Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 72: Mình mạng lớn da dày, đừng sợ



“Chẳng lẽ không đúng sao? Anh nhiều tiền như thế, mượn một chút chuộc tôi về sẽ chết sao? Còn xui bọn cướp giết con tin, lại còn nói không cần báo cho anh nhặt xác, anh sợ máu tanh......Anh có còn lương tâm hay không? Có tính người hay không? Tôi quên mất, căn bản anh là Phân Ruồi biến thái!” Loan Đậu Đậu nghĩ đến cuộc điện thoại kia lập tức phát hỏa! Không lựa lời nói cùng lắm là bị đuổi, trả lại tiền!

Thạch Thương Ly nghe cô nói, chân mày nhíu lại, trong đầu thoáng qua một hình ảnh. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, môi mỏng khẽ nở nụ cười, giọng nói tràn đầy tức giận: “Loan Đậu Đậu, làm phiền em có ngốc thế nào cũng phải có mức độ!”

“Hả?” Loan Đậu Đậu trợn to hai mắt, vô tội nháy nháy, uất ức dẩu môi chuẩn bị bắt đầu, bỗng nhiên có cảm giác chóng mặt, người trước mặt chợt biến thành hai ba bốn.......

Rầm.......

Cô ngã ra phía sau hôn mê.

Sắc mặt Thạch Thương Ly lập tức biến thành tái nhợt, ấn nút khẩn cấp gọi bác sĩ tới kiểm tra mới biết thì ra quá mệt mỏi.......ngủ thiếp đi!!!

Đầu óc tối sầm, không tìm ai có thể hơn Loan Đậu Đậu! Còn có tên người yêu của Đồng Thoại, giám giấu chuyện nói chuyện điện thoại với bọn cướp! Được lắm! Thạch Thương Ly sẽ nhớ kỹ việc này, con nhiều thời gian, từ từ thanh toán!

Loan Đậu Đậu ngủ môt giấc đến gần sáu giờ tối, vết thương trên trán đã được Thạch Thương Ly xử lý tốt. Bụng kêu ùng ục, hóa ra cô đói bụng nên thức dậy. Còn chưa mở mắt, chợt cảm thấy trọng lực nặng nề đè lên người mình, khóc rống lên: “Đậu xanh nhỏ, em tỉnh rồi.......Hù chết anh, còn tưởng rằng em đụng vào đá mất trí nhớ.......”

“Khụ khụ........” Loan Đậu Đậu không nhịn được ho khan, mắt trợn trắng nhìn Thạch Lãng: “Tôi bị nhóm người nhà họ Thạch bắt nạt!”

Thạch Lãng lập tức buông tay, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn: “Đậu xanh nhỏ em không sao chứ? Tại sao không nói chuyện? Không phải là đụng đá đến nỗi mất trí nhớ rồi chứ? Yên tâm, cứ xem như mất trí nhớ rồi anh Lãng cũng sẽ.......”

“Anh mới mất trí, cả nhà anh đều mất trí!” Loan Đậu Đậu tức giận nói: “Tôi mới ngủ dậy, đầu óc chưa tỉnh. Đừng bắt nạt bệnh nhân!”

“Còn sức chửi người, xem ra là không có chuyện gì.” Thạch Lãng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt khẽ cười, nịnh nọt: “Đậu xanh nhỏ, đại nạn không chết là có phúc! Cho nên chúng ta kết hôn đi!”

Loan Đậu Đậu trợn mắt, chuyện này với kết hôn có quan hệ gì không?

“Tôi đói bụng, có thể mua cháo cho tôi không! Không thêm gừng, không thêm hành có thịt là được rồi!”

“Không thành vấn đề! Chờ anh Lãng mua cháo về!” Thạch Lãng hấp tấp rời khỏi phòng bệnh.

Loan Đậu Đậu lau mồ hôi, còn chưa kịp thở, giọng nói lần nữa vang lên: “Đậu Đậu, cậu không sao chứ?”

“A.......Thoải mái! Mình không sao.......chỉ đụng đầu!” Loan Đậu Đậu vừa thấy Đồng Thoại, cười híp mắt: “Hôm qua bạn gọi cho mình làm gì?”

