Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 94



Thẩm Nghịch không lên tiếng nhưng ánh mắt rũ xuống như thừa nhận tất cả. Nếu như lúc mới bắt đầu biết Kỳ Dạ là em trai Thạch Thương Ly căn bản anh ta sẽ không đụng tới một đầu ngón tay cậu, không nghĩ tới Đậu Đậu cũng không nói mới xảy ra chuyện như vậy.

“Xem như tôi là em trai Thạch Thương Ly thì sao? Không phải vì vậy anh liền không muốn thấy mặt tôi!” Kỳ Dạ không hiểu nắm tóc, không hiểu rốt cuộc tại sao.

“Được rồi, bạn Kỳ, cậu đã nhìn thấy tôi rồi có thể đi được rồi.” Thẩm Nghịch mở miệng.

Kỳ Dạ nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, mở miệng nói: “Nếu như anh đồng ý trả lời tôi ba câu hỏi, tôi sẽ đi ngay lập tức.”

Thẩm Nghịch gât đầu, ba câu hỏi rồi cậu ta sẽ đi rất có lời.

Trong đầu Kỳ Dạ có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ta, muốn biết vì sao anh ta mù, muốn biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì. Vốn dĩ cậu nghĩ Thẩm Nghịch là người khó tính không nghĩ tới anh ta lại dễ dàng gật đầu như vậy, sớm biết như vậy cậu sẽ hỏi năm, mười câu rồi!

Thôi hỏi trước ba câu vậy! Muốn hỏi gì đây? Thật hao tổn tâm trí!

“Cái đó.......Anh có thích con gái không, chính là có muốn lấy vợ không?”

Thẩm Nghịch nhíu mày: “Cái này là cậu hỏi hai vấn đề, rõ ràng muốn hỏi vấn đề này sao?”

“À? Xem như một vấn đề. Anh so đo tính toán với tôi nhiều như vậy làm gì?”

Thẩm Nghịch biết cậu đang đùa, bất đắc dĩ cười cười chỉ là sẽ không để ý. Anh ta lại bị một người trẻ tuổi không kiêng nể gì, môi mỏng khẽ cười: “Thật ra thì cậu muốn hỏi tôi có thích Đậu Đậu hay không, có quan hệ với cô ấy như thế nào có phải không?”

“Ừ.”

Không gian trống trải bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở nhàn nhạt của hai người. Yên tĩnh giống như có thể nghe được nhịp đập trái tim của đối phương. Kỳ Dạ không nhịn được di chuyển đến ngồi trước mặt anh ta........

“Nếu như phải lấy vợ sẽ lấy người như thế nào?”

“Nhất định phải trả lời sao?” Sắc mặt Thẩm Nghịch lạnh lùng, không muốn trả lời vấn đề này.

“Phải trả lời.”

“Bạn Kỳ, bạn rất chân thật. Thật ra thì có một số việc không đơn giản như bạn nghĩ, cậu vẫn được hắn bảo vệ, có một số việc cậu không nên đụng vào. Thậm chí, cậu không nên lẫn vào.”

“Dài dòng! Đừng nói sang chuyện khác. Cho tôi đáp án!” Kỳ Dạ không nhịn được cắt nagng lời anh ta, ánh mắt mong đợi nhìn anh ta.

Thẩm Nghịch trầm mặc, Kỳ Dạ cho rằng anh ta sẽ không trả lời thì anh ta khẽ nói: “Loan Đậu Đậu.”

Kỳ Dạ hoàn toàn kinh hãi......Đôi mắt trợn to.

Một lúc sau Kỳ Dạ mới phản ứng được, hét lớn: “Anh điên rồi sao! Bánh bao đậu đã là vợ của anh trai tôi, anh lại đối với anh em mình! Mẹ kiếp!”

Thẩm Nghịch nhíu mày, giọng nói không vui: “Không được nói tục!”

“Tôi cứ nói, mẹ kiếp! Anh quản tôi à!” Kỳ Dạ tức giận quát, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị trước, thậm chí cậu còn hy vọng không nghe thấy bất cứ tên nào nhưng không nghĩ tới thực sự là Bánh bao đậu, khó trách cô biết mật mã nhà Thẩm Nghịch. “Tôi hỏi anh, con gái anh thích Đậu Đậu, vậy con trai người anh thích là ai?”

“Bạn Kỳ!” Thẩm Nghịch dùng sức cắn môi, hết sức đè nén cái gì đó. Sắc mặt phức tạp, nghiêng đầu, rõ ràng không muốn trả lời.

