Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 91



“Một trăm năm mươi tệ.”

“Ba trăm tệ”

“Một trăm tệ.”

“Hai trăm tệ.”

“Đồng ý.”

Loan Đậu Đậu: “.......” Sao này kỳ kèo mặc cả như vậy chứ!

Nửa tiếng sau Đậu Đậu xuất hiện ở công ty, mọi ánh mắt của đồng nghiệp nhìn cô đi vào thang máy tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

Thạch Thương Ly vừa ký xong một đống tài liệu, tựa vào ghế nghỉ ngơi, ánh mắt quét về phía cửa thấy Đậu Đậu đang đi tới, thu lại mệt mỏi, khóe miệng khẽ cười. Ngoắc tay bảo cô đi tới.

Xem cô là chó con sao! Trong lòng oán thầm như vậy nhưng vẫn giống đứa con ngoan đi đến bên cạnh hắn, bị hắn ôm vào ngực, ngồi trên đùi hắn, tư thế của hai người rất mập mờ.

“Hai trăm tệ, nhanh một chút đưa tiền đây.” Mẹ kiếp, tổn thất mất một trăm tệ, không có lời.

Thạch Thương Ly bất đắc dĩ cười, không móc ví tiền ra mà lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp nhung màu đỏ đưa tới trước mặt cô. Đậu Đậu liếc mắt nhìn khinh thường nói: “Tôi muốn hai trăm tệ.”

Hắn không trả lời chỉ mở hộp ra. Một chiếc nhẫn kim cương sáng chói, nước miếng nhanh muốn chảy ra. Nuốt một ngụm nước miếng cố chấp nói: “Nhanh đưa cho tôi hai trăm tệ.”

Thạch Thương Ly:.........

Cầm chiếc nhẫn lên trực tiếp đeo vào ngón áp út của cô, vừa khít chỉ hơi chật một chút.

Ánh mắt Loan Đậu Đậu thoáng qua một tia kinh ngạc, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, mặc dù mặt kim cương không lớn nhưng kiểu dáng thật đẹp mắt, thỉnh thoảng nhìn hơi quen hình như đã thấy ở đâu rồi. Nhớ không ra!

“Cho tôi sao?”

“Ừ.” Đeo vào tay em rồi còn hỏi sao thật khở.

Ánh mắt Đậu Đậu nghi ngờ nhìn hắn, sao tự dưng hắn lại tốt như vậy cho cô một chiếc nhẫn kim cương chứ? Không phải giả chứ? Đưa tay đem chiếc nhẫn lên miệng cắn thử, xem có phải là giả hay không! Cô cảm giác Phân Ruồi không tốt như vậy.

Thạch Thương Ly thấy động tác này của cô, cả mặt tối sầm, đỉnh đầu một đám mây đen bay qua! Loan Đậu Đậu em đúng là cực phẩm.

Cắn đến răng đau, Loan Đậu Đậu xoa xoa chiếc nhẫn kim cương cười hì hì nói: “Là thật không phải giả!”

Khóe miệng Thạch Thương Ly co quắp. Vốn dĩ không phải giả, nếu là giả cô cắn từ nãy đến giờ đã bể rồi.

Loan Đậu Đậu thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức giấu tay sau lưng, mặt cảnh giác nói: “Nếu đã cho tôi rồi thì chính là của tôi không được lấy lại, đừng tưởng cho tôi chiếc nhẫn là tôi quên mất! Nhanh lên, đưa cho tôi hai trăm tệ!”

Thạch Thương Ly im lặng nâng trán, giờ phút này không muốn nói gì. Trong đầu nghĩ: “Bóp chết em, bóp chết em, bóp chết em!!!!"

“Nhanh lên! Ăn vạ phải không?”

Thạch Thương Ly hít sâu một hơi, móc ví tiền ra chưa kịp động Loan Đậu Đậu đã cướp lấy, cầm hai tờ tiền đưa lên môi hôn một cái, hai mắt sáng rỡ: “Hai em thân ái hoan nghênh đến ví của chị, chị nhất định sẽ thương yêu đối xử thật tốt với hai em.”

Thạch Thương Ly không thể nhịn được nữa: “Loan Đậu Đậu!”

“Có!” Mặt ngu ngốc càng thêm ngu ngốc: “Sao vậy? Thật sự tôi chỉ lấy hai tờ không có lấy thêm!”

