Đỗ Vân Tu đã lâu lắm rồi không bị nhìn chăm chú như vậy ...
Không khí ngày càng nóng lên.
Hương thơm khoan khoái, nhẹ nhàng trên người nam nhân trước mắt này lẳng lặng lướt nhẹ vào mũi của Phó Tử Hãn.
"Tôi..." Phó Tử Hãn lại tiến gần thêm một chút.
Khoảng cách quá gần, thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy lông mi của đối phương. Đùi thì kèm chặt lấy chân của Vân Tu, tuy cách một lớp vải nhưng Vân Tu vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phó Tử Hãn...
Đỗ Vân Tu phát hoảng, từ từ lùi về sau.
Đơ người cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người, động tác phi thường lớn, thậm chí có chút thất lễ.
Phó Tử Hãn nhìn thấy hắn, kinh ngạc mở trừng hai mắt.
Đối phương càng biểu hiện thẳng thắn, thành khẩn, Đỗ Vân Tu lại càng cảm thấy động tác vừa rồi của mình rất không lịch sự, liền xấu hổ ...
Nhưng là.
Có nhiều thứ, hắn bây giờ không muốn từ bỏ.
"Tôi đặc biệt lấy dầu thuốc đưa cho cậu." Phó Tử Hãn cũng không để ý cười nhẹ, giống như chuyện mới vừa rồi hoàn toàn không có phát sinh qua, "Bạn của ông tôi là Đông y, dầu thuốc này là ông ấy tự mình chế. Là thuốc gia truyền từ đời tổ tông. Tôi dùng cảm thấy được, cũng không tệ lắm."
Phó Tử Hãn nói đến khinh miêu đạm tả.
Nhưng trong chuyện này, người nào không biết Phó lão gia vào hắc đạo lập nghiệp, thời gian cường thịnh nhất thậm chí còn đến nỗi lấy thúng úp voi. Mà bạn tốt của ông ta, người nào cũng có phân lượng, người nào cũng tài ba dị sự.
Phó Tử Hãn nói đến cái danh Đông y kia... Chỉ sợ người bình thường là khó có thể nhìn thấy a.
Mà danh y dùng bí kíp gia truyền, tự mình chế dầu thuốc, hiệu quả không lẽ lại kém đến như vậy? Nói không chừng vẫn là những người khác xua như xua vịt gì đó.
Thấy Đỗ Vân Tu vẫn còn chần chờ.
Phó Tử Hãn chủ động đem dầu thuốc nhét vào tay đối phương, bảo: "Cậu mời tôi uống Pepsi, tôi mang dầu thuốc cho cậu, khỏi ngại!" Mặt mày trẻ trung lộ ra ý cười, "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn tiếp tục quay phim."
Phó Tử Hãn đứng dậy duỗi lưng một cái.
Nếu không đứng dậy thì có vẻ như không thực tế lắm, vì thế Đỗ Vân Tu cũng đứng lên theo, quơ quơ dầu thuốc trong tay: "Cám ơn. Diễn viên phỏng chừng thật đúng là không thể thiếu thứ này."
Hai người liếc nhau một cái, đồng thời cười ra tiếng.
Bộ đội đặc chủng, quả nhiên là chỉ tồn tại ở trong TV.
Đỗ Vân Tu tiễn Phó Tử Hãn đến cửa.
Đối phương luôn luôn biểu hiện ra vẻ vô cùng khí khái. Loại người trẻ tuổi thế này khó mà thấy được vẻ đại khí vô tình phát ra từ đôi mắt mê hoặc lòng người như vậy.Mà cặp mắt màu hổ phách kia được phủ thêm một lớn nước, càng làm cho người khác khắc sâu ấn tượng.Đỗ Vân Tu không phải không thừa nhận.
Chính mình đối với hắn, như trưởng bối đối với hậu bối thật là tốt...
"Đúng rồi." Vừa mới rời khỏi căn phòng kia một khắc, Phó Tử Hãn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn vào ánh mắt của Đỗ Vân Tu: "Kỳ thật... Tôi vừa rồi là muốn tự tay giúp cậu xoa dầu thuốc."
Đỗ Vân Tu nao nao.
Thậm chí còn chưa kịp tiêu hoá những lời này.
