Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 73: Lo lái xe đi, không cần động dục!



Người ta cứu mày cũng chỉ vì mày là nhân viên chứ sao…….Làm sao có thể nhìn nhân viên công ty bị bắt cóc mà không cứu, nếu truyền ra ngoài đối với hắn cũng không tốt! Ha ha……Nhất định là như vậy! Mọi người đều nói không muốn gặp lại mày, sao lại còn chạy khỏi bệnh viện, thật là đần, bây giờ thì hay rồi, không làm sao quay về bệnh viện…….Ai……..

“Đậu xanh nhỏ!”

Chợt có một cái ôm ấm áp ôm cô vào ngực chặt đến nỗi không có khe hở giống như muốn hòa cô vào cơ thể. Thạch Lãng trán đầy mồ hôi, khuôn mặt nóng bừng, vừa tức giận lại vừa lo lắng kêu: “Em bị khùng rồi hả? Chạy đi đâu vậy? Không biết anh tìm em muốn phát điên lên còn tưởng rằng em lại bị bắt cóc!”

Hắn ta sẽ không tặng cô cho Thạch Thương Ly, tuyệt đối không!

Cô bị hắn ta ôm đến không thở nổi nhưng không tránh ra. Ngực của hắn ta thật ấm áp, tạm thời để cho cô mượn đi! Một lúc là được rồi…….Trừ Đồng Thoại, lần đầu tiên có người thật lòng quan tâm cô…….

Trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh hắn đẩy cô ngã, đỡ đạn cho cô, hắn cũng không phải không thật lòng?

“Em đã đi đâu? Sao người em lạnh vậy? Giống như xác chết!” Thạch Lãng trách, cởi áo khoác của mình ra mặc cho cô. Đôi tay không ngừng xoa xoa hai tay cô, trong mắt đều là đau lòng, chân thành như thủy tinh trong suốt, không chút nào che giấu.

Loan Đậu Đậu chu chu mỏ: “Tôi đói bụng, anh đi mua cháo mãi không về, tôi chỉ muốn đi ra tìm anh, đi tới đi lui liền lạc đường…….” Thật xin lỗi Bọ Hung tôi không định lừa anh, chỉ là tôi không muốn nói.

Thạch Lãng khẽ nghi ngờ, từ bệnh viện đến đây cũng phải nửa tiếng, làm sao cô có thể tới đây! Hắn ta thấy thân xác cô tiều tụy nên không nhẫn tâm lật tẩy cô. Hắn ta xin lỗi: “Xin lỗi, là anh không tốt! Sau khi về anh mua cola cho em được không?”

“Được!” Loan Đậu Đậu gượng cười, cố gắng đuổi hình ảnh kia ra ngoài nhưng làm cách nào cũng không xóa đi được!

Thạch Lãng đưa cô lên xe, thắt dây an toàn cho cô. Loan ĐậuĐậu ngồi im không nhúc nhích, cửa kính xe phản chiếu gương mặt cô, vô tình chết lặng giống như búp bê không có linh hồn! Hắn ta không khỏi nhíu mày, rốt cuộc xảy ra chuyện gì có thể làm cho Đậu xanh nhỏ biến thành như vậy?

Loan Đậu Đậu cúi đầu, vặn ngón tay, thì thầm mở miệng: “Bọ Hung tôi hỏi anh cái này, có phải anh thấy tôi rất đần không, phản ứng lại chậm?”

Thạch Lãng sửng sốt, chẳng lẽ cô đi tìm Phân Ruồi rồi bị mắng sao, đả kích tới lòng tin của cô? “Em rất thông minh mặc dù kém hơn anh một chút! Nhưng không sao, chồng em thông minh là được…….Em không cần thông minh.”

Loan Đậu Đậu nghe hắn ta nói không khỏi trợn mắt: “Ai là vợ anh! Ít nói nhảm đi!”

“Ai nói chuyện với anh đó là vợ anh……”

“Anh……” Phản ứng kịp Loan Đậu Đậu vội vàng che miệng lại.

Thạch Lãng khẽ cười, hào hứng kêu: “Vợ……”

Cúi đầu không để ý tới hắn!

