Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Chương 28



Edit: Nắng Diệp Ân

**************************

Trong khoảng thời gian ngắn, sự nổi tiếng của Phó Tử Hãn cùng Lệ Tiêu lấn át cả bốn người Legacy!

Cái này cũng khó trách.

Tuy rằng bốn người Đỗ Vân Tu có người mang nét đặc sắc, hoặc anh tuấn gợi cảm, hoặc trung tính ôn nhuyễn.

Nhưng bọn họ chẳng qua là cá chép nhảy Long Môn, coi như cố gắng tới đâu, một ngày kia thành công hóa rồng... Cũng không thể che dấu hết việc trước kia vốn là cá chép.

Nhưng Phó Tử Hãn cùng Lệ Tiêu thì không giống vậy.

Hai người có xuất thân cao quý, trời sinh Chân Long thái tử. Hơn nữa gia thế hiển hách, từng du học ở nước ngoài, cộng thêm vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú, mang theo vẻ đùa bỡn với tà khí tản ra mê hoặc lòng người, cùng với tiền tài lẫn địa vị phía sau —— quả thực đó mới chính là giấc mộng của bao nữ nhân khác!

Nếu như nói Legacy là nhóm thần tượng sắm vai bạch mã hoàng tử trong lòng các thiếu nữ.

Như vậy Phó Tử Hãn và Lệ Tiêu, trong hiện thực, chính là thái tử gia giàu có hàng thật giá thật! Không chỉ có nhiều fan hâm mộ, mà ngay cả truyền thông cũng phải cấp ESE vài phần mặt mũi, vì để nịnh hót mà viết không ít bài báo nâng đỡ, tán thưởng vô số, hâm mộ không ngừng!

Fan của Phó Tử Hãn bên này vừa ra cái khẩu hiệu "Hãn như yên hải", thì fan của Lệ Tiêu bên kia liền hô to "Tiêu Dao thiên hạ". Khí thế hùng hổ như trên võ đài, gần hơn một tháng, nhân khí hai người càng ngày càng cao, tên tuổi liền phủ sóng khắp nơi, thật sự là vô cùng nổi bật!

Cũng phải kể tới bối cảnh hai người Phó Tử Hãn và Lệ Tiêu cũng góp một phần trong việc tuyên truyền tên tuổi, nâng cao nhân khí này.

Bất quá nguyên nhân khiến Legacy rơi vào cục diện ngày hôm nay một phần cũng do mâu thuẫn quan hệ trong nhóm.

Hiện tại quyết tâm cùng ý chí vượt lên của Legacy đã hoàn toàn không còn như lúc mới xuất đạo.

Lúc tên tuổi hai người Phó Tử Hãn cùng Lệ Tiêu nổi tiếng khắp giới giải trí, cướp đoạt fan hâm mộ, có thể nói Legacy, là chính mình dễ dàng chắp tay đem vị trí bá vương hiện tại trong giới giải trí trao cho người khác. Không chỉ không có bất kì hành động nào nhằm để lấy lại tên tuổi, ngược lại bên cạnh đó còn có nguy cơ nội bộ tranh chấp, lùm xùm mấy vụ tai tiếng tình dục đùa giỡn ngôi sao lớn, bị truyền thông dè bỉu, phản đối không ngừng.

Nguyên nhân này, đầu tiên là bắt nguồn ở Chử Phong, tiếp theo là tới Amanda.

Lại thêm việc Amanda xử lý không tốt vụ tai nạn xe lần trước của Đỗ Vân Tu.

Nhưng cấp trên chỉ cần trách móc cô vài câu, ba người Chử Phong liền vội vàng trở về tập hợp ngay. Nguyên nhân vì sao Chử Phong lo lắng tất nhiên là không cần bàn cãi, mà Đằng Trạch, cho tới nay cũng luôn cảm ơn Amanda đã giúp hắn xử lý vụ tai tiếng tình dục, thậm chí còn giúp hắn thu xếp ổn thoả, thuyết phục cô gái trẻ bị hắn làm cho lớn bụng, đến Úy Dật Phi, lúc trước, chính Amanda là người đã giúp hắn mời vị bác sĩ tâm lý kia...Có nghệ sĩ chủ chốt thế này nói hộ, cuối cùng ESE chỉ có thể dặn Amanda sau này chú ý hơn một chút, không tái phạm nữa.

Bất quá, từ sau khi Đỗ Vân Tu và Chử Phong độc lập tách khỏi nhóm để đóng phim điện ảnh.

