánh sinh nhật cùng anh.......”

Thạch Thương Ly nhíu mày, đứng lên đi về phía cửa, lúc cô muốn mở cửa thì hắn lấy tay đè cửa lại. Sắc mặt tái xanh, ánh mắt sắc bén, môi mỏng khẽ mở giọng nói lạnh lẽo từ trong cổ bật ra: “Em có thể không đi.......”

Loan Đậu Đậu theo bản năng cắn môi, ánh mắt lo lắng nhìn hắn, vội vàng nói: “Cái đó.......Tô Triệt phải quay về Pháp, bây giờ anh ấy đang ở sân bay chờ gặp tôi. Anh để tôi đi, rất nhanh sẽ.....Rất nhanh sẽ quay lại, nhất định về kịp trước mười hai giờ để ăn bánh sinh nhật cùng anh.”

Thạch Thương Ly vừa nghe đến “Tô Triệt”, sắc mặt càng lạnh hơn, chân mày nhíu lại, gân xanh nổi đầy trên trán. Một lúc sau khẽ nói một câu: “Loan Đậu Đậu, hôm nay là sinh nhật anh.”

Hắn muốn dùng lý do này để giữ cô ở lại!

“Tô biết.” Loan Đậu Đậu cũng nhíu mày, sắc mặt càng thêm nóng giận: “Nhưng lần này Tô Triệt quay về Pháp về sau có thể không quay lại, anh ấy nói trước khi đi muốn gặp tôi......”

“Anh không cho phép em đi!” Thạch Thương Ly lạnh lùng vô tình nói, thái độ rất kiên quyết.

Loan Đậu Đậu giống như con thỏ nhỏ bị dồn vào chân tường giật mình: “Anh đừng có bá đạo không nói lý lẽ như vậy được không? Dù sao tôi cũng tặng quà sinh nhật cho anh rồi, cơm cũng nấu rồi, tại sao anh không cho tôi đi gặp anh ấy? Hôm nay tôi nhất định phải đi, anh không mở cửa tôi sẽ cắn anh!”

“Anh bá đạo không nói đạo lý? Tại sao anh không cho em đi?” Giọng nói của Thạch Thương Ly lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô: “Loan Đậu Đậu, rốt cuộc em có lương tâm hay không? Em xem anh là gì?”

Một lần lại một lần khiêu chiến tới ranh giới cuối cùng.

Cái gì mà coi anh là gì?

Loan Đậu Đậu bị hắn làm cho hồ đồ không có thời gian để suy nghĩ, chỉ biết Tô Triệt đang ở sân bay chờ gặp cô lần cuối! “Anh nhanh tránh ra đi, tôi nhất định sẽ cắn anh!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sự tức giận trên mặt từ từ thay đổi, đáy mắt thất vọng. Ngón tay đè chặt trên cửa một lúc sau liền buông ra. Trên trán tối sầm rất đặc biệt, làm cho hắn không giống với những người khác, cho dù là tối sầm cũng khí thế hơn người.

Ngón tay buông ra, từ không trung trượt xuống cạnh cơ thể, cơ thể nghiêng tránh qua.

Ánh mắt Loan Đậu Đậu vui mừng, mở cửa định chạy ra ngoài, vừa mới bước một chân ra ngoài, phía sau liền truyền đến giọng nói lạnh lẽo không có tình cảm của hắn: “Loan Đậu Đậu, hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này về sau đừng xuất hiện trước mặt anh. Thạch Thương Ly anh đây không phải không có em thì không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.