Đối phương liền thở dài, tựa như tâm tình phi thường tốt, chạy về ngay gian phòng của mình...
*********
Đỗ Vân Tu rõ ràng không phải là cao thủ tình trường.
Tuy rằng này thân thể nhìn qua vẫn còn rất trẻ, nhưng nội tâm kỳ thật không phải... Không phải người trẻ tuổi bốc đồng, càng không phải bọn nghé con không sợ dũng khí của cọp.
Thái tử đảng như Phó Tử Hãn cùng Lệ Tiệu rốt cuộc nghĩ cái gì.
Hắn không biết... Cũng không muốn biết.
Vài ngày kế tiếp.
Đỗ Vân Tu nếu có thể tránh được đối phương, liền tận lực tránh cùng đối phương tiếp xúc. Mà Phó Tử Hãn cũng giống như đêm đó cái gì cũng không còn phát sinh qua, nói cái gì cũng không nói qua, dường như, ở studio này đối với ai cũng duy trì hình tượng lễ phép.
Bối cảnh cùng thế lực ở phía sau của Phó Tử Hãn.
Cho dù hắn không đề cập tới, những người khác cũng đều có mắt, đều có tai, biết tất cả.
Người bình thường nếu không nịnh bợ, cũng sẽ không chủ động đi đắc tội với hắn. Mà Phó Tử Hãn lại biểu hiện như một người có học thức, một thanh niên tuấn mỹ thoạt nhìn vừa vui mắt mà ngay cả ở chung cũng cảm thấy thoải mái vô cùng, do đó mọi người đối với hắn ấn tượng vô cùng tốt.
Đỗ Vân Tu thấy đối phương được hoan nghênh như vậy, càng không có chủ động tới gần...
Đã quay xong một phần phân cảnh.
Tiếp theo họ muốn bay sang Nhật Bản để lấy cảnh.
Ở trong nước mọi việc Phó Tử Hãn đều nắm trong tay.
Nhưng đã đến Nhật Bản, vương quyền cũng ngoài tầm với, mà phóng viên Nhật Bản cũng sẽ không để ý vương quyền ở trong nước về cả thế lực cùng thể diện, liền đối Phó Tử Hãn quay quanh bốn phía.
Bọn họ càng cảm thấy hứng thú —— chính là diễn viên này đây trong phim "The Legacy", người mà khiến cho fan Nhật Bản mê mẫn cuồng nhiệt – Vân Tu!
Đoàn phim đi ra sân bay thì đã có hơn hai trăm fan Nhật đứng đợi ở sân bay.
Mỗi tấm banner đều có chân dung của Vân Tu, dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình để hô to lên "Vân Tu ——", vẫy tay cùng lấy cameras, di động chụp ảnh!
Tuy rằng các fan la hét là vì thấy Vân Tu.
Nhưng đoàn phim bị vây chật như nêm cối, nửa bước cũng khó đi. Cuối cùng phảo nhờ đến bảo vệ của sân bay Nhật Bản, mạnh mẽ đem các fan ngăn cách, đoàn phim mới thuận lợi đi ra sân bay."... Không nghĩ tới lượng fan của cậu lại nhiều đến vậy."
Tựa như cảm thấy được chuyện vừa rồi thực kinh ngạc, Phó Tử Hãn đang ngồi trên thương vụ mà công ty phái đón ở Nhật Bản, cười nói một câu.
Đỗ Vân Tu theo hướng nhìn, liếc đối phương một cái.
Phó Tử Hãn thế nhưng không có nói nữa.
Lần này phần diễn cần quay ở Hokkaido.
Tuyết trắng xóa, cảnh vật dường như đã bị màu trắng của tuyết bao phủ. Mọi thứ đẹp hơn cả tranh vẽ, khiến cho người ta mê người.
Bất quá Đỗ Vân Tu lại không rảnh để thưởng thức.
Bởi vì sau đến khách sạn, hắn mới phát hiện, bởi vì sự sơ sẩy của trợ lý, toán bộ hành lý của hắn đề bị mất. Mà ví tiền của hắn, giấy căn cước, chi phiếu, tiền mặt toàn bộ đều ở bên trong vali!
Nói cách khác, hắn hiện tại ở Nhật Bản không có một xu dính túi.