Trong lòng Đằng Trạch cùng Úy Dật Phi liền có chút bất mãn đối với Amanda, tuy rằng bề ngoài như trước vẫn xem trọng quyết định của Amanda, khen cô là người đại diện vừa xinh đẹp lại giỏi giang.

Khen ngợi như vậy, khiến Amanda không cảm thấy được lỗ hỏng ở đây.

Mà trước khi Đỗ Vân Tu nhận giải Kim Bách không lâu.

Chử Phong đã bắt đầu tỏ thái độ hời hợt, lạnh nhạt với Amanda, gặp cô liền lộ ra vẻ mặt không vui. Nhất là sau khi các nghệ sĩ khác lẫn truyền thông đem hành động ở giải Kim Bách của mình xem như một câu chuyện cười để tán dóc lúc gặp nhau...

Tất cả chuyện này, đều là do Amanda.

Cô không phải là không có an ủi Chử Phong:

"Giải "Người mới ưu tú nhất" đâu nhất thiết là tốt đâu! Ở giới giải trí, có mấy người nhận được giải thưởng không lâu, về sau đều mai danh ẩn tích, anh xem, hiện tại có bao nhiêu người sau khi nhận được giải thưởng đó lại xuất hiện trên màn ảnh đâu... Ngay cả phóng viên hàng năm đến phỏng vấn trong giải Kim Bách đều nói, giải thưởng kia chính là điều nguyền rủa đó."

Mặc cho Amanda nói như thế nào, Chử Phong như trước vẫn không có dấu hiệu nguôi giận.

Thậm chí thay đổi hẳn, tham dự hoạt động cũng bắt đầu muộn.

Lúc trước còn chưa thành danh thì bốn người cảm thấy công ty cấp bọn họ căn hộ cũng không tệ lắm, tương đối tiện nghi.

Chờ sau khi nổi tiếng được hai năm rồi, sự khác biệt đó đã biểu hiện rõ ra, phát hiện rằng chỗ ở của mình lại hoàn toàn kém xa với biệt thự của các ngôi sao khác.

Vì thế đều tự mua nhà, không hề ở chung một căn hộ như trước.

Cũng bởi vậy cả nhóm bốn người Legacy, được các công ty mời tham dự hoạt động, Amanda cũng vô pháp có thể như trước kia, chỉ cần đến căn hộ chung liền có thể triệu tập cả bốn người họ.

Về mặt thời gian, mỗi người họ chỉ có thể tự mình sắp xếp ổn thỏa.

Chử Phong luôn là người đến muộn, làm ảnh hưởng đến cả nhóm Legacy, vì thế Amanda đành phải cười cười, giải thích tốt với ông chủ công ty bên kia.

Mà thái độ của ba người kia với hắn, không nói nhưng Amanda cũng biết bọn họ bất mãn như thế nào.

Cô lén khuyên Chử Phong nhiều lần.

Hai lần trước là nhỏ nhẹ khuyên nhủ, phát hiện Chử Phong không phải bởi vì ngoài ý muốn mà đi trễ, mà là căn bản cố ý đối nghịch với cô. Chắc chắn địa vị cùng giá trị của hắn hiện tại, chỉ cần không vượt quá xa với vạch cấm kị, ESE liền không thể thật sự trục xuất hắn.

Amanda có chút tức giận, ngữ khí dần dần cứng ngắc, thậm chí còn không kìm được, ầm ĩ qua một lần!

Coi như hai người có là người yêu đi chăng nữa.Nhưng Chử Phong thật sự xem cô là quả hồng mềm mà dễ dàng nắm trong tay hay sao!?

Loại bất bình này một khi sinh ra.

Thái độ Amanda đối với Chử Phong cũng trở nên lãnh đạm, mâu thuẫn giữa hai người ngày một gay gắt, khiến bầu không khí trong Legacy càng thêm u ám, giống như mưa gió tùy thời cũng có thể nổi lên.

Tiếp đó Chử Phong đáng lẽ phải đến tham gia tiết mục truyền hình đúng giờ, nhưng cuối cùng hắn lại đi trễ nửa tiếng đồng hồ.

Amanda chính là lạnh lùng nhìn hắn một cái, cái gì cũng không nói. Lại vào ngày nào đó khi Chử Phong đang quay ngoại cảnh, gần đến lúc quay phim, gọi điện thoại cho trợ lý của Chử Phong, bảo trợ lý nói với Chử Phong lập tức đến công ty họp, không đến tự gánh lấy hậu quả!

*********

Chử Phong sớm cảm thấy có điều không đúng.