“Trả lời tôi! Thẩm Nghịch, đừng im lặng!” Kỳ Dạ quát.

“Kỳ Dạ, sự thật thường không như cậu nghĩ, cậu sẽ hối hận khi hỏi vấn đề này!” Giọng nói Thẩm Nghịch lạnh lùng, sắc mặt cực kỳ nặng nề cùng tức giận: “Bạn Kỳ, vấn đề này thật sự sẽ làm cậu hối hận! Cho nên trước khi tôi trả lời cậu vẫn có thể hỏi vấn đề khác.”

Anh ta càng không muốn nói, Kỳ Dạ càng muốn hỏi: “Tôi không muốn đổi, cũng sẽ không hối hận!” Rốt cuộc người đàn ông nào trong lòng anh ta.

Thẩm Nghịch hít sâu một hơi, ánh mắt u ám nhìn vào không trung, môi mỏng khẽ mở: “Thạch Thương Ly.”

“Con mẹ anh!” Kỳ Dạ tức giận nhảy dựng lên, một giây tiếp theo một quyền rơi vào gò má Thẩm Nghịch, tức giận quát: “Anh bệnh thần kinh phải không?”

Tự nhiên lại thích Bánh bao đậu cùng Thạch Thương Ly........

Thẩm Nghịch không sao cả cắn môi, một quyền này của Kỳ Dạ thật là dùng sức, khóe miệng tràn đầy mùi máu tanh. Cổ chuyển động mấy cái, nuốt máu vào trong bụng. Cười lạnh giọng nói: “Tôi đã cảnh báo cậu, đáp án này sẽ làm cậu hối hận! Bạn Kỳ là cậu cố chấp, cố chấp muốn gặp tôi, cố chấp muốn hỏi tôi, cố chấp không nghe tôi khuyên! Chân tướng thường không đẹp như những gì cậu nghĩ, bây giờ cậu đã biết cũng đã chết lòng. Biết tôi thích Đậu Đậu lại yêu Thạch Thương Ly biến thái, có phải cảm thấy tôi rất ghê tởm không? Còn muốn hỏi gì không? Nếu không hỏi thì cậu đi đi!”

“Kẻ điên! Thẩm Nghịch anh chính là người điên! Anh là ác ma sống trong bóng tối.” Kỳ Dạ không thể tin nhìn anh ta, ngón tay đau nhói. Nắm lại thật chặt, không biết vì sao lại tức giận đối với đáp án của anh ta, cậu chỉ mới gặp anh ta hai lần mà thôi!

Anh ta chỉ là một người xa lạ với cậu!

“Câu hỏi cuối cùng.”

Thẩm Nghịch hoàn toàn kinh ngạc không nghĩ tới cậu còn muốn hỏi, thật là cậu nhóc cố chấp.

“Tại sao lại là tôi?”

Thẩm Nghịch sửng sốt, không nghĩ tới cậu sẽ lại một lần nữa hỏi câu hỏi ngốc nghếch, thật ra thì anh ta cũng đã nói rõ ràng, không nghĩ tới cậu ta vẫn còn cố chấp.

“Bạn Kỳ, vấn đề kia có quan trọng không?”

“Anh quan tâm quan trọng hay không làm gì! Tôi chỉ muốn câu trả lời!” Kỳ Dạ quát.

“Bởi vì trên người cậu có một loại ấm áp, hơn nữa tinh thần phấn chấn còn trẻ tuổi nữa.” Loại ấm áp đó là thứ mà anh ta rất khát vọng, khi chạm vào không nhịn được muốn có.

“Khốn kiếp!” Kỳ Dạ cắn răng nghiến lợi, xoay người bỏ đi! Đáng chết, thật rắc rối, cậu lại lo lắng cho anh ta!

Thẩm Nghịch dùng ngón tay lau máu bầm ở khóe miệng, nụ cười lạnh lùng, không nói một lời. Cả người ngồi trên ghế salon, nhắm mắt lại. Khóe miệng cười rất thoải mái, thật ra như vậy rất tốt.

Cậu không những là em trai Thạch Thương Ly, hơn nữa còn rất trẻ, quá trẻ tuổi.

Bàn tay Kỳ Dạ rơi trên nắm cửa, sau lưng im lặng, quay đầu nhìn Thẩm Nghịch đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt mong chờ, lại bắt đầu chần chừ, cậu cứ như vậy đi sao? Vậy cậu tới đây làm gì?

Mẹ kiếp! Người mù chết tiệt thật sự biết giày vò người khác!