Đồng Thoại mất vẻ tự nhiên, đem hoa cắm vào bình, sau đó đem toàn bộ câu chuyện nói một lần, len lén nhìn xem phản ứng của Loan Đậu Đậu thế nào, không có một chút tức giận nào. Nhất thời trong lòng thật lạnh: “Xong rồi, cô ấy tức giận thật rồi.”

Phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, Loan Đậu Đậu mím môi không nói một lời, lông mi khẽ run, không hề chớp mắt giống như người bị điểm huyệt không thể cử động. Lúc Đồng Thoại len lén muốn đứng lên chạy ra ngoài thì cô nhảy dựng lên, giọng nói như heo bị chọc tiết: “Thì ra người đối phương muốn bắt cóc là cậu? Lại bắt nhầm mình? Cậu là đầu sỏ gây nên mọi chuyện?!!!Đồng Thoại cậu không xong với mình rồi!”

“Ha ha.......” Đồng Thoại bị cô làm cho sợ tim như muốn ngừng đập, nắm bàn tay quơ lung tung của cô, chột dạ cười: “Có xong, có xong......Bạn Đậu Đậu thân ái, chẳng lẽ bạn nhẫn tâm để mình bị bắt? Chẳng lẽ bạn không lo lắng cho mình sao?”

Chuyện này không thể trách cô! Ai bảo Loan Đậu Đậu ở cùng cô từ năm mười bốn tuổi như hình với bóng, mặc cùng một cái quần lót lớn lên! Rất nhiều người tưởng rằng hai người sinh đôi!

“Mẹ kiếp! Rốt cuộc là cướp kiểu gì? Cướp cũng có đạo đức chuyên nghiệp à? Lại có thể trói lầm người? Mẹ kiếp thế giới này làm sao vậy!” Loan Đậu Đậu tức giận thiếu chút nữa trào máu, đầu óc choáng váng cơ thể lảo đảo.

Đồng Thoại lo lắng cầm tay cô, quan tâm nói: “Bạn đừng đứng trên giường, xuống đi! Nếu không mình sẽ đưa hình bạn chui vào chuồng chó lên mạng!”

Loan Đậu Đậu ngồi xuống giường run rẩy, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Đồng Thoại: “Lo lắng cái gì! Bạn nhìn bây giờ mình còn ra dáng người sao, thiếu chút nữa mình không thể quay về.”

Đồng Thoại vỗ lưng an ủi cô gật đầu: “Đúng vậy! Đậu Đậu của chúng ta đã phải chịu khổ rồi. Lần sau đi Nhật Bản mình mua truyện tranh cho bạn, còn tìm phiên dịch cho bạn! Đừng tức giận!”

“Mình còn muốn tác giả ký tên, còn muốn ăn thịt nướng hàn quốc!” Loan Đậu Đậu lập tức bổ sung điều kiện!

“Loan Đậu Đậu, bạn đừng được voi đòi tiên!”

Loan Đậu Đậu nháy mắt, ánh mắt rũ xuống, sụt sịt mũi, nức nở nói: “Sáng sớm nay tên cướp cầm súng, mình còn tưởng rằng nhất định sẽ chết.......Không còn quay về nữa.......”

“Được! Mình đồng ý!” Giọng nói của Đồng Thoại phát ra.

“Sao mình yêu bạn thế nhỏ, làm sao sẽ nhẫn tâm để bạn bị trói đi chứ? Mình da dày mạng lớn đừng sợ!” Một giây sau Loan Đậu Đậu không còn nước mắt, giống như không có chuyện gì xảy ra!

Đồng Thoại trợn mắt, ngón tay chỉ chỉ đầu nhỏ của cô, tức giận nói: “Bạn thật vô liêm sỉ! Không nói lời gì hay được sao, bạn léng phéng với Thạch Thương Ly lúc nào không nói cho mình biết?”

“Léng phéng cái gì?” Loan Đậu Đậu dùng dối đầu dựa lưng, thật thoải mái. Nếu như vết thương không đau thì tốt hơn.

“Dám không thừa nhận! Nếu không phải có chuyện gì thì làm sao người ta lại lo lắng đêm không ngủ, gọi người tìm tin tức. Có tin tức sáng ra liền đi tìm bạn, vì bạn lãnh đạn thay làm bị thương ở bả vai, trên đời này nếu có cấp trên tốt như vậy mình sẽ đập đầu chết!”