Bảo trợ lý gọi điện thoại cho Amanda, nhưng Amanda đã tắt máy. Liên hệ với các thành viên khác, hoặc là bận đến nỗi không đến được, hoặc là nói có đi, lập lờ nước đôi, khiến hắn không thể làm rõ được.

Về phần Vân Tu... Tuy rằng hỏi hắn có thể sẽ biết được rõ ràng hơn, nhưng Chử Phong tuyệt đối sẽ không gọi điện qua.

Dưới tình huống như vậy, Chử Phong chỉ có thể mang theo vẻ mệt mỏi, gấp rút trở về.

Mà sự tình quả nhiên phát triển theo hướng tiêu cực mà hắn lo lắng nhất ——Amanda căn bản chính là cố ý đùa giỡn hắn! Lệ duệ đi công tác, mặt khác, trong công ty cũng không có tổ chức cuộc họp nào cả!

Chử Phong căm giận đi đến khu lầu lớn của ESE.

Quay ngoại cảnh mệt mỏi, mấy giờ đường xe, hơn nữa bị người khác đùa giỡn như vậy nhưng trong lòng không cách nào hé răng, khiến cho sắc mặt hắn vô cùng khó coi.

Thời điểm đia qua văn phòng.

Cửa ban công đột nhiên mở ra, Chử Phong cả kinh, lập tức phát hiện đây là văn phòng của Phong Cảnh!

Chử Phong đối mặt với Phong Cảnh.

Qua vài giây, mới ôn hoà chào hỏi: "Phong tổng."

Trên thực tế, sau khi kết thúc lễ trao giải Kim Bách.

Ngoại trừ mối quan hệ bất hòa giữa Amanda và Phong Cảnh, còn có một người cũng bị ảnh hưởng như thế —— đó chính là Phong Cảnh!

Vụ tai nạn xe lần trước của Đỗ Vân Tu làm chậm quá trình quay bộ điện ảnh.

Phong Cảnh dùng quyền lực, mượn danh ESE tạo áp lực với đạo diễn, cuối cùng còn bồi thường một phần công phí. Hắn không phải là không có quyền lực, chỉ là quyền lực còn không có lớn như vậy. Vốn việc này là âm thầm thực hiện sau lưng Lệ Duệ, phần công phí cũng giả danh là tiền viện phí để được nhận chữ kí phê duyệt.

Nhưng Amanda lại giở trò, kể hết với Lệ Duệ:

"Đạo diễn vốn là muốn yêu cầu thay người, Phong Cảnh lại không đồng ý! Vân Tu nói mười lăm ngày là có thể quay phim, Phong Cảnh lại muốn hắn bốn mươi ngày sau mới bắt đầu quay —— đây mới là nguyên nhân chủ yếu bỏ ra số tiền lần này!Để chữa trị cho nghệ sĩ thì không có gì đáng trách, nhưng khiến công ty bỏ ra một khoản tiền cho công phí liền..."

Bị Amanda thêm mắm dặm muối nói một phen.

Lệ Duệ chính là phất phất tay, tỏ vẻ biết, không cần tiếp tục truy cứu.

Rồi sau đó lại phát sinh sự kiện kia trong lễ trao giải Kim Bách.

Mục Triết Bạch nhận tội, nói ra nguyên nhân, bảo rằng hắn cuối cùng nhận được điện thoại của Phong Cảnh bảo Tạ Di sửa lại quyết định, bỏ phiếu cho Vân Tu...

Lời cáo trạng của Mục Triết Bạch cùng Amanda vừa nhìn liền rõ ràng mang ý hoàn toàn bất đồng nhau.

Hắn luôn cẩn thận, nhéo không ra sai lầm gì. Giống như hắn ngày thường mặc trên người Tây phục, dù là dưới tình huống gì, vẫn tỏ bình tĩnh, quần áo vẫn chỉnh tề, không một nếp uốn. Không hoảng hốt bất loạn, đâu vào đấy.

Lệ Duệ vẫn là bí hiểm phất phất tay, tỏ rõ biết.

Chuyện này hắn chẳng thể trách Tạ Di, cũng không thể đổ hết lên người Mục Triết Bạch. Nhưng thật ra người kia, lần đầu tiên dùng chức quyền, lần thứ hai khiêu chiến quyền uy của hắn...

Ngang nhiên sau lưng hắn làm loại chuyện này.

Lệ Duệ chưa từng nói với gì Phong Cảnh. Coi như hai người cùng nhau ăn bữa tối, thái độ với Phong Cảnh so với khi trước cũng không có gì thay đổi.

Chính là Phong Cảnh sau đó mới mơ hồ phát hiện —— quyền hạn của hắn bị hạn chế...