Kỳ Dạ lần nữa xoay người ngồi đối diện với anh ta, Thẩm Nghịch phát hiện có người, ánh mắt ngẩn ra nhưng không điều chỉnh tư thế của mình. Ánh mắt âm u mờ mịt luống cuống rơi vào khuôn mặt cậu, khẽ cau mày, không nghĩ tới cậu đã đi lại quay lại.

“Tôi mặc kệ anh thích anh trai tôi hay Đậu Đậu, dù sao đi nữa bọn họ cũng đã kết hôn, cũng đã có em bé, anh không còn hy vọng nên bỏ cái suy nghĩ đó đi. Còn có.......Anh đi phẫu thuât mắt đi, dù sao nhìn thấy một chút ánh sáng vẫn tốt hơn không thấy gì.”

Từ nhỏ Kỳ Dạ đã được nuông chiều cho tới bây giờ chưa từng thấp giọng nói chuyện với ai như vậy.

Sắc mặt lạnh lùng của Thẩm Nghịch thoáng ngỡ ngàng, môi mỏng mím lại, kiên quyết từ chối: “Không muốn.” Không cần thiết nữa, anh ta là người mù đã quen.

“Cái gì gọi là không muốn? Có cơ hội sao lại bỏ qua chứ? Thẩm Nghịch, mặc kệ trong đầu anh đang nghĩ gì, tóm lại nhất định anh phải phẫu thuật.” Kỳ Dạ tức giận quát.

“Cậu là gì của tôi? Sao lại có quyền quyết định chứ?” Thẩm Nghịch nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng.

Kỳ Dạ tức giận ném gối ôm của anh ta xuống đất quát: “Chỉ bằng Kỳ Dạ tôi từ bé đến lớn lần đầu tiên bị anh cưỡng dâm! Mẹ kiếp, anh cho rằng cưỡng dâm không phải trả giá sao? Anh phẫu thuật sẽ chết sao? Từ nhỏ đến lơn tôi chưa hạ thấp mình nói chuyện với ai như vậy. Mẹ kiếp........tại sao lại muốn tôi tức như vậy chứ......”

Câu nói sau cùng là nghẹn ngào.

Thẩm Nghịch chấn động, sắc mặt phức tạp. Chần chừ một hồi lâu, cuối cùng chậm rãi giơ tay lên, căn cứ hơi thở của cậu ở không trung, lục lọi một lúc thì chạm vào gò má trắng mềm của cậu, đồng thời đầu ngón tay cũng chạm phải chất lỏng ấm áp.

Nhất thời giống như qua da thịt tiến sâu vào cơ thể anh ta, lưu thông cùng máu.

Cậu khóc.

Kỳ Dạ không được tự nhiên hất mặt giống như không muốn cho anh ta biết mình khóc. Hít mũi giọng khàn khàn nói: “Thẩm Nghịch, tôi không cầu xin anh cái gì, đừng tránh tôi như tránh tà. Tôi chỉ đồng tình với anh mà thôi, đồng tình anh hiểu không? Đi phẫu thuật đi, tôi lập tức trở về Pháp, sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh nữa.”

Đồng tình? Vậy sao? Thẩm Nghịch cười cười, hồi lâu gật đầu, khẽ nói: “Được.”

Kỳ Dạ ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn anh ta, hoàn toàn không nghĩ anh ta lại đồng ý. Mẹ kiếp! Bánh bao đậu nói đúng, chỉ cần cậu khóc, Thẩm Nghịch nhất định sẽ đi vào khuôn khổ. Ngón tay nhẹ nhàng xoa bắp đùi mình! Mới vừa rồi quá dùng sức, đau chết đi được! Chỉ là không ngờ cậu lại khóc chân thật như vậy.......

“Vậy tôi về nhà.” Kỳ Dạ đầy tay anh ta ra, xoay người rời khỏi nhà Thẩm Nghịch.

Thẩm Nghịch không khỏi vuốt chân mày, thở sâu một hơi. Giờ phút này vô cùng hối hận, sao lại gặp Kỳ Dạ. Rất khó đối phó, có lẽ.......Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi!

Loan Đậu Đậu mơ mơ màng màng ngủ bị người ta ôm lên sau đó vào phòng tắm rồi bị đưa đến phòng ăn. Buổi sáng thơm ngào ngạt làm cho cô có động lực mở mắt.......

Thạch Thương Ly đã thay quần áo chỉnh tề ngồi trước bàn ăn, Thạch Lãng không có biểu tình gì ngồi đối diện Loan Đậu Đậu.

Loan Đậu Đậu nhét bánh bao vào miệng lẩm bẩm: “Lý đức mặt không sao chứ?”