Chết tiệt, đưa nhẫn cưới cho cô nhưng cô không có phản ứng gì còn nhớ kỹ hai trăm tệ. Cuối cùng quan trọng nhất là cô chỉ hôn tiền mà không hôn hắn!

“Không phải có người cần em hôn hơn nó sao?” Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cô, sắc bén như dao găm!

“Ha ha.......Cám ơn hai trăm tệ của anh!” Loan Đậu Đậu ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái. Kẻ ngu cũng nghe được sự uy hiếp trong lời nói của hắn.

Thạch Thương Ly tối sầm mặt, hoàn toàn thất bại rồi. Cô chỉ vì hai trăm tệ mà hôn hắn! Nhẫn cưới mới là trọng điểm! Sao cô lại không biết trọng điểm chứ?

Thôi, nếu cô biết trọng điểm thì đã không là Loan Đậu Đậu rồi.

Trong phòng tắm Loan Đậu Đậu dùng rất nhiều xà phòng nhưng không cách nào tháo chiếc nhẫn ra. Tức giận dậm chân: “Sao lại không tháo ra được chứ? Nhất định là hắn mua cho người khác nhưng không vừa liền ném cho mình. Đáng ghét, sao lại ở trên bàn tay mình không tháo ra được chứ? Tháo ra có thể bán được rất nhiều tiền.”

“Nếu không sẽ cắt tay mình sao?”

Nghĩ đến cảnh máu nhuộm đỏ, hơn nữa cắt đi một ngón tay thật đáng sợ, Đậu Đậu lập tức lắc đầu, hít sâu một hơi: “Thôi! Vì bán một chiếc nhẫn mà mất một ngón tay thật là lỗ vốn không làm cũng được! Nhẫn kim cương ơi là nhẫn kim cương, đeo mày trên tay tao cũng thấy nguy hiểm. Ngộ nhỡ có ăn trộm chặt tay tao thì sao?”

Tổng kết: Phân Ruồi cố ý, nhất định là muốn cô bị cướp, bị người ta chặt tay!

Thạch Thương Ly nghe điện thoại xong thấy Loan Đậu Đậu từ phòng tắm đi ra giọng trầm thấp nói: “Ngày mai tài xế sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”

Ánh mắt Loan Đậu Đậu lập tức cảnh giác nhìn hắn: “Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?”

“Kiểm tra bình thường, tài xế sẽ giúp em. Em cảm thấy đi cùng một đám người đi kiểm tra thoải mái lắm sao?” Thạch Thương Ly nhíu chân mày, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.

A, thì ra là kiểm tra sức khỏe định kỳ của công ty! Loan Đậu Đậu gật đầu: “Vậy cũng được, tôi đi với tài xế!”

Thạch Thương Ly nở nụ cười thỏa mãn, xoa đầu nhỏ của cô, ánh mắt giảo hoạt. Buối tối hắn cũng không làm gì Đậu Đậu chỉ ôm cô ngủ. Có gối ôm miễn phí sao không làm chứ! Quan trọng nhất là bàn tay nhỏ bé giấu ở trong ngực hắn nên sẽ không ai ăn trộm được.

Sáng sớm ngày hôm sau Thạch Thương Ly phải đến công ty mà Loan Đậu Đậu bị gọi dậy lưu luyến rời khỏi chiếc giường ấm áp, rửa mặt thay quần áo, ngáp dài chui vào xe. Đi ngang qua tiệm ăn sáng thì cô xuống xe mua hai phần ăn sáng, một phần cho tài xế.

Khóe miệng tài xế co quắp để ở một bên.

Loan Đậu Đậu một tay cầm bánh một tay cầm sữa đậu nành, còn có một trái trứng luộc trong nước trà cùng một ly sữa chua, hai cái bánh tiêu, đợi cô ăn xong xe cũng đến trước cửa bệnh viện.

Tài xế dừng xe, Loan Đậu Đậu căn cứ lời nói của tài xế còn có sự hướng dẫn của người đi đường cô thuận lợi đến khoa sản, nói tên của mình. Y tá lập tức đưa cô đến một căn phòng, cầm một cái bô đưa cho cô thuận tiện hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”

“Cám ơn đã quan tâm, tôi ăn rồi.” Loan Đậu Đậu cảm ơn, bệnh viện này phục vụ thật tốt, còn quan tâm người khác ăn sáng hay chưa, không biết có phải là cung cấp bữa ăn miễn phí hay không!