"Như thế nào? Một bộ dạng tinh thần không tốt lắm?" Phong Cảnh tựa tiếu phi tiếu liếc mắt đánh giá Chử Phong một cái.

Chử Phong nghe xong, trong lòng liền hừ một tiếng.

Đương nhiên không tốt rồi.

Vốn giải thưởng đã tới tay—— bởi vì anh mà đánh mất! Làm sao có thể sẽ tốt cho được?! Lúc ấy sau khi Amanda cùng Mục Triết Bạch nơi đó "Bịa" ra nguyên nhân giải thưởng thay đổi, hắn quả thực...

"Không có lấy được giải thường người mới ưu tú, đương nhiên chỉ có thể cố gắng nhiều hơn, đóng nhiều phim hơn." Chử Phong thản nhiên nói ra một câu rồi quay lưng rời đi.

"Đứng lại!"

Giọng điệu mang theo mệnh lệnh như vậy khiến Chử Phong cả kinh!

Hắn lúc này mới có điểm hối hận vừa rồi đã nói ra câu kia —— quả thật là làm càn!

Coi như công ty giải trí của Hoàng tổng trong khoảng thời gian này có để mắt đến hắn, nhưng hắn hiện tại đang kí hợp đồng với ESE, Phong Cảnh vẫn là giám đốc của ESE...

"Có chuyện gì?" Ý nghĩ như vậy chợt lóe, Chử Phong lập tức thay đổi thái độ.

"Theo tôi tiến vào."

Ánh mắt Chử Phong khẽ biến, bất quá vẫn là thuận theo, theo sau Phong Cảnh vào phòng họp nhỏ bên cạnh.

Bên trong phòng họp có đặt một máy chiếu, máy chiếu trên bàn họp chiếu lại hình ảnh từ máy tính lên màn hình treo trên bức tường đối diện.Phong Cảnh ngay cả "Ngồi" cũng không nói với Chử Phong, liền trực tiếp mở ra Computer, tùy tay cầm DVD « The Legacy » để vào ổ đĩa.

"Phim thần tượng của cậu."

Chử Phong nhìn đối phương gật đầu, hiểu được Phong Cảnh là có ý gì.

Phong Cảnh tùy ý click chuột, kéo đến giữa một đoạn phim.

Hình ảnh trôi qua nhanh, mãi đến khi đến cảnh Chử Phong đang cãi nhau với nữ chính thì đoạn phim với hoạt động đúng với tốc độ của nó, đây là cảnh khi hắn hiểu lầm nữ chính thích Đỗ Vân Tu.

"... Em có phải hay không thích hắn?" Tay hắn chỉ về phía Vân Tu, vừa ghen tị lại tức giận!

"Em chính là thích Vân Tu, thế nào?!" Nữ chính cũng nổi giận. Rõ ràng hốc mắt đã đỏ, lại quật cường không chịu rớt xuống một giọt nước mắt.

"..."

Hai người khắc khẩu một hồi, cuối cùng Chử Phong liền tông cửa xông ra, cánh cửa đập mạnh vào tường, "Phanh ——" một cái rõ to.

"Cậu cảm thấy cậu diễn như thế nào?"

Chử Phong cảm giác mình diễn cũng không tệ lắm.

Loại tức giận cùng thương tâm này, khi quay phân đoạn này hắn vẫn có thể cảm nhận được.

Nhưng Chử Phong không rõ rốt cuộc trong hồ lô* Phong Cảnh là muốn như thế nào, cho nên ngữ khí Chử Phong liền chầm chậm nói: "Anh vốn là người chuyên nghiệp trong vấn đề này. Tôi dù có cố gắng nghiền ngẫm đến đâu, nhưng chính mình xem mình diễn, không thể cảm thụ chính xác được."

(*Ý CP ở đây là không rõ tâm tư PC.)

Phong Cảnh lúc này mới quay đầu lại, đôi mắt dài nhỏ hơi hơi nheo lại, loan thành một độ cung duyên dáng.

"Những người khác - ý kiến cũng chưa chắc khách quan, cho nên vẫn là..." Phong Cảnh vừa nói, vừa tắt đi âm thanh, "Cho nên vẫn là như vậy."

Như vậy...

Chử Phong có điểm khó hiểu —— Xem kịch câm sao?

Tuy rằng không rõ Phong Cảnh muốn làm gì, nhưng hắn vẫn hướng mắt về phía màn hình chiếu.

Một phút trôi qua...

Mười phút lại trôi qua...