“Cái gì?” Loan Đậu Đậu hoài nghi mình nghe nhầm: “Bạn nói Phân Ruồi vì mình mà bị thương ở bả vai sao?”

“Bạn không biết sao?” Đồng Thoại nhíu chân mày, khóe miệng khẽ hiện nụ cười nhạt: “Bạn được đấy Loan Đậu Đậu, không quan tâm hắn như vậy! Mình nghe y tá của bệnh viện hắn đưa bạn đến bệnh viện viên đạn vẫn còn trong bả vai hắn vẫn ôm chặt cậu trong tay không buông, bạn ở trong phòng được bác sĩ chăm sóc còn hắn đứng ngoài cửa canh chừng, bác sĩ với y tá khuyên thế nào cũng không được, hắn phải xác định bạn không sao mới chịu đi xử lý vết thương.”

Hắn hắn hắn trúng đạn?

Bởi vì hắn vẫn ôm cô nên cô không phát hiện ra, bị thương cũng ôm cô lâu như vậy? Nghĩ đến lúc hắn cầm bông băng thì tay có chút run, lúc ấy cô không chú ý tới.......Từ đầu đến cuối hắn không nói một câu.

“Thấy ngu chưa? Cảm động chưa......”

“Làm gì chứ!” Loan Đậu Đậu hít mũi một cái, vị chết còn cứng mỏ: “Nếu hắn nghe lời bọn cướp đuâ tiền thì sẽ không phải nhận phát súng kia! Đáng đời!”

“Cái gì?” Đồng Thoại trừng mắt, thé chói tai: “Bọn cướp có gọi điện thoại?”

Ánh mắt Loan Đậu Đậu khó hiểu nhìn cô gật đầu: “Đúng vậy! Gọi điện thoại.......”

“Bạn thật ngu ngốc! Bọn cướp cho rằng bạn là mình, dĩ nhiên sẽ gọi điện thoại cho con rùa nhà mình, làm sao có thể gọi cho Thạch Thương Ly? Nói không giao tiền nhất định là con rùa nhà mình!” Đồng Thoại tức đến xanh mặt, mặt méo xệch, cầm túi xách lên quay đi, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi: “Con rùa chết tiệt, anh chết chắc rồi!”

Chỉ còn lại một mình Loan Đậu Đậu trong phòng bệnh, ngây người. Không phản ứng kịp, khó trách cô cảm thấy giọng nói kia có chút quen thuộc, thì ra không phải Phân Ruồi mà là Con Rùa chết tiệt!!!

Bởi vì không biết chuyện nên sáng hôm sau liền phát hỏa với Phân Ruồi, mắng hắn, khó trách sắc mặt hắn tái xanh........

Con Rùa chết tiệt không những anh nói bọn cướp giết chết con tin, còn làm tôi hiểu lầm Phân Ruồi, tôi với anh không đội trời chung!

Thạch Lãng chạy mấy vòng rốt cuộc mua được cháo quay về phòng, thấy phòng bệnh trống rỗng không có ai, nhất thời kinh hoàng kêu to: “Đậu xanh nhỏ, Đậu xanh nhỏ, em ở đâu? Đừng chết.......”

Giờ tan làm đã lâu, cả công ty trống rỗng, tất cả máy tính đều tắt, hành lang không có chút bụi, sắc trời từ từ tối sầm, đèn neon xuyên qua cửa sổ. Loan Đậu Đậu đứng ngoài cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, ngây ngốc!

Nhớ lại lúc cô ở bệnh viện phản ứng được đã thấy mình chạy ra bệnh viện, bác sĩ cùng y tá cũng không ngăn cản được, cô giống như nổi điên, gọi xe tới đây, cả người không có tiền, còn mượn tiền bảo vệ trả tiền xe. Đứng một lúc trước của phòng làm việc tổng giám đốc, muốn đi vào rồi lại không dám đi vào!

Không biết đi vào sẽ nói thế nào? Nói gì?

Khoa trương nói: “Tổng giám đốc, đầu óc tôi dụng đá bị hư rồi, buối sáng nói mê, căn bản không phải là những lời thật lòng, anh ngàn vạn lần đừng tức giận, đừng tức giận.......”

Không được, đầu đụng đá bị hư là tự nguyền rủa mình!