Sắc mặt y tá nhất thời tối sầm lại, lấy lại cái bô, quát: “Ăn sáng rồi còn đến làm gì? Không biết trước khi kiểm tra không được ăn gì sao? Điểm cơ bản này mà cũng không biết sao?”

“Hả?” Đậu Đậu mệt mỏi vô hồn: “Vậy phải làm sao?”

“Còn có thể làm gì? Ngày mai quay lại, không được ăn sáng.”

“Vâng.” Loan Đậu Đậu đi ra khỏi bệnh viện.

“Cô Loan, điện thoại của tổng giám đốc.” Tài xế vội vã tìm đưa điện thoại cho cô.

“Alo!”

“Sao rồi?”

“Ô ô.......Y tá của bệnh viện này thật hung dữ. Tôi không biết trước khi kiểm tra sức khỏe không được ăn gì cô ấy thật hung dữ! Nói tôi không bình thường!” Đây tuyệt đối không phải sự kiện nhỏ!

Thạch Thương Ly dụ dỗ: “Không sao, em về nhà trước đi. Ngày mai anh đi cùng em.”

Loan Đậu Đậu tắt điện thoại trả cho tài xế, thuận tiện để anh ấy đưa về nhà.

Sáng sớm ngày hôm sau Loan Đậu Đậu bị hắn lôi từ chăn ấm ra ngoài, hắn giúp cô thay quần áo. Ôm vào phòng tắm bị Thạch Thương Ly kẹp vào nách đánh răng cho, sau đó có người gọi cô súc miệng, Loan Đậu Đậu làm theo nhưng vẫn không mở mắt. Vẫn mơ hồ bị người khác ôm vào xe.

Đến bệnh viện vừa lúc Loan Đậu Đậu mở mắt.

Sáng sớm ở khoa sản của bệnh viện cũng có không ít người, Thạch Thương Ly đưa Loan Đậu Đậu đến bệnh viện không cần xếp hàng, gương mặt đỏ. Y tá nhìn hắn say mê. Thỉnh thoảng hỏi mấy câu hơn nữa còn nhìn anh ta đắm đuối.

Loan Đậu Đậu ngáo, lườm lườm Thạch Thương Ly lại nhìn y tá. Đối xử khác biệt, đối xử khác biệt!

Cuối cùng Thạch Thương Ly không thể nhịn được nữa “Người cần kiểm tra không phải tôi mà là cô ấy.”

Y tá giờ mới tỉnh lại trong giấc mộng. Lúc này mới đưa Đậu Đậu vào, tiến hành một đống kiểm tra.

Thạch Thương Ly ra ngoài ngồi chờ, cực kiên nhẫn. Đôi tay để trong túi, nhìn bức tranh tuyên truyền trên tường, tất cả đều là kiến thức dành cho bà mẹ mang thai.

Sau một tiếng, Loan Đậu Đậu chui vào lòng Thạch Thương Ly kêu lên: “Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy? Anh nói xem tại sao lại có thể như vậy chứ?”

“Chúc mừng, cô ấy mang thai một tuần rồi.” Y tá báo cho Thạch Thương Ly.

Sắc mặt Thạch Thương Ly bình thường nhưng không thể giấu được sự vui sướng. Trong phòng cô đã có con trai hắn chín tháng sau sẽ ra ngoài.

“Ô ô.......Tôi mới hai mươi hai tuổi! Thời kỳ ngây thơ nhất.......”

Thạch Thương Ly ôm vai Loan Đậu Đậu, cười lạnh với y tá: “Cảm ơn cô đã kiểm tra cho vợ tôi. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, là một y tá chuyện nghiệp thì không nên cười nhạo phụ nữ mang thai. Xin hãy chuyển lời của tôi đến quản lí bệnh viện, cần tăng thêm nhân viên có thái độ đoan chính chứ không phải là đối xử khác biệt.”

Đậu Đậu sửng sốt ngừng khóc, y tá ngây ngẩn cả người, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Thạch Thương Ly mặt không thay đổi ôm Loan Đậu Đậu rời khỏi bệnh viện.

“Anh......đây là giúp tôi trả thù chuyện ngày hôm qua sao?” Đậu Đậu vô tội nhìn hắn.

“Xem như vậy đi.”

“Nhưng y tá hôm qua không phải cô ấy.”

“.......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.