Thạch Thương Ly nhíu mày: “Ăn xong rồi nói.”

Loan Đậu Đậu nuốt bánh bao nói: “mặt của anh không sao chứ?” Phải biết rằng khuôn mặt đối với Thạch Lãng quan trọng như thế nào!

Thạch Lãng nhàn nhạt liếc nhìn cô, lắc đầu: “Anh không sao.”

Thạch Thương Ly bỏ trứng luộc vào chén cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan ngoãn ăn đi.”

Loan Đậu Đậu ngáp: “Em không thích ăn.”

“Ngoan, em không ăn nhưng con gái anh muốn ăn.”

“Lúc trước không phải nói con trai sao?”

“Anh nói con gái chính là con gái! Mau ăn đi.......”

Loan Đậu Đậu thấy hắn nổi giận, cắn môi như đứa con ngoan đem trứng luộc nuốt vào bụng. Bởi vì mang thai nên công việc dọn dẹp giao cho Thạch Lãng.

Thạch Thương Ly cúi đầu hôn vào trán cô, thì thầm: “Em mệt thì về phòng ngủ đi, anh đến công ty xử lý công việc, trưa về ăn cơm với em. Nhớ không được vào bếp.”

“Vâng.” Loan Đậu Đậu tay còn cầm bánh bao, ngây ngốc gật đầu.

Thạch lãng rửa sạch mâm, quay đầu nhìn qua kính thủy tinh thấy Loan Đậu Đậu đang ăn bánh bao thịt, miệng dính mỡ, bộ dáng đơn thuần đáng yêu. Đôi mắt lóe sáng, trong suốt.

Tắt vòi nước, xoay người đi về phía phòng ăn ngồi xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô “Đậu Đậu.......”

“Hả?” Tự dưng không gọi “Đậu xanh nhỏ” nữa thật kỳ quái.

“Ly hôn với Thạch Thương Ly, chúng ta ở chung một chỗ được không?”

“Hả?” Hôm qua mới kết hôn. Hôm nay ly hôn sao?

“Đậu Đậu, anh nói nghiêm túc! Anh thề sau này sẽ không quan hệ không rõ ràng với người phụn nữ khác! Em rời khỏi anh ta chúng ta ở chung một chỗ.” Thạch Lãng từ trước đến giờ chưa có nghiêm túc, chỉ cần có Đậu Đậu, hắn ta sẽ buông tha tất cả.

Cái gì hắn ta cũng sẽ không cãi.

“Vậy anh muốn quan hệ không rõ ràng với đàn ông sao?” Cho nên muốn cô làm bia đỡ đạn.

Thạch Lãng tối sầm mặt, cần tay cô kích động nói: “Anh không quan hệ không rõ ràng với phụ nữ khác, con trai càng không! Anh yêu em! Em không biết sao? Anh yêu em.”

Loan Đậu Đậu sửng sốt, sau đó ngây ngốc “Uhm” không có đoạn sau.

Thạch Lãng vô lực sao.

Loan Đậu Đậu cắn bánh, gật đầu không nhịn được than thở: “Mùi vị không tệ, sáng may lại mua cái này.”

“...........”

Thạch Lãng sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thổ lộ với con gái. Đối phương trả lời là: “Mùi vị không tệ, sáng may lại mua cái này.”

“Chẳng lẽ em không cảm thấy anh tràn đầy tình yêu sao?” Thạch Lãng chưa từ bỏ ý định hỏi.

Cô mút ngón tay không ngừng gật đầu, ánh mắt kỳ vọng nhìn hắn ta: “Cho nên sáng mai anh sẽ mua bánh bao thị này cho tôi chứ?”

“.......” Thạch Lãng đập đầu vào đất hôn mê bất tỉnh.

Loan Đậu Đậu méo miệng, buồn bực. Sao vậy? Không phải chỉ muốn ăn bánh bao thịt thôi, sao hắn ta lại giả chết chứ, quỷ hẹp hòi!

Xuống lầu đã là mười hai giờ trưa. Kỳ Dạ nằm trên ghế salon, trong tay cầm sách dành cho thai phụ lẩm bẩm, Đậu Đậu tò mò đi đến: “Cậu đang đọc gì vậy?”

Kỳ dạ liếc cô một cái: “Không biết chữ à?”

“Một trăm điều chú ý khi phụ nữ có thai! Cappuccino, cậu mang thai à?”

“Ngu ngốc! Cô mới mang thai!” Kỳ Dạ cầm cuốn sách gõ đầu cô một cái.