Ngay từ đầu, hắn hoàn toàn không phát hiện ra có gì không ổn.

Dù sao nội dung bộ phim rất ấn tượng, coi như không biết người ở bên trong đang nói gì, hắn cũng sẽ biết tình tiết phát triển như thế nào. Nhưng thời gian dài trôi qua...

Chử Phong rất tư tin vào diễn xuất bản thân, sau một hồi hướng mắt về phía màn ảnh, khuôn mặt hắn liền tắt đi ý cười.

Hắn trong màn ảnh dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Nhưng đoạn phim chiếu được mười phút đồng hồ, hắn chợt phát hiện tuy rằng tư thể, động tác của hắn thật sự phóng khoáng, khoa trương, nhưng sau một thờì gian dài, lại sẽ thật đơn điệu, luôn lặp lại mấy động tác kia...

Từ đầu tới đuôi, đều là như thế.

Không biết nội dung bộ phim lẫn lời nói trong đó, một khi không có lời thoại, diễn xuất liền không thể mạch lạc được.Mà Vân Tu.

Tuy rằng cũng nghe không thấy lời thoại, chỉ là nhân vật phụ, không được nội dung phim nâng đỡ, làm đệm.

Nhưng chỉ ngắn ngủi mười mấy phút đồng hồ, ánh mắt của hắn vừa ôn nhu lại lộ ra vẻ ưu thương, thân thể và ngôn ngữ không có khoa trương như vậy giống như mình, lại phi thường phong phú. Mỗi một động tác đều có vẻ thực tự nhiên, hoàn toàn không phải xem lại diễn xuất của mình giống như hắn bây giờ, luống cuống đến nỗi tay chân không biết đặt đâu cho phải.

Coi như đây chỉ là kịch câm...

Vân Tu biểu diễn, cũng có thể khiến người xem cảm nhận được cảm xúc mà hắn muốn truyền đạt.

Ngay lúc khuôn mặt phấn chấn của Chử Phong được thay bằng vẻ mặt u ám, khẽ chau mày thì tiếp theo Phong Cảnh lại có động tĩnh mới.

Lúc này đây, hắn tắt màn hình chiếu đi, mở ra chính là —— âm loa.

Nhìn không thấy hình ảnh. Chỉ nghe được âm thanh.

Chử Phong nghe được lời thoại của mình, mang theo ngữ khí bá đạo, răn dạy và quở mắng nữ chính:

"Làm sao em có thể ngu ngốc như vậy a! Loại chuyện này chỉ cần đàn ông bọn anh xử lí là được rồi, một người con gái như em thì động tay vào làm gì! Đàn ông không phải là vì bảo vệ phụ nữ mà tồn tại sao..."

Tuy rằng tắt đi âm thanh, không có lời thoại phụ trợ, diễn xuất của mình tựa hồ không thể sinh động như Vân Tu.

Nhưng lúc này đây, chỉ nghe thanh âm, hắn cảm giác ngữ khí của mình vẫn rất phù hợp với phân cảnh. Chử Phong tràn ngập tự tin nhìn Phong Cảnh, mà Phong Cảnh đang cầm ly cà phê, uống một ngụm, hướng hắn gợi lên khóe môi cười.

Chính là, nghe càng lâu.

Chử Phong lại càng thấy không thích hợp, tuy rằng lời thoại có thể không ảnh hưởng nhiều đến nội dung phim, khiến người xem hiểu được tình tiết đoạn phim này, biết được nhân vật trong đây có vướng mắc gì.

Nhưng.

Vân Tu, lại không giống với hắn...

Tựa hồ lời thoại của đối phương đã được xử lí qua.

Mỗi một lần tạm dừng, mỗi một cái biến chuyển, hay mỗi chỗ trọng âm, càng nghe càng lôi cuốn người khác, thậm chí ngữ khí lúc bắt đầu so với lúc sau đều bất đồng...

Hiệu quả như vậy.

Hắn chỉ có thể nghe được ở phòng thu âm chuyên nghiệp.

Chử Phong càng nghe càng kinh sợ.

Rốt cuộc lúc Vân Tu nói ra lời thoại, lại đã xử lí tốt đến thế sao? ... Còn hắn, chỉ biết căn cứ vào nội dung kịch bản, đem lời thoại nói ra, về phần ngữ khí, chính là chịu ảnh hưởng bởi tâm tình lúc ấy.

Nếu là lần đầu tiên khi Phong Cảnh tắt âm thanh, có thể xem như Vân Tu có năng lực cảm thụ tốt hơn hắn.

Nếu là lần sau...