“Vợ…….” Giọng nói ngọt chết người lại vang lên!

Cúi đầu tiếp tục không để ý tới hắn!

“Vợ………”

Nổi cả da gà, Loan Đậu Đậu cảm thấy ngồi đây giống như đang ở Bắc Cực vậy! Ngẩng đầu, tức giận: “Lo lái xe đi, không cần động dục!”

“Dạ thưa vợ!”

“…….”

Loan Đậu Đậu ăn bữa tối xong rồi lại nằm ngủ. Thạch Lãng sống chết không chịu rới khỏi phòng bệnh, cô nói không lại hắn cô cũng không quản hắn nữa, chỉ cần hắn ta không làm ồn thì không có vấn đề gì.

Đèn trong phòng tắt hết chỉ chừa lại một chiếc đèn ở đầu giường. Loan Đậu Đậu ôm chăn nằm trên giường ngủa say liền đạp chăn lung tung. Tư thế ngủ không bằng con ếch!

Thạch Lãng khom lưng nhẹ nhàng ôm cô nằm ngang lại, cô nàng ngu ngốc không biết rằng nằm như vậy đối với tim không tốt sao? Lại nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, đầu ngón tsy nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cô để lộ ta da thịt trắng noãn, lại nhìn xuống chân mày cô chưa từng được cắt tỉa, nhìn hơi loạn, tiếp theo là hai mắt khép chặt, lông mi rất dài nhưng hình như từ trước đến giờ cô chưa từng dùng mascara, sống mũi thẳng đứng, phía dưới là đôi môi đỏ thẫm, hơi cong lên giống như con nít thổi bong bóng khi ngủ.

Đôi mắt phượng bỗng nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, không kiềm lòng được khẽ nuốt một ngụm nước bọt, khắc chế không được cúi đầu chạm khẽ đôi môi mỏng của cô. Giống như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, mà dưới thân lại phát hỏa......

Thạch Lãng trợn to hai mắt, khép kín khóe môi, ánh mắt nhìn thẳng vào Loan Đậu Đậu. Quả thật không thể tin được, hắn ta hôn qua vô số phụ nữ, không ngờ khi hôn Loan Đậu Đậu hắn ta lại có phản ứng lớn như vậy! Chỉ là hôn nhưng cũng không tính là hôn!

Đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười phức tạp: “Đậu xanh nhỏ ơi là Đậu xanh nhỏ, em có biết em làm mê đảo hai người đàn ông rồi. Rốt cuộc em có điểm nào tốt chứ?”

Hắn ta lắc đầu đi vào toilet giải quyết vấn đề cá nhân! Nếu cứ tiếp tục ở chung thì hắn ta thật sự không thể đảm bảo sẽ làm chuyện gì với cô! Đổi lại là người phụ nữ khác thì chưa tới một giây nhưng Đậu xanh nhỏ không như vậy, cô không giống bất kỳ người phụ nữ nào! Nếu như tối nay hắn ta hành động sợ rằng cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho hắn ta!

đêm yên tĩnh, trừ Thạch Lãng không ngủ được còn có Thạch Thương Ly ngồi mất hồn.

Vẫn im lặng đứng ngoài cửa sổ, một tay đè lên cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi qua giống như làm hắn tỉnh lại, bàn tay kia cầm điếu thuốc, ánh lửa hồng lóe lên. Sương trắng vây quanh hắn, chậm rãi theo gió bay đi.......

Không biết đứng bao lâu, cũng không biết hút bao nhiêu điếu thuốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn ánh đèn của toàn thành phố, tất cả đều sáng chói giống như không liên quan đến hắn. Trong đầu lóe lên toàn bộ hình ảnh ngày hôm nay, từng chút từng chút phát lại giống như một cuốn phim.

Chứng kiến người muốn nổ súng với cô sáng nay, hắn cũng không nghĩ tới hắn sẽ xông lên ôm lấy cô. Chỉ là theo phản ứng xông lên thay cô chặn viên đạn kia. Tất cả đều tự nhiên giống như đó là chuyện đương nhiên, một giây suy nghĩ cũng không có.