Đáng thương, đi lên ôm bắp đùi hắn: “Tổng giám đốc, tôi sai rồi! Tôi thật tâm hối cãi, tôi thật sự không biết anh vì tôi mà cả đêm không ngủ, không nghỉ, còn vì tôi mà bị thương, tôi đáng chết ngàn lần! Anh giết chết tôi đi.......dao gọt trái cây đây, anh giết chết tôi đi.......”

Vẫn chưa được, hắn thật sự muốn giết mình sao?

Hay vô tội: “Tổng giám đốc, đây không phải lỗi của tôi! Đấy là lỗi của Con Rùa cùng với Đồng Thoại! Căn bản tôi không biết mình bị trói nhầm, càng không biết người nghe điện thoại không phải anh! Là bọn họ làm tôi hiểu lầm anh.......Tôi biết sai rồi, hãy xem tôi tích cực nhận lỗi, nghiêm túc sửa đổi, anh hãy tha thứ cho tôi!”

A! Càng không được, cảm giác như có trách nhiệm!

Loan Đậu Đậu ưu thương nhìn trần nhà, ngứa lỗ mũi, đưa ngón trỏ gãi gãi dưới mũi.......Sau đó.......

Cửa mở ra, Thạch Thương Ly thấy cô đứng ở cửa phòng ngoáy lỗ mũi, ánh mắt sửng sốt, chân mày nhíu lại, giọng lạnh nhạt: “Em đứng đây làm gì?”

Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, ánh mắt nhìn xuống tay ở lỗ mũi lập tức buông xuống. Khúm núm nhìn hắn, trong đầu đầy quan tâm, nói xin lỗi, lời nói hối lỗi, một lúc sau lại trở thành: “Tổng giám đốc, anh muốn đi toilet sao?”

Khóe miệng Thạch Thương Ly co rút, mặt không chút thay đổi, giọng nói phát hỏa: “Em mặc quần áo bệnh nhân chạy đến cửa phòng làm việc của anh chỉ muốn hỏi anh muốn đi toilet hay sao?”

“A, không phải! Tôi.......” Loan Đậu Đậu lập tức lắc đầu, ánh mắt xấu hổ không dám nhìn ánh mắt hắn, sắc bén như muốn giết chết mình! Hắn đối với cô tốt như vậy, còn bị thương, mình không nên mắng hắn như vậy! Nhưng làm sao nói xin lỗi? Chẳng lẽ ôm bắp đùi hắn?

Ba hai một đi ôm đùi hắn!

Một hai ba không thể ôm đùi hắn!

Loan Đậu Đậu lại lọt vào một trận chiến rối rắm, không nhận ra Thạch Thương Ly đang nhíu mày, sắc mặt khẽ lạnh lùng, chuẩn bị mở miệng, chợt hành lang bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng: “Ly.......”

Hai người cùng nhìn lại, dưới ánh đèn mờ một người phụ nữ đi tới, da thịt trắng noãn, môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, tự nhiên thanh thản, chiếc váy màu đỏ tươi mặc trên người cô cực kỳ đẹp mắt, chiếc thắt lưng màu đen bên hông làm lộ ra chiếc eo nhỏ. Thấy Thạch Ly thì bước nhanh hơn, ánh mắt nhìn mặt hắn, khẩn trương hỏi: “Em nghe nói anh xảy ra chuyện, không yên tâm nên chạy tới xem, anh không sao chứ?”

Thạch Thương Ly gật đầu: “Tôi không sao, đừng lo lắng.”

Những khẩn trương cùng lo lắng chợt biến mất, đôi môi đỏ thẫm nở nụ cười: “Không có việc gì là tốt, nghe thấy anh xảy ra chuyện em thật lo lắng.......Ah........”

Lúc này mới phát hiện Loan Đậu Đậu đang đứng bên cạnh, đáy mắt tràn ngập tò mò: “Ly, cô ấy là.......”

“Nhân viên công ty.......Loan Đậu Đậu.” Thạch Thương Ly tùy ý giới thiệu, giống như quan hệ của bọn họ chỉ như thế mà thôi.

“Xin chào! Tôi là Trầm Vũ. Cô chính là nhân viên bị bắt cóc sao! Cô không sao là tốt rồi, có bị dọa sợ hay không?” Ánh mắt cô ấy quan tâm nhìn Loan Đậu Đậu!

Dáng người cô ấy thật xinh, giọng nói dịu dàng, đứng bên cạnh Phân Ruồi quả thật rất xứng đôi, khó trách bọn họ muốn kết hôn!