Hắn vẫn cho rằng kỹ xảo diễn xuất của mình so với Vân Tu là ngang nhau.

Nhưng giờ phút này đây, Chử Phong sợ đến ngây người. Hoặc là nói, nhận thấy được cái gì đó ẩn ẩn khiến hắn khiếp sợ.Phong Cảnh tùy tay đem mấy sợi tóc rũ bên má vén ra sau tai, dùng dây cột tóc màu bạc một lần nữa buộc lại gọn gàng, buộc thành một kiểu tóc anh tuấn, sau đó tắt đi Computer và máy chiếu.

Hình ảnh, thanh âm toàn bộ liền biến mất.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Giọng nói tựa tiếu phi tiếu của Phong Cảnh vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng họp.

Thân thể Chử Phong chấn động, ngẩng đầu nhìn Phong Cảnh.

Đáy mắt xẹt qua một tia khuất nhục, cuối cùng cắn cắn môi, không kêu một tiếng liền tiêu sái rời khỏi phòng họp, đi ra khỏi khu lầu lớn ESE...

************

Đại khái là bị Amanda chỉnh qua một lần.

Chử Phong không còn đi muộn nữa, hoặc đùa giỡn ngôi sao lớn, chỉ là trở nên có chút không giống như trước kia. Trước kia Chử Phong càng có tính hiếu thắng, kiêu ngạo giống với hầu hết giới trẻ hiện nay, bây giờ lại tỏ ra trầm mặc, trưởng thành hơn so với trước kia.

Sự thay đổi đó, là phát ra từ nội tâm...

Đối với Đỗ Vân Tu, sau giải trao giải Kim Bách, hắn chỉ tỏ ra hòa thuận trước mặt Vân Tu, sau lưng lại hoàn toàn không thèm ngó ngàng tới.

Chẳng qua điểm này, Đỗ Vân Tu không cảm nhận được rõ ràng—— bởi vì hắn được ESE an bài cùng Phó Tử Hãn thuộc công ty* khác đóng bộ phim truyền hình « G. I. B », Government Issue Boys.

(*Nguyên văn tên công ty PTH là vương miện quang vinh, mình chẳng biết tên tiếng hán của nó là gì T^T)

Tuy rằng trong vòng lẩn quẩn này, ESE và công ty kia...vừa có mối quan hệ bạn bè, vừa là địch thủ của nhau.

Hai công ty một cái là lấy quay phim là chính, phía dưới đa số là diễn viên, một cái là sản xuất đĩa nhạc là chính, nghệ sĩ dưới trướng đa số là ca sĩ. Nhưng ở thời buổi "diễn tốt thì hát, hát tốt thì diễn" như hiện nay, một người nghệ sĩ kiêm nhiều lĩnh vực, ESE cùng công ty nọ từ lúc mở công ty đến nay vẫn là cùng nhau phát triển, đan chéo đó là sự cạnh tranh.

Nhưng mà, Lệ Duệ rất là cưng chiều em trai của hắn.

Mẹ hắn lúc đó đã quá tuổi sinh sản, cho nên Lệ Tiêu vừa ra đời liền sinh nhiều bệnh. Từ nhỏ đã gầy đến đáng thương, lượng cơm cả ngày cũng ăn rất ít, bồi bổ thế nào cũng không tốt lên được bao nhiêu. Sau khi lớn lên, mới khỏe mạnh hơn. Vả lại sau khi mẹ qua đời, Lệ Tiêu lúc nhỏ cũng chỉ quấn quýt sau lưng hắn, cơ hồ có thể nói chính tay Lệ Duệ nuôi nấng Lệ Tiêu lớn lên như ngày hôm nay.

Cùng với người anh em cùng cha khác mẹ là Lệ Thần.

Hắn đối với Lệ Tiêu quan tâm hơn, cho dù là khoảng thời gian hắn quen Phong Cảnh, thân mật đến đâu thì Phong Cảnh thấy cảnh này cũng phải ghen tỵ...

Bởi vì Lệ Tiêu muốn ca hát.

Vì thế cho dù cùng công ty kia tồn tại cạnh tranh tới đâu, Lệ Duệ cũng có thể không để ý, tự mình gọi điện thoại mời Phó lão gia đứng đầu công ty bên kia đi uống trà, hi vọng đối phương chiếu cố Lệ Tiêu hơn, dẫn dắt hậu bối, sắp xếp cho em trai hắn nhiều hơn vài tiết mục.ESE làm chủ trên phượng diện điện ảnh và truyền hình là không sai.

Nhưng về ca hát, công ty này mới là dẫn đầu giới giải trí.