Coi như bằng hữu trong nước có gửi tiền, hoặc là vì hắn bổ sung thân phận, cũng tốt hơn trong một thời gian!
Lần này trợ lý đi theo là một tiểu thái điểu.
Đỗ Vân Tu còn chưa bắt đầu răn dạy và quở mắng cô, đối phương cũng đã khóc hết nước mắt. Thấy cô khóc thành như vậy, Đỗ Vân Tu cũng không làm khó cô thêm chi nữa, đành phải đi tìm những người khác để vay tiền.
Dù sao thời gian quay phim ở Nhật Bản, không có khả năng mình một phân tiền cũng không cần đến.
Như vậy chủ động an ủi tiểu trợ lý.
"Chờ tôi một chút, " tiểu trợ lý phi nhanh vào trong phòng lấy một cái bình nước trống không, một trang giấy, sau đó ở trên ghi thật to:
"Help!!! Tôi là Vân Tu. Hành lý của tôi đã bị lấy cắp, cứu ta với!!!!"
Còn tại khoảng trống còn lại thì vẽ một cái Q hãy tiểu nhân*.
(*Mình k rõ lắm, ai hiểu thì comment dưới mình sửa nha.)
Tờ giấy trắng bị ném vào bình nước thủy tinh, bên trong thấy rất rõ.
"Hay là dùng cách này! Cùng với đạo diễn tìm một người vay tiền, nếu đặt ở nơi công cộng, chắc chắn mọi người sẽ giúp đỡ!" Tiểu trợ lý cảm giác mình lập tức có thể lập công chuộc tội .
Đỗ Vân Tu đã có điểm hơi choáng váng.
... Còn muốn đặt ở nơi công cộng, để cho tất cả mọi người chứng kiến? Chuyện mất mặt như vậy...
Đỗ Vân Tu bất đắc dĩ lắc đầu.
Bất quá hiệu quả cũng không sai lắm
Sau một ngày dài lê thê, bình nước này đã được những người trong đoàn kịch chất đầy đồng yên Nhật, Đỗ Vân Tu nhìn có điểm dở khóc dở cười.
Bên trong thậm chí có đồng mệnh giá rất lớn, tiểu trợ lý dùng đến giọng nói ảo diệu, "Đây là của Phó thiếu gia quyên góp, hắn còn nói good luck..."
Tuy rằng Đỗ Vân Tu không muốn thiếu nhân tình với Phó Tử Hãn.
Nhưng vài ngày sau, tiền mặt thật sự không đủ tìm, khoản tiền trong nước chắc chắn cầm cự không được lâu, Đỗ Vân Tu nghĩ nghĩ, đành phải kiên trì đi tìm Phó Tử Hãn vay tiền.Kết quả đối phương không chỉ hết sức vui vẻ, mà còn thừa dịp rảnh rỗi, lấy cớ bắt Đỗ Vân Tu đi dạo cùng hắn một chút.
*********
Tại ngã tư lớn.
Hỏa Thụ Ngân Hoa, không khí lạnh đến thấu xương, mang theo hơi hơi hàn ý.
Đỗ Vân Tu cùng Phó Tử Hãn, chậm rãi đi ở trên đường.
Buổi sáng bọn hắn ở trong này quay phim.
Nơi này có dựng lên một trấn nhỏ phủ đầy tuyết trắng an bình, đèn lồng lung linh ánh sáng treo đầy một phố, nhìn qua nhìn lại, mọi thứ đều rất đẹp.
Cửa hàng nối tiếp cửa hàng, ánh đèn của các bảng hiệu phát sáng khắp nơi
Mặt trên hoặc là lộ ra hương vị truyền thống, hoa văn, chữ viết mang đậm bản sắc Nhật Bản, hoặc là cực kỳ ngắn gọn, viết tên cửa hàng bằng chữ thư pháp thật to...
Còn có cả các bà các cô mặc những bộ kimono đầy màu sắc nhưng cũng không kém phần rườm rà đang đứng mời chào khách nhân...
Đỗ Vân Tu cùng Phó Tử Hãn từ phố này đi sang phố khác.
Tuy rằng nơi này lượng fan không nhiều như ở trong nước, nhưng với dung mạo và khí chất của hai người, cũng đã quá đủ hấp dẫn người khác.