Không thể phủ nhận tình cảm của hắn đối với Loan Đậu Đậu rất phức tạp, có lúc cảm thấy cảm giác cô ấy đưa tới cho hắn giống như một gia đình, nhất là lúc cô mặc tạp dề nhảy múa ca hát khi nấu cơm, thật làm cho người ta cảm thấy vui rất muốn cưới cô về làm vợ, có thể có lúc cảm thấy cô quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi nếu cưới cô về thì sẽ đoản thọ mười năm! Thời gian dài như vậy cũng không hiểu hắn, cho rằng hắn sẽ bỏ mặc cô trong lúc gặp nguy hiểm!

Trong lòng cô hắn thật sự kém như vậy sao? Bất luận hắn làm gì cô đều sẽ không thỏa mãn! Bởi vì căn bản cô không giống sói trắng nhưng cùng một khắc có thể cắn ngược hắn một cái! Trước kia sao hắn lại nghĩ rằng cô vô hại chứ? Cô so với anh túc còn có lực hấp dẫn hơn, dính rồi làm cho người ta khổ sở không chịu nổi.......

Vết thương trên bả vai đau đớn kịch liệt, từ lúc xử lý vết thương quay hế hắn chưa uống thuốc, lại không để ý đến, không nghĩ tới bây giờ lại đau. Giống như đang nhắc nhở hắn: “Thạch Thương Ly, mày cam chịu số phận đi! Quả thật mày quan tâm vật nhỏ, quan tâm đến nỗi không quản tính mạng chính mình.”

Loan Đậu Đậu mở mắt thấy Bọ Hung nằm ngủ trên giường dành cho người thân, không leo lên giường bệnh không khỏi kinh ngạc, thật là điều hiếm thấy.

Rón rén đi xuống giường đánh răng rửa mặt, cái trán vẫn không thể đụng vào. Trên mặt vẫn còn dấu vết hơi nhạt do gai Diệp Tử cứa vào, sẽ không để lại sẹo chứ? Vốn dĩ vóc dáng đã không đẹp, nếu như để lại sẹo thì sau này sao có thể lấy chồng chứ! Loan Đậu Đậu quyết định đi tìm bác sĩ hỏi rõ.

Buổi sáng bệnh viện không bận lắm, ánh mặt trời xua tan tất cả lo lắng cùng hắc ám, y tá đi qua thân thiện chào, Loan Đậu Đậu cũng tươi cười, tâm tình cũng không tệ. Vừa mới chuẩn bị vào thang máy, chợt thấy một giường bệnh được đẩy ra từ bên trong, khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt nhất thời hoảng sợ nắm giường bệnh không cho đi.

“Phân Ruồi anh làm sao vậy? Không phải tối qua vẫn tốt sao, đột nhiên sao lại như vậy? Anh đừng chết? Ô ô..........Không muốn.......”

Nghĩ đến sắc mặt hắn tối qua đã yếu ớt rất khó nhìn, nên bảo hắn đến bệnh viện, hôm qua Trầm Vũ không chăm sóc hắn, thật tức chết!

“Cô gái buông tay đi. Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi.......”

“Không muốn, không cho phép các người đưa anh ấy đến nhà xác! Anh ấy chưa chết, không thể đưa anh ấy đi........”

Hai y tá đầy giường bệnh tối sầm mặt, bác sĩ đứng bên cạnh không nhịn được lôi cô qua một bên, tức giận: “Anh ta chưa chết!”

“Hả?” Loan Đậu Đậu nước mắt ròng ròng nhìn bác sĩ, sụt sịt mũi: “Không phải các người muốn đưa anh ấy đi nghỉ ngơi sao, nghỉ ngơi không phải là nhà xác sao?”

Bác sĩ trợn mắt, im lặng: “Ai nói với cô nghỉ ngơi là đưa đi nhà xác? Đưa anh ta vào phòng bệnh nghỉ ngơi cho tốt. Ngu ngốc.......Cô không phải là vật nhỏ hôm qua vào viện cùng anh ta sao?”

