Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 67: Đừng nên tin những gì đàn ông nói



Stop! Thà tin tưởng người lạ chứ đừng bao giờ tin tưởng miệng lưỡi đàn ông.

“Đậu Đậu, cô làm sao vậy? Sắc mặt tệ thế!” Cô nàng bát quái thận trọng nhìn cô, hoài nghi nhìn cô vì tổng giám đốc mà khổ sở!

“À?” Ánh mắt Loan Đậu Đậu mờ mịt nhìn cô: “Đau lòng vì đi trễ sẽ mất tiền thưởng!”

Cô xác định không phải vì tổng giám đốc? Cô nàng bát quái không dám mở miệng, xát muối lên vết thương của người khác cũng không có gì hay!

Lúc ăn trưa Thạch Lãng cố ý chạy tới rủ cô đi ăn cơm. Trong mắt mọi người Loan Đậu Đậu có ở cùng cái toilet bọn họ cũng sẽ không cảm thấy cái gì kỳ lạ!

Thạch Lãng: "Tối qua Thạch Thương Ly ở phòng 502 khách sạn Normandy cùng với Trầm Vũ."

Loan Đậu Đậu không yên lòng: "vậy sao."

Thạch Lãng: "Bọn họ từng là một cặp được rất nhiều người ngưỡng mộ, trai tài gái sắc!"

Loan Đậu Đậu cúi đầu ăn cơm: "vậy sao."

Thạch Lãng chưa từ bỏ ý định, tiếp tục: “Bọn họ thiếu chút nữa thì kết hôn."

Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, ánh mắt hung ác trừng hắn, giọng nói khó chịu: “Lúc ăn cơm có thể không nói chủ đề chán ngắt này được không! Bọn họ đi khách sạn liên quan gì đến tôi!”

Sắc mặt Thạch Lãng chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới phản ứng của cô sẽ như vậy, tự nhiên tức giận. Đôi mắt phượng tìm tòi nghiên cứu: “Đậu xanh nhỏ, em hãy thành thật nói cho anh biết, có phải em thích Thạch Thương Ly không?”

“Tôi thích hắn?” Loan Đậu khinh thường: “Đàn ông toàn thế giới chết sạch rồi sao, sao tôi có thể thích hắn chứ!”

“Nhưng bây giờ nhìn em thiếu sức sống, chẳng lẽ không phải vì hắn đến khách sạn cùng người phụ nữ khác để mặc em ăn bánh kem một mình, hồn bay phách lạc.......”

“Đừng nói đùa! Ai hồn bay phách lạc? Tôi đang đau lòng vì mất tiền thưởng, bánh ngọt mua về rồi thì phải ăn chứ! Chị cả của tôi đấy nên tâm tình không tốt!” Loan Đậu Đậu ngoan ngoãn cắn một cái móng heo thật đau răng!

Sắc mặt Thạch Lãng ngày càng tối sầm, giọng nói âm trầm: “Tuần trước chị cả của em mới hết.”

“.......”

“Chị cả quá yêu thương tôi, một tháng đến ba lần không được à.......!” Tức giận bỏ lại một câu xoay người bỏ đi.

Thích Thạch Thương Ly? Giỡn kiểu gì vậy? Khuôn mặt đen đó, ăn nói độc ác, không có tình cảm, Phân Ruồi lừa gạt người, quỷ mới thích hắn! Hơn nữa hắn không dịu dàng chăm sóc cô như Tô Triệt, mà lại là một người vương giả độc ác.

Loan Đậu Đậu đứng trên sân thượng của công ty, gió lạnh thổi qua, hít sâu, sắc mặt tức giận đến đỏ lên, cả người run rẩy. Miệng thì nói như vậy nhưng trong đầu đều là hình ảnh mây mưa của Phân Ruồi cùng với người phụ nữ chút nữa là vợ hắn.

Tức giận đến nỗi nghiến răng kẽo kẹt, thở phì phò: “Rõ ràng có tình nhân còn quan hệ bừa bãi! Vừa yêu nam vừa yêu nữ, Phân Ruồi! Thật đáng xấu hổ!”

“Cô ở đây nguyền rủa ai vậy?” Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, Loan Đậu Đậu giật mình, thiếu chút nữa té từ trên sân thượng xuống dưới!

“Anh,anh, sao anh lại ở đây?” Loan Đậu Đậu nháy mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Nghịch đang đứng trước mặt, trong lòng khẩn trương: “Xong đời, chẳng lẽ anh ta nghe thấy những gì mình nói, biết được tối qua Phân Ruồi qua đêm cùng phụ nữ!”

Sắc mặt Thẩm Nghịch lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì xảy ra.Giọng nói khàn khàn yếu ớt: “Tới đây nói chuyện, đến lầu chín không tìm thấy cô nên thử lên đây xem thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.