Nhất là hai loại khí chất đặc biệt dễ nhìn đi cùng nhau trong cùng một thời điểm.
"Chỗ này cũng không tồi nha... Rất được đó." Phó Tử Hãn bình luận.
Ở nơi này đây chính là chỗ có nhiều đặc sản của địa phương.
Trong phim, đây là lúc Đỗ Vân Tu và Phó Tử Hãn thân thiết nhất. Hai người cùng nhau uống rượu soju bên ôn tuyền, ném tuyết, trêu ghẹo đối phương, thậm chí Tự Miếu gần đó thản nhiên viết lên bảng gỗ thề: "Phải làm anh em cả đời!" Điều này làm hai người nhìn đều cảm thấy được già mồm cãi láo, cuối cùng lại cười nói vui vẻ.
Nhưng mà, cũng tại nơi này.
Một sự kiện diễn ra, đem hai người tách rời.
Trận này nổ mạnh tập kích vốn là nhằm vào Phó Tử Hãn. Nhưng là bởi vì trước một đêm đó Phó Tử Hãn ở bên ngoài chơi rất cao hứng mà bị cảm, không thể phó ước, vì thế liền do Đỗ Vân Tu thay thế hắn, kết quả...
Một tiếng nổ quá lớn, lại bất ngờ đã diễn ra, nồng đậm sương khói...
Có người ở bên ngoài thét chói tai, có người nói "Rất thảm rất thảm."
Phó Tử Hãn đang sốt cũng cảm nhận được bất an khó hiểu trong lòng, lại tuyệt không biết, khi đó nói phải làm anh em cả đời, đã muốn...
Đỗ Vân Tu lúc này nhớ tới nội dung của phần quay sáng nay, không khỏi có điểm cảm khái.
Đột nhiên, trượt chân, thân hình lao đao, sắp ngã... Đỗ Vân Tu vừa mới phát hiện chính mình không đứng vững kết quả lại diễn ra còn nhanh hơn .
Nương cơn chấn động mạnh.
Con đường này rơi đầy những mảnh ngói, cùng các loại trang sức đều từ trên kệ rơi xuống, có một vài cửa hàng còn bị đập nát!
Mọi thứ xảy đều quá sức tưởng tượng!
Đỗ Vân Tu thậm chí không kịp chuẩn bị sẵn sàng, trong đầu cuối cùng cũng chỉ hiện ra được một câu —— Nhật Bản là một nước thường xảy ra động đất.
Mặt đất rung lắc dữ dội, mọi thứ mất trọng tâm ngã xuống,dường xá như muốn nứt ra.
Các tóa nhà cao tầng xung quanh ngã tư không ngừng đổ xuống, mười phần đều nguy hiểm, trong khi Đỗ Vân Tu vẫn còn đang đứng hình thì Phó Tử Hãn đã phản ứng nhanh nhẹn, chạy ra xa hơn mười thước, rồi quay lại thấy Đỗ Vân Tu vẫn còn ở khu vực nguy hiểm, vẫn chưa đến nơi an toàn hơn.
"Chạy mau a! Mau a —— "
Phó Tử Hãn quay đầu, hướng Đỗ Vân Tu rống lớn, mặt mày trong lúc đó tràn đầy lo lắng!
Đỗ Vân Tu vừa mới phản ứng kịp đang tính chạy ra khỏi đó thì ——
Mặt đất dưới chân rung chuyển mạnh, cảm giác kỳ dị khó tả xuất hiện trong lòng Đỗ Vân Tu.
Đỗ Vân Tu, trơ mắt nhìn mặt đất từ từ nứt ra xuất hiện một cái hố rất sâu, tựa như có thể nuốt chửng lấy Đỗ Vân Tu...
Mọi thứ trên mặt đất đều lần lượt rơi xuống cái hố đó.
Cái khe ngày càng lớn và nứt ngày càng nhanh.
Phó Tử Hãn lớn tiếng gọi mặc dù đứng cách xa cả mười thước nhưng vẫn liều mạng thúc giục hắn chạy mau.
***********************
Đọc xong chương này cừi chết ta, cảm thấy PTH thật tranh thủ a~ :v