Mà cháu đích tôn của Phó lão gia là Phó Tử Hãn lại cảm thấy hứng thú với diễn xuất.

Sau khi Lệ Duệ biết được, lập tức an bài hắn cùng Chử Phong diễn xuất, thậm chí đầu tư rộng lượng, quay các phân cảnh của « G. I. B » ở nhiều nơi, thậm chí ngay cả ngoại cảnh còn đóng ở Hàn Quốc và Nhật Bản.

Chính là, Phó Tử Hãn lại đích thân chỉ điểm Vân Tu.

Lệ Duệ mặc dù không hiểu lắm, đối phương không phải là một người trẻ khí ngạo, gần đây lại ỷ vào thế lực sau lưng, tự mình làm chủ mọi thứ .

Bất quá Vân Tu vừa mới lấy giành được giải thưởng lớn, đoạt giải ngay sau khi vừa đóng bộ phim truyền hình đầu tiên, nên được chú ý cũng là chuyện thường, càng có thể trở thành đề tài bàn luận trong showbiz.

Cho nên Lệ Duệ cũng đồng ý với chỉ định của đối phương.

Thay đổi quyết định chọn người.

Bất ngờ là Chử Phong lại không tỏ ra bất mãn, chỉ gật đầu tiếp nhận. Càng không ở sau lưng châm chọc, hay hờ hững với Vân Tu.

*********

Mặc dù công ty biết an bài như vậy là điểm ngoài ý muốn làm.

Nhưng đây là bộ phim lớn, đạo diễn, nhiếp ảnh gia, tổ đạo cụ, nhà hóa trang, đều là bí mật phối hợp với nhau. Không ít trường hợp vì muốn Pr, phô ra thanh thế, còn thuê trực thăng chụp toàn cảnh.

Đây là bộ phim mà hắn và Phó Tử Hãn sắm vai là bộ đội đặc chủng, không thể thiếu những pha hành động.

Động tác trong các pha hành động như vậy, lại hoàn toàn bất đồng so với « Đường Vân Khởi » .

Không phải chỉ cần cố gắng rèn luyện thân thể là được, hơn nữa lại cần kỹ xảo huấn luyện và kỹ năng dã ngoại.

Ngày đầu quay phim.

Bởi vì kịch bản yêu cầu, Vân Tu theo Phó Tử Hãn, mỗi người kéo một cái lốp xe lớn , vô cùng cồng kềnh, dùng dây thừng buộc chặt sau đó cột tại lưng áo, băng băng trên thao trường bụi vàng phủ đầy trời...

Lốp xe mang theo quá nhiều tro bụi phía sau, khiến cảnh quay không ít lần bị NG.

Hai người trái phải chạy chạy lặp lại hành động này, chạy gần mấy ngàn thước, mới thành công quay xong phân cảnh này.

Vài ngày xuống sau.

Đỗ Vân Tu mệt đến lả người, trên người phủ đầy dấu vết sưng đỏ.

Hắn vốn không phải là người có thân thể khỏe mạnh như Chử Phong. Kiếp trước cũng lâu lắm, mười mấy năm rồi không gặp qua cảnh quay thế này, tuy rằng hiện tại có được thân thể trẻ hơn, nhưng thân thể này cũng chỉ là người thường, không có trải qua loại huấn luyện đặc biệt này.

Nhưng thật ra Phó Tử Hãn...

Lúc ấy, lần đầu tiên gặp mặt ở Party, hắn rất có hảo cảm đối với thanh niên này. Sau đó mới biết hắn là cháu đích tôn của Phó lão gia, là người thừa kế của công ty kia. Hắn vốn cho đối phương chỉ là nhất thời hứng thú chơi đùa, không nghĩ tới mấy ngày nay, đối phương hoàn toàn không phải là người chịu không được khổ, cũng không có thói quen tự cao tự tại như con nhà thế gia.Toàn bộ phân cảnh đều là chính mình hoàn thành, thậm chí trợ lý an bài thế thân, cũng chưa từng dùng qua.

Đang lúc nghĩ ngợi, cửa phòng liền vang lên.

Đỗ Vân Tu mở cửa, vừa nhìn liền thấy Phó Tử Hãn mặc mặc chiếc áo thun màu trắng, trên tay cầm theo lọ dầu thuốc.

Đỗ Vân Tu có chút kinh ngạc.