Loan Đậu Đậu đột nhiên cảm thấy tự ti, cô ấy thật dịu dàng, thật đẹp.

Nhất định sẽ rất thông minh! Nếu không cô ấy cũng sẽ không hiểu lầm Phân Ruồi, sẽm sớm phát hiện hắn có gì lạ. Cô phản ứng chậm như vậy, nếu không phải Đồng Thoại, sợ rằng vĩnh viễn cô cũng sẽ không phát hiện ra!

“Cô làm sao vậy? Không sao chứ? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Trầm Vũ lo lắng hỏi.

Loan Đậu Đậu phản ứng kịp, ánh mắt khẽ nhìn Thạch Thương Ly, trái tim nhảy loạn, lắc đầu, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi tới cảm ơn.......Tổng giám đốc đã cứu tôi. Làm hại tổng giám đốc bị thương, thật ngại quá. Thật xin lỗi, còn có cảm ơn. Tôi quay về bệnh viện.......”

Nói xong xoay người muốn đi.......

Chợt bàn tay bị nắm chặt, quay đầu lại thấy ánh mắt âm u của Thạch Thương Ly, đôi môi khẽ nâng: “Anh đưa em về!”

Loan Đậu Đậu khẽ nở nụ cười rất khó coi, gian nan mở miệng: “Không cần, anh đang có bạn, hơn nữa bả vai còn bị thương không nên đi lại nhiều nên nghỉ ngơi cho tốt!” Nói xong không biết dùng sức từ đâu đẩy tay hắn ra, trong giây phút buông tay, da của cô đau rát, trong lòng giống như hụt hẫng. Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, chạy thật nhanh.......

Thạch Thương Ly nhíu mày, chân còn chưa bước ra khỏi cửa, Trầm Vũ đã níu lấy cánh tay hắn: “Anh trúng đạn sao? Tại sao không nói với em? Có đi khám bác sĩ chưa? Trúng đạn sao vẫn còn làm việc, nên ở nhà nghỉ ngơi chứ!"

Trầm Vũ thấy ánh mắt hắn có gì đó là lạ, từ từ buông tay. Ánh mắt uất ức: “Thật xin lỗi, em quá rắc rối phải không? Chỉ vì em quá lo lắng, em cũng không muốn hỏi nhiều, thật không có!”

“Tôi không sao.” Thạch Thương Ly lạnh lùng trả lời, khuôn mặt không vì cô mà thay đổi, ngược lại thái độ càng thêm lạnh lùng, nhếch môi nói: “Lần sau đừng tới công ty tìm tôi, trời tối rồi, tôi hơi mệt nên không đưa cô về khách sạn được. Cô đi đường cẩn thận.”

Yên lặng xoay người đi vào phòng làm việc, vô tình đóng cửa lại, ngăn cách cô với thế giới của mình.

Trầm Vũ sửng sốt, nước mắt vẫn còn chảy, cúi đầu đưa tay lau nước mắt. Xoay người từng bước từng bước đi về phía thang máy, bóng lưng bao phủ trong bóng đêm.

Loan Đậu Đậu giống như cô hồn đi ở đầu đường nhưng không biết nên đi đâu. Trong đầu đều là hình ảnh của Phân Ruồi cùng Trầm Vũ, hai người rất đẹp đôi.

Cô ấy gọi Thương Ly rất dịu dàng mà cô chỉ có thể gọi “Thương Ly”!

Gió đêm thổi qua mặt, thân thể không chịu được khẽ run. Loan Đậu Đậu ngẩng đầu nhìn phong cảnh xa lạ xung quanh cũng không biết mình đã đi tới đâu, trên người không có tiền không có điện thoại di động, không biết bệnh viện ở đâu, không biết nhà ở chỗ nào?

Nước mắt chợt chảy ra, khoanh tay ngồi xổm xuống, gió thổi ào ào, cho dù ôm như vậy cũng không đủ ấm.

Không biết trải qua bao lâu, cô lẩm bẩm: “Đậu Đậu ngu ngốc, mày suy nghĩ lung tung gì! Mày với Phân Ruồi chỉ là cấp trên với cấp dưới, chủ cho thuê nhà với khách trọ! Người ta xinh đẹp, mày làm sao so được chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.