Đậu Đậu xoa đầu, méo miệng: “Vốn dĩ tôi đang mang thai mà!”

“........”

“Cậu không mang thai, đọc cái này làm gì?”

“Còn không phải do anh trai muốn tôi đọc sao, anh ấy nói bây giờ trong nhà có một phụ nữ mang thai, nhất định phải chăm sóc tốt! Cô không phát hiện có gì lạ sao?” Kỳ Dạ xem thường.

Lúc này Loan Đậu Đậu mới nhìn xung quanh một vòng, phát hiện sàn nhà hay cầu thang đều được trải thảm mềm, khó trách vừa rồi xuống lầu cảm thấy rất thoải mái. Vốn dĩ ở nhà có bình hoa cổ, bây giờ tất cả đồ sứ đều không thấy, còn thiếu rất nhiều đồ.

“Hình như rất không thích hợp.” Nghiêm túc mở miệng bởi vì thấy Thạch Thương Ly từ phòng bếp đi ra, Thạch Lãng đi phía sau, hai người nói chuyện gì đó, mẹ kiếp! Đây là tình huống gì?

“Đậu xanh nhỏ, em dậy rồi à! Mau tới ăn cơm.” Thạch Lãng ân cần kéo ghế, Loan Đậu Đậu ngây ngốc đi tới ngồi xuống, len lén hỏi Thạch Thương Ly: “Không phải anh ấy bị anh đánh hư não chứ?”

Thạch Thương Ly khẽ cười, bàn tay vuốt đầu cô, giọng nói cưng chiều: “Đừng nói lung tung, ngoan ngoãn ăn cơm.”

“Uhm.” Đậu Đậu hồ nghi, ba người đàn ông này không thích hợp lắm!

Thạch Lãng: “Cậu học thuộc những điều cần chú ý với phụ nữ có thai rồi sao?”

Kỳ Dạ: “Nói nhảm, tôi nhìn qua là nhớ.”

Thạch Lãng gật đầu: “Tốt. Buổi tối đến lượt cậu nấu cơm.”

Kỳ Dạ: “......”

Loan Đậu Đậu: “.......”

Một bữa ăn rất hòa hợp, Loan Đậu Đậu muốn hỏi gì đó liền bị Thạch Thương Ly ôm về phòng ngủ trưa. Mẹ kiếp, xem cô như heo thật sao!

Trong phòng khách ba người đàn ông họp hội nghị, trung tâm tư tưởng là: “Phải bảo vệ phụ nữ có thai thế nào.”

Sắc mặt của Thạch Thương Ly lạnh lùng không thay đổi, mở miệng trước: “Về sau trong tủ lạnh không được xuất hiện thực phẩm lạnh, doa kéo cất đến nơi cô ấy không tìm thấy.”

Thạch Lãng lập tức gật đầu bổ sung: “Cô ấy không thể vào bếp, sân thượng cũng vậy, tìm người đóng sân thượng lại thôi.”

Thạch Thương Ly gật đầu đồng ý.

Kỳ Dạ tối sầm mặt, không phải chỉ là mang thai thôi sao? Có gì lớn lao đâu “Thạch Lãng, đây là con anh trai tôi chứ không phải con anh.”

Thạch Lãng lạnh lùng liếc cậu, hất cằm nói: “Vậy đứa bé trong bụng Đậu xanh nhỏ thuộc về tôi.”

“Cậu rất hứng thú với con gái tôi?” Thạch Thương Ly nhíu chân mày, dừng lại nói: “Con bé phải gọi cậu là chú hai.” Cảnh cáo “Chú ý không được đánh con gái tôi.”

Kỳ Dạ không tin kêu ầm lên: “Ai là chú hai, em mới là chú hai.”

“Cậu là chú út tránh sang một bên!” Thạch Lãng tức giận quát: “Tôi đã mua quà xong rồi, cậu có gì chứ?”

“Tôi.......tôi.......tôi.......” Kỳ Dạ đỏ mặt tía tai, không nói nên lời. Được rồi, cậu chưa chuẩn bị. Nói thầm: “Tôi đưa bao lì xì không được sao?”

ThạchThương Ly liếc nhìn hai người, nghiêm túc mở miệng: “Chuyện này không thể để bên Pháp biết.”

Thạch Lãng gật đầu, chuyện này rất nghiêm trọng. Nếu để cho người bên kia biết, đừng nói Đậu Đậu ngay cả đứa bé cũng không gánh nổi.

Kỳ Dạ chột dạ không dám nhìn Thạch Thương Ly, lại không dám nói cho hắn biết, bên Pháp đã sớm biết hết mọi chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.