Tuy rằng cùng nhau diễn được vài ngày, nhưng hắn lại không chủ động cùng pPhó Tử Hãn nói chuyện, quan hệ của hai người cũng không phải quá thân thiết... Càng quan trọng hơn chính là, hắn không muốn Phó Tử Hãn nghĩ rằng, bởi vì thân phận của đối phương mà hắn muốn tiếp cận.

Phó Tử Hãn thật ra một chút cũng không câu nệ, ngựa quen đường cũ đi tới phòng.

Hiện tại bọn họ ở bên ngoài quay phim, vào ở phòng khách sạn, Phó Tử Hãn ở ngay cách vách hắn, cách vài bước chân là có thể đến được phòng đối phương.

"Mấy ngày nay quay phim, có chỗ bị trầy da . Ông nội của tôi lo lắng đến chết, còn phái người mang hai chai dầu thuốc." Phó Tử Hãn vừa nói, một bên nhún nhún vai, làm ra bộ dạng bất đắc dĩ.

Giọng nói hắn vốn pha lẫn âm tiết nước ngoài, có vài từ không thể nói chuẩn được, khiến cho người ta có chút không khỏi buồn cười. Vào ban đêm như thế này, nghe ngữ điệu nói chuyện như vậy, kìm lòng không đậu khiến cho người khác nới lỏng đề phòng ...

"Mời ngồi, tôi lấy cho cậu chai nước uống." Đỗ Vân Tu vội vàng lịch sự tiếp đãi đối phương.

"Pepsi." Đối phương một chút cũng không khách khí, nói xong còn dùng đôi mắt màu hổ phách ngó ngó Vân Tu, lộ ra nụ cười tràn đầy sức sống như một đứa trẻ vậy.

Đỗ Vân Tu lấy hai chai nước ngọt từ tủ lạnh, đưa một chai cho đối phương.

Phó Tử Hãn tiếp nhận, khui nắp rồi uống một ngụm, cái cổ thon dài hơi hơi ngửa ra sau, lộ ra đường nét gợi cảm lại khỏe khoắn, làn da màu tiểu mạch dưới ánh đèn lại càng nổi bật hơn...

"A, thật đã!" Phó Tử Hãn thoải mái nheo mắt lại.

Đỗ Vân Tu cũng cười uống một ngụm, sau đó đem chai Coca cola nhẹ nhàng nắm trong tay.

"Thật không nghĩ tới, tôi có thể cùng quay phim với cậu!" Ánh mắt Phó Tử Hãn mang theo ý cười nhìn đối phương, khuôn mặt tuấn mỹ phi thường mê người, "Lúc tôi ở nước có xem qua anh diễn "The Legacy" . Lúc ấy bạn nữ lớp tôi còn chỉ vào anh nói, Richard, tôi sau này muốn tìm một người bạn trai như thế này..."

Giọng nói Phó Tử Hãn khi nói chuyện rất nhẹ.

Không giống với lúc đó trong buổi Party, hắn lúc này càng giống với một thiếu niên trẻ tuổi hơn, thanh âm hơi thở sạch sẽ. Ánh đèn dừng trên khuôn mặt, nổi bật ngũ quan đẹp đẽ cùng cái mũi cao thẳng.

"Chỉ là đóng ohim thôi." Đỗ Vân Tu khẽ lắc đầu, cười cười, "Đó không phải thật..."

Đối phương lại ngưng thần trước nụ cười này của hắn.

Dùng cặp mắt màu hổ phách mê hoặc người ta để mà nhìn hắn, đó là một loại... Một loại như sùng bái, tò mò, lại nhiều hơn một tia cảm xúc mà hắn không rõ...

"Như thế nào? Trên mặt tôi dính gì sao?" Đỗ Vân Tu sờ sờ mặt mình.

Phó Tử Hãn nhíu mày, động tác có điểm khoa trương lắc đầu: "Trên mặt cũng không có, bất quá trên người có."

"A?" Đỗ Vân Tu ngẩn ra, sau đó nghi hoặc nhìn xuống cánh tay và y phục của mình.

"Không phải nơi này."

Phó Tử Hãn đột nhiên ngồi lại đây, kề sát Đỗ Vân Tu.

Bởi vì khoảng cách rất gần, thậm chí Đỗ Vân Tu còn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể đối phương, cùng với hơi thở. Mà càng giống như thủy triều phô thiên cái địa... Trên người đối phương tản ra hương thơm khoan khoái sau khi tắm...

"Là nơi này." Đối phương khẽ chạm vào vết thương sưng đỏ trên tay hắn.

Sau đó ngẩng đầu.

Đôi mắt màu hổ phách lại chân thành nhìn hắn, bên trong tia sáng khẽ nhấp nháy.

***********************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.