Anh mới là vật nhỏ. Loan Đậu Đậu oán thầm trong bụng nhưng vẫn phải gật đầu. Bác sĩ không suy nghĩ nói: “Nếu là đi cùng nhau vậy cũng không cần giấu cô! Mặc dù viên đạn trên bả vai anh ta đã được lấy ra nhưng anh ta không nhập viện lại không uống thuốc cùng với phối hợp nghỉ ngơi tốt, còn hút thuốc lá, bây giờ vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, rất nghiêm trọng. Cô là em gái anh ta sao, nhớ chăm sóc anh ta cho tốt, đừng làm anh ta trầm trọng thêm! Đi đi đến phòng 302!”

Vỗ vỗ bả vai cô xoay người đi.

Loan Đậu Đậu hướng về bóng lưng bác sĩ le lưỡi: “Anh thấy tôi giống em gái anh ấy lắm sao? Tôi không có anh trai xấu như vậy!”

Cong môi xoay người đi về phía phòng bệnh.

Bởi vì vai phải bị thương, tất cả đều kê vai trái thật cao để không ảnh hưởng đến vai trái. Thạch Thương Ly ngủ say vẫn mím môi lạnh lùng không chút tình cảm, chân mày nhíu lại. Sắc mặt kém hơn tối qua, đôi môi tím bầm.

“Không phải cô ấy rất quan tâm anh sao? Sao lại không chăm sóc anh ta chứ?” Loan Đậu Đậu chu môi, vừa dùng bông băng thấm nước kiên nhẫn làm ướt môi hắn. Không phát hiện ra trong giọng nói của mình có vị chua.......

Nhìn hắn nhíu chặt chân mày, không nhịn được đưa tay vuốt, rốt cuộc đôi môi không còn tìm, chân mày cũng không nhíu lại nữa. Loan Đậu Đậu méo miệng: “Bộ dáng thế này mà vẫn còn đẹp như vậy.......Nếu như cười thì đẹp hơn.”

“Đậu xanh nhỏ sao em ở đây?” Phía sau truyền đến giọng nói.

Loan Đậu Đậu quay đầu về phía hắn ta, ánh mắt xem thường Thạch Lãng, nhỏ giọng nói: “Anh ấy đang sốt anh có thể giúp tôi lấy một ít đá không?”

Bọ Hung nhíu chân mày, hung ác nhìn chằm chằm cô, còn chưa kịp mắng cô. Cô lập tức ôm tay ánh mắt cầu xin nhìn hắn ta: “Van xin anh giúp tôi được không Thạch Lãng?”

Lần đầu tiên cô kêu tên hắn lại là vì Thạch Thương Ly! Khóe miệng khẽ nở nụ cười phức tạp, ánh mắt nhìn cô thật lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.

“Cám ơn.” Ánh mắt Loan Đậu Đậu sáng ngời, lập tức quay lại nhìn trán đổ đầy mồ hôi của hắn dùng khăn giấy cẩn thận lau.

Bọ Hung đi tới cửa vẫn không nhịn được nhìn một cái, than thở: “Đậu xanh nhỏ, nếu như người nằm đó là anh em có chăm sóc dịu dàng như vậy không?”

Đáng tiếc chuyện chưa xảy ra không ai biết sẽ thế nào!

Thạch Lãng liếc mắt đưa tình với y tá liền ôm một thùng đá quay lại phòng bệnh. Loan Đậu Đậu nói một câu cám ơn liền vội vàng dùng khăn bọc đá đặt trên trán hắn.

“Không phải đang truyền nước biển sao? Sao em lại khẩn trương như vậy?” Thạch Lãng ngồi xuống, khẽ rầm rì khinh thường: “Sức đề kháng thật kém lại dễ phát sốt như vậy.”

Động tác Loan Đậu Đậu cứng đờ quay đầu lại nhìn hắn ta giọng nói sâu kín: “Bởi vì anh ấy thay tôi đỡ đạn!”

Thạch Lãng sửng sốt trong nháy mắt liền hiểu, sắc mặt dữ tợn, cắn răng nghiến lợi: “Anh được đấy Thạch Thương Ly, dám dùng khổ nhục kế! Ngày hôm qua cố ý không gọi tôi có phải anh dự đoán trước điều này có thể xảy ra, làm cho Đậu xanh nhỏ đối với anh cảm động, vậy thì anh dễ dàng lấy được lòng của cô ấy hơn. Hèn hạ vô sỉ! Hạ lưu! Không có nhân phấm!”

Hắn ta nghĩ nếu hắn ta đi cùng, người thay Đậu xanh nhỏ đỡ đạn nhất định sẽ là hắn ta, vậy người nằm trên giường được Đậu xanh nhỏ chăm sóc cũng nhất định sẽ là hắn ta chứ không phải là Thạch Thương Ly đáng chết kia.

Hàm răng nghiến lại kêu kẽo kẹt, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm người nằm trên giường hận không thể đánh chết hắn! Ở đó mà giả bộ, chỉ trúng một viên đạn mà thôi sẽ không chết!

“Bọ Hung anh không phải về công ty sao?” Loan Đậu Đậu quay đầu lại nhìn Thạch Lãng vẫn ngồi trên ghế salon, sao sắc mặt hắn ta lại kỳ quái như vậy?

Bọ Hung khẽ thì thầm: “Tổng giám đốc trốn việc rồi anh còn làm gì nữa? Ở lại bệnh viện cùng em!”

“Tôi không cần anh ở bên cạnh! Anh về công ty đi, tổng giám đốc không có ở công ty, anh không về công ty vậy công ty xảy ra chuyện thì sao? Nhanh về đi, làm người đàn ông phải có ý thức trách nhiệm!” Loan Đậu Đậu vừa thay khăn vừa thúc giục.

Thạch Lãng nghe thấy cô nói người đàn ông phải có trách nhiệm, lập tức đứng lên, anh dũng nói: “Vợ, anh sẽ về công ty chứng minh cho em thấy, chồng em là một người đàn ông có trách nhiệm, có thể tin tưởng cả đời!”

Xoay người đi về phía cửa, mơ hồ nghe thấy giọng của cô: “Một bồn cầu còn chưa được dùng đến mười năm, đàn ông sao có thể dùng cả đời?”

Rầm.......

Thạch Lãng ngã trên mặt đất! Khuôn mặt nhe răng trợn mắt.......Cô so sánh hắn ta với bồn cầu sao?!!!Đổ mồ hôi!!!Đổ mồ hôi! Mồ hôi đổ như thác!!

Loan Đậu Đậu nhìn hắn ta bò dậy tiếp tục đi lại tiếp tục lầm bầm: “Hai mươi mấy tuổi rồi, đi bộ cũng không xong, có cần phải mua dụng cụ đi bộ không?”

Rầm........

Thạch Lãng lần nữa ngả xuống đất, lỗ mũi đụng vào sàn nhà lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi nói: “Đậu xanh nhỏ em câm miệng cho anh!”

Loan Đậu Đậu khẽ run, quay đầu nhìn Thạch Thương Ly đang ngủ say dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được nói: “Anh ta đi bộ không tốt, sao lại phát hỏa với tôi! Hai anh em thật giống nhau!”

Ngồi ở bên giường nhìn hắn vào nước biển,chú ý nhiệt độ cơ thể hắn, bụng kêu ầm ầm, ánh mắt liếc ví tiền của hắn để ở một bên, len lén mở ra thấy một tờ màu hồng mắt sáng rực, nước miếng đều muốn chảy ra. Chỉ là đấu tranh một hồi chỉ lấy ít tiền đi đến phòng ăn của bệnh viện mua hai phần sandwich, một ly nước cam, lúc quay trở lại Thạch Thương Ly vẫn chưa tỉnh.

Ăn xong một cái sandwich cảm thấy vẫn chưa đủ no, hăn chưa tỉnh lại liền ăn nốt cái còn lại. Uống hết một chai nước cam bụng đã no phình, ăn uống no say liền bắt đầu buồn ngủ. Nằm thật khó chịu trên giường, dù thế nào đi nữa hắn nằm trên giường vẫn cứ quyến rũ, nằm bên cạnh hắn tìm chỗ ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.